Lan Linh

Chương 20: Làm trò trước mặt nữ nhi

Từ đêm đó trở đi Lan Linh cùng Tần Tình luôn đi ăn tối về muộn, Tần Sơn bắt đầu đưa đón Tần Tình tới phòng vẽ tranh. Tần Tình cảm thấy lớn như vậy rồi mà còn để phụ huynh đưa đi đón về thật không có mặt mũi, tìm mọi cách cự tuyệt, nhưng vẫn là không thể thắng nổi Tần Sơn.

Ngoài phòng học có khu vực nghỉ ngơi cho phụ huynh, Tần Sơn chiếm luôn vị trí có tầm nhìn tốt nhất, quan sát lớp học của Lan Linh từ bên ngoài.

Có một lần ông không nhịn được, và ông thậm chí đã kéo Lan Linh vào nhà vệ sinh lúc nghỉ ngơi 10 phút giữa các tiết học để tiết hỏa. Tần Tình đi ra tìm ông, tưởng ông đi mua thuốc lá.

Cuối tuần này, Trần Thư sẽ đến hội nghị giảng dạy và nghiên cứu của tỉnh để nghiên cứu, và thứ ba tuần sau mới trở về.

Thứ bảy Lan Linh có lớp học vào buổi sáng, cuối cùng cũng đã hơn mười hai giờ, cô và Tần Tình cùng nhau bước ra khỏi phòng học, chuẩn bị được Tần Sơn đón về nhà như thường lệ.

Cô run người hai lần và ngất đi khi chuẩn bị tới cạnh Tần Sơn.

Tần Sơn tay mắt lanh lẹ mà ôm cô, trực tiếp bế kiểu công chúa, vội vàng chạy về phương hướng xe đậu. Tần Tình chạy theo không kịp, phía sau lo lắng hét lên, “Lão sư hôm nay hình như bị cảm, không biết có phải bị sốt không.”

Hai người đưa Lan Linh đi bệnh viện kiểm tra, đúng thật là phát sốt hơn nữa bị tụt huyết áp nên mới bị ngất. Bác sĩ truyền cho cô chai nước thuốc , Tần Sơn bảo Lan Linh về nhà trước, mình ở lại chăm sóc cô.

Chờ đến khi Tần Tình đi, Tần Sơn liền ôm Lan Linh vào l*иg ngực, “Tôi không ở bên em, em không chịu ăn cơm?”

“Buổi sáng thức dậy, không có cảm giác thèm ăn. "

Tần Sơn thở dài, đau lòng như một người cha già, “Về sau tôi sẽ mang bữa sáng đến cục cảnh sát, còn phải nhìn em ăn hết.”

Lan Linh nhu thuận mà nằm ở đầu vai ông “Sao anh lại tốt với em như vậy..”

“Lão công không đối tốt với em, thì tốt với ai?”

Nghĩ đến cô còn chưa ăn cơm trưa, ông lại đi ra ngoài mua cháo cho cô. Đại thẩm giường bên cạnh thấy vậy hâm mộ cực kỳ, “Tiểu cô nương, lão công người đối với ngươi thật tốt. Không giống như lão tử nhà ta, chỉ biết đi ra ngoài uống rượu. Ta ở đây truyền dịch được ba ngày rồi, còn chưa thấy mặt mũi ông đâu..”

Lan Linh ngượng ngùng cười cười, “Ân, lão công ta rất chu đáo.”

“Người vừa đi chính là con gái của ngươi? Ta thấy không giống a, ngươi thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi tuổi.”

"Không, cô ấy là con gái của lão công ta và vợ cũ của anh. "

Lòng ghen tị của con người rất mạnh, đại thẩm vừa mới cảm thấy tiểu cô nương đã xinh đẹp, lão công còn rất yêu cô, so sánh với lão chồng mình thì là đồ không biết cố gắng, trừ bỏ hâm mộ trong lòng còn có chút đố kị. Hiện tại biết lão công cô từng ly hôn, rốt cuộc cũng dễ chịu một ít, ít nhất chồng bà ta chưa từng ly hôn..

Sau khi truyền dịch xong, Lan Linh làm nũng nói muốn về nhà, Tần Sơn sợ cô sẽ lại ngất xỉu ở nhà một mình, nghĩ dù sao Trần Thư cũng không có ở nhà nên ông đưa cô về nhà.

Tần Tình nhìn thấy Lan Linh đi tới, phi thường vui vẻ nói, "Cuối tuần này em có thể cùng lão sư chơi!"

“Chơi cái gì chơi? Lão sư của con đang bị bệnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.” Tần Sơn vừa nói vừa lấy dép lê trong tủ đưa qua cho cô.

“Ồ, hả.” Tần Thanh bị Tần Sơn thúc giục làm bài tập, cũng không đành lòng bỏ cuộc, nhìn Lan Linh ba lần.

Tần Sơn sắp xếp cho Lan Linh xong thì xuống phòng bếp nấu bữa tối cho ba người. Trong phòng bếp yên tĩnh, Lan Linh từ phía sau ôm lấy eo Tần Sơn, đầu dán lưng ông, trông như một tiểu hài tử vui vẻ. Tần Sơn thỉnh thoảng sẽ quay đầu hôn cô, một bữa cơm thân thân mật mật mà làm xong.

Trong bữa tối, Tần Sơn ngồi bên cạnh Lan Linh, Lan Linh ngồi chỗ Trần Thư hay ngồi, Tần Thanh ngồi đối diện bọn họ.

Tần Sơn nhìn thấy đồ ăn của Lan Linh đều không có thịt, không thể nhịn được nữa, thậm chí ở trước mặt Tần Tình gắp cho Lan Linh mấy miếng thịt.

Lan Linh biết Tần Tình tính tình thô, vì thế cũng bắt đầu không kiêng nể gì, cô lại đem miếng thịt để vào chén ông, “Không sao đâu ba ba, con không muốn ăn thịt.”

“Lão sư, người không thể kén ăn.” Tần Tình căn bản không nhận ra Lan Linh đang nói chuyện với ba bé ngữ khí có bao nhiêu nũng nịu, trong lòng cô bé vẫn đang cười trộm lão sư đang đánh lạc hướng hỏa lực của ba ba, để cô ấy có thể chọn món cô thích ăn.

Tần Sơn đem thịt gắp trở lại, bỏ thêm hai miếng, “Ngươi lại gắp cho ta thì sẽ ăn thêm nhiều miếng nữa.”

Lan Linh bẹp miệng, yên lặng nuốt miếng thịt. Không phục đem tay để trên côn ŧᏂịŧ ông ấn ấn.

Tần Sơn không kịp phòng ngừa bị sờ kêu rên một tiếng, Lan Linh cảm giác được côn ŧᏂịŧ ông ở trong tay mình ngạnh lên, nhưng vẫn còn tốt sau khi ông về nhà đã thay bộ đồ ở nhà màu xám rộng thùng thình, không giống như mọi khi mặc quần tây trướng ngạnh rõ ràng.

“Lão ba, ngươi làm sao vậy?” Tần Tình đang lựa cà rốt ra khỏi món cà rốt xào thịt, bị âm thanh phía ba ba dọa tới, còn tưởng rằng bị ông phát hiện bé không ăn cà rốt.

Tay Lan Linh đã bắt đầu vuốt ve côn ŧᏂịŧ, loát từ gốc cho đến qυყ đầυ, còn có chủ ý xấu khẩy khẩy mã mắt, không muốn nó chảy ra dịch. Tần Sơn ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt đã hơi hơi phiếm hồng, “Không có gì. Con làm bài tập xongg chưa? Ăn nhanh rồi đi làm bài tập đi.”

Tần Tình bĩu môi, “Cái gì a, ăn cơm cũng thúc giục.”

Tay cầm bát của Tần Sơn thò xuống dưới, kéo váy Lan Linh lên, lại phát hiện qυầи ɭóŧ cô đã sớm ướt.

Ông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lại hung lại tàn nhẫn. Lan Linh thấy ánh mắt ông liền biết ông muốn nói gì, khẳng định lại muốn kêu cô là tiểu tao hóa.

Ông vén qυầи ɭóŧ sang một bên, hai ngón tay thâm nhập, nắm cánh hoa cô xoa xoa, lập tức đi tìm mật đậu, kẹp lấy mật đậu xoa bóp, kích đến cô thở gấp, mật đậu nhanh chóng gắng gượng cứng lên.

Ông lại cho thêm hai ngón tay vào moi, bắt chước côn ŧᏂịŧ ông ở tiểu huyệt cô ra ra vào vào. Ngón tay ông liên tục đổi hướng và xoay theo vòng tròn, có lẽ tức giận vì cô không chịu ăn cơm, hoặc bởi vì cô ở trước mặt Tần Tình làm trò, lực đạo của ông không ngừng tăng lên.

Ngón tay ông thon dài, trên bề mặt có vết chai, ma sát đến cô ngứa ngáy khó chịu, biết rõ cô chịu không nổi, ông vẫn dùng vết chai ấn vào điểm mẫn cảm của cô. Một cái tay khác còn thong thả ung dung gắp đồ ăn, bộ dáng chính nhân quân tử, khiến người ta không thể tưởng tượng được rằng ông đang làm trò với nhân tình trước mặt con gái.

Cô kẹp chặt chân, như muốn ông đi ra ngoài, lại như muốn ông lưu lại. Dịch thủy chảy ra làm ướt váy, lại thấm xuống, thành vòng tròn nhỏ trên ghế ăn..

Bộ bàn ghế ăn của Trần Thư.

Còn ngón cái còn lại của ông cũng không thật thà, nhẹ nhàng trêu chọc đùi của cô, giống như gảy dây đàn piano, khiến da cô nổi da gà, lực độ hoàn toàn khác ngón tay đang ở trong â.m đạo cô.

Một cương một nhu, băng hỏa lưỡng trọng thiên*.

* Một cương một nhu, băng hỏa lưỡng trọng thiên: Một cứng và một mềm, hai lớp băng và lửa.

“A...” Lan Linh bị cắm đến cao trào, kêu lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, chiếc đũa trong tay rơi xuống, cả người yếu ớt ngã xuống bàn ăn.

Tần Thanh bị cô làm cho sợ hãi, "Lão sư người làm sao vậy?”

Nghĩ cô lại sinh bệnh, “Có muốn đi bệnh viện không?”

Tần Sơn lập tức bế cô đi về phía phòng khách, “Con ăn cơm của con đi, ba đưa cô ấy đi nghỉ ngơi, con ăn xong thì dọn dẹp chén đũa đấy.”

Tần Sơn đặt Lan Linh lên giường, người ông đè lên cô. Ông tiếp tục làm những chuyện ông đã làm ở bàn ăn lúc nãy, và bên trong mị thịt phảng phất như đã nhận chủ. Gắt gao mà quấn lấy tay ông, lấy lòng mυ'ŧ vào.

“Mới có ba ngón tay mà bảo bảo đã chặt như vậy, thật tao. Tôi vừa mới cắm tiểu bức, sao lại chặt như vậy?”

“Đừng… Tiểu Tình còn ở bên ngoài …”

“Không có việc gì, con bé còn đang rửa chén, còn một lát nữa, cho lão công hôn hôn vυ'.” Nói xong liền kéo áo ngực cô, vùi đầu vào ngực, ngoặm lấy vυ' cắn.

Tiểu huyệt Lan Linh bị ông vuốt ve, vυ' bị ông hôn, cả người nằm ở trên giường, ánh mắt rã rời.

Tần Sơn ước chừng không sai biệt lắm , rút tay mình ra, nhìn miệng huyệt có chút sưng đỏ, liền vùi đầu vào ôn nhu mà hôn một cái, sau đó xuất đầu lưỡi liếʍ liếʍ, khiến cho tiểu huyệt tiết ra dịch thủy, “Tiểu huyệt bị lão công sờ sưng lên, thật đáng thương…”

Ông vừa cài cúc áo cho cô, Tần Tình liền đẩy cửa đi vào.

Thế là cô bé thấy ba ôm eo lão sư, vòng qua vai cô, quấn cả người dưới người ông. Khuôn mặt của lão sư ửng hồng, mái tóc hơi ướt đẫm mồ hôi, dính vào một bên khuôn mặt, thanh tú và xinh đẹp.