Một khi người nam phát sinh quan hệ với người nữ, họ sẽ có một sự chiếm hữu không thể giải thích được đối với cô ấy, giống như con đực muốn con cái ở lại lãnh thổ của mình mọi lúc. Chỉ có bạn mới có thể bảo vệ cô ấy, chỉ có bạn mới có thể che chở cô ấy.
Bây giờ ở cục cảnh sát, mặc kệ Lan Linh nói chuyện hay bắt chuyện với ai hơn một phút, Tần Sơn liền đen mặt.
Áp suất không khí thấp bao quanh Tần Sơn đã khơi dậy sự sống của mọi người, và cho dù đó là công việc, thì họ sẽ truyền tải nó thông qua các phương tiện khác.
Vì vậy, cảnh tượng sau đây đã trở thành chuyện hiển nhiên trong văn phòng:
Rõ ràng là đứng trước mặt Lan Linh, nhưng lại chuyển sang hướng khác để nói chuyện với cô, anh ta phải quay lưng lại với cô, và sau đó hét lên, "Tiểu Thường, nói với Lan Linh, nhanh chóng kiểm tra đối chiếu hồ sơ này, trước bốn giờ chiều phải nộp.”
Nói xong, liền đem văn kiện để lên bàn.
“Tốt, Thời ca, tôi nghe rõ.”
Lan Linh đứng tại chỗ bất đắc dĩ đỡ trán.
Tần Sơn xét thấy sự thay đổi của bọn họ, cũng thay đổi tâm trạng, vui vẻ thả bọn họ đi.
Vào sáng thứ bảy, sau khi xem phim với Tần Sơn, buổi chiều Lan Linh theo thường lệ dến trường dạy vẽ.
Cô học vẽ từ khi còn nhỏ, và cô giỏi nhất là vẽ sơn dầu.
Học sinh rất thích cô ấy, vì cô xinh đẹp, hiền lành ôn nhu và hay cười.
Chỗ dạy học của Lan Linh là một phòng vẽ chuyên nghiệp, không chỉ dạy hội họa mà còn có các lớp học về lý thuyết nghệ thuật và cảm thụ nghệ thuật.
Chiều nay tiết học của Lan Linh là để giám định và thưởng thức bức tranh của Van Gogh 《 Đêm đầy sao》.
Hai tiết học, mỗi tiết bốn mươi phút.
Lúc tiết học đầu tiên kết thúc, phòng học bỗng trở nên ồn ào, Lan Linh đang ở phòng giáo viên bên cạnh, nghe thấy tiếng động liền đi vào phòng học kiểm tra.
Tần Thanh đứng trong đám người với khuôn mặt đỏ bừng, ngân ngấn nước mắt, nhưng vẫn cố để nước mắt không rơi.
Lan Linh nghi hoặc tự hỏi chuyện gì có thể khiến nữ hán tử Tần Tình khóc thì nghe tiểu cô nương bên cạnh nói: "Nói đi, dám làm, không dám nhận à?"
Nguyên lai là Dư Diêu, học trường nghệ thuật bên cạnh tới đây học. Mỗi lần đến lớp, đều vẽ eyeliner và đánh phấn mắt, và họa mặt mình như một bức tranh vẽ.
Cô bước tới hỏi: “Có chuyện gì, các em đang cãi nhau về chuyện gì?”
Những học sinh xung quanh ồn ào trả lời cô, “Tần Tình sao chép tranh của Dư Diêu.”
“Thật ra cũng không phải, tôi cảm thấy không giống.”
” Tần Tình sẽ không làm những chuyện như vậy."
"Làm sao cậu biết được? Tri nhân tri diện bất tri tâm.”
"Tôi có thể xem qua hai bức tranh được không?" Lan Ling nói, cuối cùng cũng khiến họ bình tĩnh lại.
"Hóa ra là hai bức tranh này," Lan Linh cầm lấy bức tranh, nhìn một cách cẩn thận, "Dư Diêu, tôi có thể hỏi em mất bao lâu để hoàn thành bức tranh này?"
"Ngày 11 tháng 10."
Lan Linh cười nhẹ, " Vậy à, vậy thì không thì không phải Tần Tình sao chép bức tranh của em, em ấy đưa tranh cho cô vào ngày Quốc khánh. ”
Tần Tình nâng mắt nhìn Lan Linnh, ánh mắt khó hiểu, nhưng Lan Linh lại tinh nghịch nháy mắt với cô bé, cô bé muốn mở miệng nhưng lại mím lại.
Dư Diêu vống đang chột dạ, không ngờ Lan Linh lại làm chứng cho Tần Tình, vì vậy lẩm bẩm: "Nhưng mà"
Trẻ con dù mưu mô thế nào vẫn không thoát được ánh mắt người lớn, Lan Linh thuận thế cho nàng một cái bậc thang, "Sắc điệu hai em dùng có phần giống nhau, nhưng đây là xu hướng hội họa gần đây, không có gì ghê gớm. Cô có thể hiểu được em đang cố gắng bảo vệ tác phẩm của mình. Đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp phải không Dư Diêu ?”
Dư Diêu khinh thường nhìn Tần Tình, nghiến răng nghiến lợi nói, “lần này tôi hiểu lầm cậu.” Nói xong liền đẩy mọi người xung quanh ra chạy ra ngoài.
Sau khi tan học, Lan Linh không có rời đi, mà là đợi Tần Tình.
Hai người sánh bước bên nhau.
"Lão sư, sao hôm nay cô lại nói dối cho em? Em không cho người xem bức họa đó." Mặc dù hiểu lầm đã được làm rõ, Tần Tình bị oan ức vẫn có chút buồn bực, giọng nói cũng không có sinh khí như đi.
“Lão sư tin tưởng ngươi, bức họa kia không có đạo văn.” Lan Linh ôm cô bé một cái.
Đôi mắt Tần Tình lại đỏ lên, "lão sư, cám ơn"
“Không có việc gì, bất quá Dư Diêu đồng học tại sao muốn nhắm vào em?” Lan Linh tò mò hỏi.
Tần Tình trên mặt hiện lên vẻ buồn rầu, “Cậu ấy khăng khăng nói em câu dẫn nam sinh cậu ấy thích, nói em là kỹ nữ hán tử.”
Cô bé bổ sung, “Em thật sự không nghĩ tới nam sinh kia sẽ thích mình, em đều bắt hắn gọi mình là ba ba... em sau này sẽ cách xa bọn họ, thật là không thể hiểu được, tuổi này nên hảo hảo học tập a.”
Lan Linh bị cô bé làm cho thích thú và phá lên cười.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói:, “Đi thôi, lão sư dẫn em đi ăn lẩu cay.”
Mắt Tần Tình sáng một chút, rốt cuộc lộ ra tươi cười, “Lão sư cũng thích ăn lẩu cay?”
“Đương nhiên.” Giả, kỳ thật cô không thích ăn cay.
“Em đã nghĩ rằng một tiểu tiên nữ xinh đẹp như lão sư sẽ không thích ăn đồ dầu mỡ, chỉ thích đi vào tiệm bánh ngọt.”
“Cái gì tiểu tiên nữ nha, ta mới không phải đâu.” Lan Linh bị cô bé nói liền thẹn thùng.
“Thật sự, thật sự,” Tần Tình sợ cô không tin, “Lão sư là người đẹp nhất em từng thấy”
Đêm nay Lan Linh và Tần Tình tâm tình rất tốt, trong lòng Tần Tình, hình tượng Lan Linh càng tốt hơn. Cô nghĩ làm sao có người xinh đẹp tốt bụng như lão sư chứ? cả một đêm đều cổ vũ, an ủi cô bé.
“Lão sư, người thật sự rất dịu dàng... Giống như mẹ em vậy, không, so với mẹ em còn ôn nhu hơn, mẹ em có đôi khi giống như một con hổ cái"
Lan Linh ra vẻ hung hãn mà gõ đầu cô bé, lực đạo lại nhẹ nhàng, “Không thể nói mẹ như vậy.”
Tần Tình ủy khuất, “Thật sự, em có lúc quên làm bài tập, bà ấy liền trực tiếp không cho em ăn cơm chiều...”
Lan Linh đồng tình mà nhìn bé một cái, “Vậy thì hành động như thế này có hơi quá đáng rồi, cơ thể em vẫn đang lớn”
“Đúng không, đúng không! Bà ấy có đôi khi thật sự quá đáng.” Tần Tình hoàn toàn không có ý thức được cô bé đang phàn nàn về mẹ mình với tình nhân của ba.
Lan Linh cười duyên, “Không quan hệ a, về sau bà ấy lại mắng em, em liền gọi điện cho tôi, coi tôi như mẹ hai."
“Nhưng mà người so với em lớn hơn bảy tuổi, đâu có mẹ nào trẻ như vậy. Hơn nữa người còn là tỷ tỷ của em…” Tần Tình nhìn tiểu tiên nữ, sao có thể xưng hô loạn được.
“Không sao đâu, ta cảm thấy như vậy rất thân thiết a.” Lan Linh gắp cho cô bé một miếng thịt bò.
Tần Tình không chịu được Lan Linh ôn nhu dụ hoặc, thử kêu một chút, “Linh Nhi mụ mụ.” Gọi xong, đều chịu không nổi cười ha ha lên, “Em vẫn cứ gọi người là tỷ tỷ thôi.”
Lan Linh cũng cười theo.
“Đúng rồi lão sư, em thấy gần đây người vẫn luôn đeo nhẫn, bạn trai người cầu hôn ạ?” Tần Tình ngậm ống hút, mắt to tò mò nhìn cô, không giấu được giọng điệu bát quái.
Lan Linh cười hạnh phúc, sờ sờ nhẫn, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, hắn cầu hôn lão sư.”
“Lão sư, quan hệ hai người rất tốt nha.” Nụ cười thật ngọt ngào, vừa nhìn liền biết tình cảm rất tốt, Tần Tình nghĩ thầm.
“Đúng vậy, hắn rất thích ta, và ta cũng rất thích hắn.”
Lan Linh nhìn nụ cười đơn thuần của Tần Tình, xấu xa nói thêm, “Chúng tôi đang chuẩn bị có con rồi.”
“Lão sư người đẹp như vậy, chắc chắn bảo bảo sinh ra rất khả ái!” Tần Tình hai mắt sáng ngời, vô cùng mong đợi.
“Ha ha ha, chắc là vậy.” Dù sao thì, bộ dạng của ba đứa nhỏ cũng rất đáng yêu.
« Em vẫn luôn muốn có một cô em gái đáng yêu! Mặc dù không phải là em ruột của em, nhưng em nhất định coi em ấy như em gái ruột của mình. » Tần Tình luôn muốn có một cô em gái, một cô em gái lanh lợi, khi nghĩ đến điều đó, cô bé muốn ôm ôm, muốn niết hai má.
Ai nói không phải thân sinh, cùng cha khác mẹ cũng coi như có quan hệ, Lan Linh nghĩ.
Cả hai chụp ảnh tự sướиɠ cùng nhau sau bữa tối, và Lan Linh đã đăng ảnh lên vòng bạn bè, nhưng chỉ có Tần Tình và Trần Thư là thấy được nội dung.
Buổi tối Trần Thư hỏi Tần Tình vòng bạn bè của Lan Linh là có gì, Tần Tình lấy ra xem Lan Linh đăng gì.
【 Tôi cùng « Nữ nhi ngoan » 】
Trong bức ảnh, hai người cười tươi như hoa, không biết có phải là do Trần Thư ảo giác hay không, bà cảm thấy Lan Linh hai mắt sáng ngời, lông mày hơi nhướng lên, giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ai đó.
Tần Tình xem xong, tâm tình đang rất tốt cho Lan Linh một cái like, “Không sao đâu mẹ, chúng ta đang nói đùa thôi, ha ha ha ha ha ha.” Sau đó cô bé kể cho bà nghe những chuyện của buổi chiều.
Quả thật là ảo giác, Trần Thư nghĩ trong lòng, bởi vì Lan Linh giúp đỡ giải quyết hiểu lầm, đối với cô hảo cảm tăng thêm một phần.
Bên kia, Lan Linh về đến nhà, phát hiện Tần Sơn đang ở trên sô pha xem tin tức, bất quá sắc mặt ông đen như than.
Cô ôm ông làm nũng, “Lão công, thực xin lỗi em về trễ.”
“Ngươi còn biết trong nhà có cái lão công chờ ngươi?” Tần Sơn bất mãn vì sự lơ là của cô.
Lan Linh muốn chu môi hôn, nhưng ông đã bắt lấy cánh tay cô và không nói rõ ràng mọi việc thì không được hôn.
“Em đi ăn tối với tiểu Tình.” Cô kể lại những gì đã xảy ra vào buổi chiều.
Tần Thiện biết cô không đi chơi với những người đàn ông khác, vì vậy cuối cùng ông cũng buông tay ra và để Lan Linh hôn ông.
Khi hai người hôn nhau kịch liệt, Lan Linh hỏi: “Hôm nay không phải thứ bảy sao? Sao anh lại tới đây?”
“Tôi nhớ em.” Tần Sơn bế cô đến bên giường, côn ŧᏂịŧ thô cứng cắm vào huyệt thịt ướŧ áŧ.
“Nha, người xấu, nhẹ điểm nha... anh không về nhà đã một tuần rồi, thắt lưng của em sắp gãy rồi. »
Tần Sơn xoa nắn vυ' cô, rồi di chuyển xuống, “tôi xoa xoa eo cho em... Ân...” Xoa nhẹ vài cái, lại dịch về chỗ cũ, xoa và không xoa cũng như nhau.