“Sao con vào không gõ cửa? Những nghi lễ ta đã dạy con đâu?”
Tần Tình chưa kịp nói chuyện, đã bị Tần Sơn mắng.
“Đừng có hung dữ với trẻ con như vậy.” Lan Linh căn bản không tránh ông, ngược lại còn ôm Tần Sơn làm nũng.
“Úi, con, con thật xin lỗi, con đột nhiên quên mất. Nhưng ba, các người đang làm gì?” Tần Tình thấy bọn họ hơi lạ, nhưng cô bé không biết lạ ở đâu.
“Tiểu Tình, lão sư thật khó chịu, cha nuôi ôm ta sẽ tốt lên một chút, em sẽ không để ý chứ?” Lan Linh tế nhị nói.
“Nga sẽ không, sẽ không.” Tần Tình vội vàng xua tay, cô vẫn luôn có chút ngượng ngùng, “Ba, người phải chăm sóc tốt lão sư, con đi làm bài tập.” Nói xong, cô rất vội vàng chạy đi.
Ngay khi Tần Tình ra khỏi phòng, Lan Linh lại quấn lấy ông và đòi hôn. Tần Sơn biết Tần Tình sẽ không vào phòng nữa, vì vậy ông định cởϊ qυầи áo của cô ra để làm cô.
Lại bị Lan Linh kéo tay lại, “em muốn đi phòng của anh.”
Tần Sơn cũng không quan tâm lắm, ông bế cô đi về phòng của ông và Trần Thư. Khăn trải giường màu trắng rất sạch sẽ, trên tường treo một tấm ảnh cưới của ông và Trần Thư, và có một khung hình tương tự để ở đầu giường.
Lan Linh trong mắt nổi lên chua xót, khổ sở đến muốn khóc, “Lão công, đêm nay không mang bao đồ bảo hộ bắn cho em có được không?”
“Lão bà, ta…”
“Bắn cho emđi, Linh Nhi muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi, rất muốn ăn đại côn ŧᏂịŧ của lão công … Ba ba rót sữa bò cho Linh Nhi đi...”
Tần Sơn chịu không nổi, “Tốt tốt tốt, bắn cho ngươi, tiểu tao hóa, đêm nay tôi sẽ bắn đầy tử ©υиɠ em…”
“Lỡ em mang thai thì làm sao bây giờ?”
Đàn ông tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, “Mang thai thì sinh ra, lão công sẽ ly hôn cưới em được không? Ưm…”
Ông bắt cô quỳ vào mép giường, tay chống ở mép giường, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô rồi từ sau cắm vào, bên trong đã ướt đẵm.
Lan Linh biết những gì ông nói vào lúc này không thể coi là thật, nhưng cô muốn dụ ông nói thêm, “Ba ba, con… ưm… coon cùng mẹ nuôi ai xinh đẹp hơn?”
“Con xinh đẹp, bảo bảo của ba ba là xinh đẹp nhất.”
Tần Sơn nhéo vào cánh hoa của cô, eo hông dùng sức đẩy mạnh, dùng sức đẩy, vòng eo săn chắc không ngừng đánh vào mông của cô. Mông thịt không chịu được va chạm nhanh và cứng, nhanh chóng đỏ lên, nhưng dù có đỏ thì cũng muốn ở dưới thân ông dâng lên từng đợt cao trào.
Cô lấy lòng mà phe phẩy mông cọ vào ông, cọ vào lông mao đen của ông, nhưng đổi lại người đàn ông đánh một cái vào mông cô, “Tao hóa, mông lại lắc lư dâʍ đãиɠ như vậy.”
Cô quay lại nhìn ông, đáng thương nói, “Ưʍ... Chỉ làm vậy với lão công thôi...”
Ông nghiến răng tát thật mạnh vào mông cô lần nữa, mỗi lần rút ra được một nửa thì ông lại dập dồn hết vào, rất nhanh huyệt khẩu bị ông làm vậy liền chảy ra dịch thủy, ông nhanh chóng thọc vào rút ra chụp đánh đến nổi lên bọt mép.
Trong không khí tràn ngập hương vị da^ʍ mĩ giao hợp của hai người, “Òm ọp òm ọp” âm thanh không ngừng vang lên.
Một tay ông bắt lấy vυ' trước ngực cô xoa bóp, bởi vì là thân thể đang cúi xuống, vυ' rũ xuống như một giọt nước.
Một cái tay khác đỡ eo cô và giúp cô cố định.
“Ưm…a…” Lan Linh kêu lên một cách đầy quyến rũ, âm lượng của cô cũng được nâng lên nhiều lần, và cô hoàn toàn coi mình là nữ chủ nhân.
Tần Sơn kéo cô ra khỏi giường, hai người biến thành tư thế đứng, lại cắn vành tai của cô, hơi thở phả vào cổ cô, “Nói nhỏ chút, tao hóa, Tần Tình còn ở trong nhà.”
Lan Linh cắn môi không nói lời nào, vẻ mặt đau khổ, môi trắng bệch vì bị cắn. Tần Sơn nhìn không được cô thế này, thở dài một hơi, cạy mở răng cô, môi ông ôn nhu lưu luyến chỗ bị răng cắn, “Kêu đi, nhà này cách âm."
Để cô lên giường, cả hai thực sự nằm trên giường, giường của ông và Trần Thư làʍ t̠ìиɦ. Vẫn ở tư thế ra vào, ông tiến vào sâu và mạnh, hai người kề sát nhau như cổ uyên ương.
Dịch thủy của cô từ đùi chảy xuống, làm ướt tấm khăn trải giường trắng tinh, cô vùi đầu trong gối của bọn họ, ở góc độ Tần Sơn không thấy nở nụ cười vô hình chiến thắng.
Ở tư thế này chọc ra rút vào được một lúc, Tần Sơn cảm thấy không hài lòng, kéo một bên người của cô xoay 90 độ, bắt cô nằm nghiêng, ông lại từ một phía bên cô đi vào.
“A... thật sâu... Thật thoải mái...” Góc độ xảo quyệt của mị thịt dường như là ở một nơi khác, dịch thủy Lan Linh không giống như trước chảy ra ngoài, càng dễ cho Tần Sơn làm việc.
“Lão bà lại bị ta cắm tao ,” Một tay ông kéo chân cô, một tay liên tục ở vυ' cô xoa nắn, trên mặt tràn đầy đắc ý cười. “Đêm nay bắn vào tử ©υиɠ của em được không?”
“Ừm... A!” Lan Linh chưa kịp trả lời thì ông đã đẩy mạnh, như thể muốn nhét hai trái trứng vào đó. Cảm giác như có một cái miệng nhỏ ở sâu bên trong đang mυ'ŧ lấy ông.
Hút vào một chút lại buông ra, như là một đóa hoa nhỏ thẹn thùng, cánh hóa mới chớm nở lại nhút nhát sợ sệt muốn thấy ánh mặt trời.
Ông nhếch khóe môi, biết mình sắp bắn ở nơi sâu nhất của cô, “Lập tức mạnh bạo thao tử ©υиɠ lão bà, cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào!”
Lan Ling bị mê hoặc, và nâng mông phối hợp ông thọc vào rút ra.
Cuối cùng, qυყ đầυ bị cái miệng nhỏ hoàn toàn hút vào, bụng dưới của Lan Linh có hơi nhô lên, là ông cắm vào tử ©υиɠ. Cô để tay ở bụng dưới, tao lãng kêu ê ê aa a.
Tần Sơn thấy cô để tay ở bụng dưới cũng đè tay cô lại, “Cảm nhận được chưa bảo bảo? Ba ba thao đến tử ©υиɠ ngươi, đợi chút ta bắn cho bảo bảo khẳng định sẽ giống như mang thai, bụng nhô lên.”
Giống như hưng phấn mà nói với mình, hô hấp Tần Sơn lại nặng thêm vài phần, đã đến cực hạn, ông cảm thấy mình bị cô quấn lấy không thở nổi, thêm mấy chục phát ra vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ông liền bắn ra.
Cứ như vậy, trên giường của ông và Trần Thư, đem Lan Linh bắn khóc, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều rót vào cô, bụng dưới Lan Linh lại phồng lên một chút, giống như một phụ nữ mang thai trong thời kỳ đầu mang thai.
Ngón chân Lan Linh siết chặt, cẳng chân như bị rút gân, cô hơi hơi ngẩng đầu nhìn ảnh cưới hai người. Trần Thư ngươi thấy không, lão công người sẽ làm ta mang thai.
“Ô ô ô, lão công tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi thật nhiều thật nóng...” Lan Linh cao trào vẫn chưa tan, thân thể có chút run nhè nhẹ, cánh tay làm bộ vô tình vẫy vẫy, làm ảnh chụp của Tần Sơn và Trần Thư rơi xuống.
Khung ảnh thủy tinh rơi ra từng mảnh trên mặt đất.
Âm thanh vỡ nứt kéo suy nghĩ của Tần Sơn về, vẻ mặt ông thỏa mãn, côn ŧᏂịŧ vẫn đang ngâm mình trong tử ©υиɠ của cô.
“Em, em không phải cố ý.” Lan Linh thần sắc có chút bất an.
Nam nhân mới cùng nữ nhân trên giường vui sướиɠ, lúc này không bận tâm điều gì. Côn ŧᏂịŧ vẫn còn cắm ở chỗ đó, chẳng lẽ còn có thể quát cô?
“Không có việc gì, khung ảnh hỏng rồi thay một cái khác.”
Ông lại bị cô làm cho ngạnh lên, côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa ở tử ©υиɠ cô trướng to, ông đẩy lên trong tư thế này. Ôm mông cô đem người đỡ lên đùi, hai người trần trụi mặt đối mặt, chân Lan Linh quấn lấy eo ông.
“Tư thế này, em, em không còn sức nữa.”
Ông đánh nàng mông, tức giận nói, “Em có sức hay không có có gì khác nhau, không phải đều do tôi động?.”
Lan Linh cười cười, yên tâm thoải mái hưởng thụ ông loát động, cùng người yêu làʍ t̠ìиɦ thật sự thoải mái a.
Tay ông vịn eo cô, bế người lên lại để xuống, côn ŧᏂịŧ ra vào ở như này ở hoa huyệt cô, cố ý chiếm giữ cô. Cô là người phụ nữ của ông nên dùng hết các loại tư thế cắm.
Lan Linh ngoan ngoãn nâng vυ' cho ông ăn, Tần Sơn giả vờ né tránh nhìn cô nhếch mép cười, bây giờ đâu giống người cảnh sát đứng đắn mà muốn mệnh kia.
Lan Linh khó thở, kiều kiều ôn như nói, “Lão công, anh như thế nào... Như vậy... A...”
Tần Sơn hạ quyết tâm muốn dạy dỗ cô, xem cô có thể làm được đến đâu, vì thế ra vẻ cao lãnh, “Sao ngươi lại dâʍ đãиɠ như vậy? Vυ' lớn là để cho nam nhân ăn à? Ta sẽ không ăn cái vυ' tao hóa này.”
Lan Linh ủy khuất đến độ muốn dậm chân, “Bảo bảo không tao... Ân... Lão công rõ ràng rất thích ăn...” Sau đó liền ép ngực cao hơn cho ông ăn. Thấy ông không há miệng, còn lấy núʍ ѵú ma sát, núʍ ѵú để ở cánh môi ông cọ cọ, Tần Sơn vẫn không há miệng, núʍ ѵú bị oan khuất mà muốn chết.
“Ô ô ô ô... Lão công người xấu... Bắn cho em mà không ăn vυ' em...”
Tần Sơn không thể chịu đựng được nữa, ông nâng cao mông cô, thấy độ cao khớp với vị trí, muốn xem Lan Linh còn nói ra lời cợt nhả gì.
Lan Linh ôm đầu của ông, liều mạng đem đầu của ông ấn vào ngực mình, giống như dùng vυ' mát xa cho mặt ông, kiều khí mở miệng, “Lão công, vυ' bảo bảo chỉ cho một mình ngươi ăn... vυ' bảo bảo không ngọt sao, ngươi, ngươi như thế nào không ăn a...”
Tần Sơn bật cười, nghiêng đầu ngậm lấy một bên nhũ thịt, “Vυ' bảo bảo quả thật là vũ khí sắn bén, muốn làm chết lão công.”
Lan Linh được ông ngậm vυ', rốt cuộc cũng thỏa mãn, “Ngươi đáng ghét...”
Tần Sơn nâng cô lên lại hạ xuống, lên lên xuống xuống cũng kết thúc, ôm chặt cô trong lòng, nhìn cô bị mình làm cho khóc thút thít. Lau nước mắt cho cô, “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lão công đều bắn cho em, không ăn giấm nữa chứ?”
Lan Linh ngượng ngùng nói, “Ai, ai ghen a?”
“Ai quấn lấy lão công muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙, ai ghen.” Tần Sơn nhìn cô.
“Ô ô ô ô, nhân gia chính là ghen đó, ngươi, ngươi cái này người xấu còn cười ta...”
Tần Sơn không nghĩ tới cô sẽ khóc, lập tức hoảng sợ, “tốt, tôi không cười em.”
Lan Linh ôm chặt lấy ông, vυ' bị ngực ông đè dẹp lép, thật đáng thương, ngực ông hôn hôn đầṳ ѵú cô, “Ba về sau không bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho mẹ nuôi được không? Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ba ba chỉ cho một mình bảo bảo thôi được không?”
Tần Sơn vì làm cô an tâm nói, “Đã bày tỏ với em, tôi cũng không cùng bà ấy làm.”
“Thật sự?” Lan Linh ngẩng đầu không dám tin tưởng, tinh quang trong mắt chợt léo
“Tôi ở với em một tuần bao nhiêu ngày? Bắn cho em nhiều lần như vậy, còn tinh lực cùng người khác saoa? Tiểu vô lương tâm.”
“Lão công, người là lão công tốt nhất.” Nghe được ông nói, Lan Linh lại quấn quýt không rời say mê hôn.
Sau khi cả hai vào nhà tắm rửa sạch, liền trần trụi ôm nhau ở trên giường thϊếp đi, một đêm vô mộng.
Chiếc giường thuộc về Trần Thư và Tần Sơn đã bị Lan Linh chiếm giữ.