Lan Linh

Chương 15: Lão bà

Trong nháy mắt, Lan Linh đã ở sở cảnh sát được hai tháng, giám định mùa thu sắp tới đúng như dự kiến.

Vị trí của cuộc đánh giá này là núi Minh Hương, cách thành phố hơn 20 km.

Áp dụng phương thức huấn luyện sức bền.

Trở lại cục cảnh sát, trước mặt người ngoài Tần Sơn vẫn mang bộ dáng lạnh tanh, dầu muối không ăn. Khi kiểm tra trọng lượng hành lý, ông đã bí mật giúp Lan Linh lấy một số thứ ra ngoài.

Trên đường đi, Tần Sơn dẫn đầu, và Lan Linh, với tư cách là học sinh nữ duy nhất trong đội, dần dần bị tụt lại phía sau đội.

Tần Sơn lo lắng nhìn lại, “Tiểu Thời, bước ra khỏi hàng!”

“Đến.”

“Ngươi tới dẫn đội, tôi đi xem Lan Linh.”

“Vâng.”

Tần Sơn chạy ngược trở lại tìm thấy Lan Linh trong rừng trúc nhỏ mà đội vừa đi ngang qua.

Cô đang ngồi ở tảng đá xoa chân.

“Có mệt không?” Tần Sơn ngồi xổm xuống, giúp cô xoa xoa cẳng chân.

“Hình như bị nổi mụn nước.” Lan Linh ôm ông làm nũng.

Làm sao bây giờ nha, vừa thấy người đàn ông này đi tới, cô liền không nhịn nổi muốn làm nũng với ông.

Tần Sơn cởi giày kiểm trả, thật sự nổi hai mụn nước.

Ông đau lòng mà thổi thổi, thậm chí không nhịn được hôn một cái.

"Có bẩn không ..." Lan Linh trừng mắt với ánh mắt quyến rũ.

“Bảo bảo rất sạch sẽ.” Ông ngồi xổm xuống, “nào, ca cõng muội.”

“Lát nữa bị mọi người thấy thì sao bây giờ?”

“Không có việc gì, chúng ta chậm rãi, không đuổi kịp họ là được.”

Lan Linh leo lên lưng ông, để ông cõng mình đi từ từ.

Phong cảnh của núi Minh Hương rất đẹp, đi được một đoạn, Lan Linh nói Tần Sơn dừng lại ở một cái đình. Khi nhìn thấy những bông hoa xinh xắn, cô bảo ông đi hái cho cô, trời quá nóng muốn trú ở một bóng cây mát, nóng muốn mệnh.

Tần Sơn đã quen tính với cô, nhưng ông vẫn ghét bỏ, "Bây giờ trông muội không phải đi đánh giá năng lực nữa. Muội tới đây nghỉ hè à?"

Lan Linh chơi xấu, biết ông chỉ giả vờ, “Vậy thì ai nói mình là bạn trai của muội? Ai bảo bạn trai muội có nắm quyền sinh sát trong tay chứ? Ca ca sẽ mở cửa sau cho muội chứ?”

Vừa nói vừa rung chân, nằm trên lưng ông mà đắc ý.

Tay Tần Sơn còn đang để trên mông nhỏ cô, nghe vậy liền nhéo nhéo mấy cái, “Thật là cái tiểu phôi đản.”

Tần Sơn cũng không ngờ có ngày mình mở cửa sau cho người khác.

Khi lên tới núi, trời cũng đã tối, mọi người đã dựng hết lều lên.

Buổi tối mọi người vây quanh lửa trại cười đùa, Tần Sơn nướng bao nhiêu thịt đều vào hết bụng Lan Linh.

Mọi người đánh bạo trêu ghẹo bọn họ, Lan Linh thẹn thùng cúi đầu, Tần Sơn nhướng mày cười nhẹ, vẫn không mở miệng giải thích.

Đầu tiên là, tiểu Thường, người tinh tế nhất trong những người đàn ông thẳng thắn, phát hiện ra có gì đó không ổn, “Lão đại, tôi cũng muốn một xiên.”

“Không có tay?”

“Nhưng anh đang giúp Lan Linh mà, dù sao cũng nướng, cho tôi một xiên. Có chuyện gì sao? ”Tiểu Sướиɠ có chút ghen tị, từ khi Lan Linh đến, Lão đại không thèm quan tâm đến tiểu khả ái là cậu nữa.

Tần Sơn nhướng mi liếc hắn một cái, tựa hồ đang nhìn một tên thiểu năng.

Tiểu Thường bị ánh mắt ông xúc phạm, “Không công bằng! Không công bằng lão đại!”

Những người khác cũng ùa theo ồn ào, “Không công bằng, lão đại!”

Tần Sơn khó chịu vì bọn hò làm phiền, ném que nướng ra, bế Lan Linh hôn xuống

Lan Linh không nghĩ tới ông sẽ có hành động này, sợ ngây người.

Những người khác cũng sợ ngây người.

Dù chưa từng gặp đại tẩu nhưng họ đều biết lão đại đã có gia đình.

Này này đây là tình huống gì? Nữ thần đem lão đại thu phục khi nào?

Trong ba giây, có thể nghe thấy âm thanh hít thở rõ ràng.

“Điều này có công bằng không?”

“Công, công bằng.”

“Kêu đại tẩu.”

Lan Linh kinh ngạc đến ngây người, “A?”

Mọi người lại đột nhiên hưng phấn, “Đại tẩu! Đại tẩu hảo!”

Bọn họ ngày thường vẫn luôn muốn kêu, nhưng lại không tìm được người để gọi, lão đại tự mình chứng thực, bọn họ đã suy nghĩ rất lâu về xưng hô, nhưng vẫn hô to.

Lan Linh xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, “Ngươi đang làm gì a?”

Tần Sơn ôm nàng, “Chỉ có thể ở cục cảnh sát cho ngươi một cái danh phận, đây đều là tâm phúc của ta, sẽ không ai nói ra ngoài, ở cục cảnh sát người là lão ba của ta.”

“Đúng vậy, đại tẩu đừng sợ, chúng ta sẽ không nói!”

“Chúng ta chỉ nhận người là đại tẩu!”

Lan Linh xấu hổ ôm chặt Tần Sơn không dám ngẩng đầu.

“Đại tẩu của các ngươi thẹn thùng, tôi mang cô ấy về phòng.”

“Lão đại, lều trại đã chuẩn bị tốt, ở dưới tàng cây xa nhất, tuyệt đối sẽ không có người quấy rầy các ngươi.”

“Ha ha ha ha ha ha, chính là chính là, lão đại hảo hảo nắm chắc cơ hội nga!”

Nhìn thấy lão đại hôm nay tâm tình rất tốt, không giống như sẽ nổi giận, mọi người đều tận lực trêu đùa ông, trêu ghẹo ông, sau này chắc gì đã có cơ hội.

“Đi thôi, lão bà, lão công mang ngươi động phòng.”

Tần Sơn bế cô kiểu ôm công chúa, đi về lều trại.

Khi Lan Linh trở lại lều vẫn ngây ngốc, để mặc cho Tần Sơn thu dọn quần áo.

Lan Linh đè lại tay ông, nhưng vô ích, bởi vì quần áo của cô đã được cởi hết. Làn da tinh tế bóng loáng, chỉ có hai bàn tay màu đồng đang làm loạn phía trên.

Tần Sơn nhéo một bên vυ' cô liếʍ hút, đầu lưỡi vòng quanh rồi đánh vòng núʍ ѵú.

“Ân, nhẹ, nhẹ điểm hút... khi nào ca nghĩ tới chuyện này?” Lan Linh mở miệng, thanh âm nghẹn ngào, vui vẻ.

“Chủ nhật tuần trước, chúng ta cùng nhau mua đồ ăn, lúc sau về ngươi nấu cơm cho ta ăn,” Tần Sơn tạm dừng một chút, “Lúc ấy ta muốn gọi ngươi là lão bà.”

Lan Linh ôm đầu của ôngkhông nói chuyện, “Lão bà, ngươi tức giận?” Ông ngậm lấy núʍ ѵú, tay phải bắt đầu sờ tiểu hoa cô, tìm được hoa châu, hung hăng trêu đùa.

Cơ thể Lan Linh lập tức bủn rủn, không chịu được ông trêu chọc, kiều kiều mà rêи ɾỉ ra tiếng, “Không có…”

“Lão bà…”

“Ân?”

“Ba ngày nữa là ta tròn 40 tuổi…”

“Ta biết nha.”

“…”Tần Sơn không mở miệng, ông cúi đầu xuống, vυ' bị ông cắn hiện lên dấu răng.

Cô bất đắc dĩ để ông làm nũng với cô, “Lão công, vào ngày sinh nhật, lão bà sẽ ở cùng lão được không?”

Tần Sơn rốt cuộc cũng mỉm cười, đầu hướng đến giữa chân cô, “Tiểu bức chảy dịch thủy rồi, để lão công liếʍ bức cho lão bà…”