Chín
"Thực ra trước khi kết hôn, tôi đã ở bên Trân Hải Hà rồi."
Năm 2012, Tôn Kiến Nghiệp và Trân Hải Hà được phân công vào cùng một dây chuyền sản xuất. Dây chuyền sản xuất này chỉ có hai người bọn họ, từ bấy giờ vẫn luôn đi chung với nhau.
Năm ấy Tôn Kiến Nghiệp 22 tuổi, còn Trân Hải Hà 26 tuổi.
Tôn Kiến Nghiệp mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, ít nói lại sống hướng nội. Trân Hải Hà là người có tính cách vui vẻ, khéo hiểu lòng người. Cô ta nói với Tôn Kiến Nghiệp rằng, "Cậu nên gọi tôi là chị."
Tính cách bổ sung lẫn nhau và môi trường làm việc ở bên nhau cả ngày lẫn đêm khiến đôi trẻ dần nảy sinh tình cảm.
"Giá như tôi biết Tiểu Trân sớm hơn." Tôn Kiến Nghiệp thở dài. Không rõ vì lý do gì, hắn ta thường dùng hai từ "Tiểu Trân" để gọi Trân Hải Hà, người lớn tuổi hơn chính hắn.
Trước khi gặp Trân Hải Hà, Tôn Kiến Nghiệp đã ở bên người vợ hiện tại của mình được ba năm.
Trong thời gian yêu đương, vợ của Tôn Kiến Nghiệp lộ ra tính cách đanh đá. Có một lần Tôn Kiến Nghiệp trên đường tan làm về gặp phải tên ăn vạ, cô ta nghe thấy tin liền nhanh chóng chạy tới, không qua mấy câu lập tức đã mắng người kia đến bỏ chạy rồi.
Từ lúc hẹn hò cho đến khi kết hôn, cô ta luôn rất nghiêm khắc với Tôn Kiến Nghiệp: Sau khi tan làm phải về ngay nhà; xã giao buổi tối phải báo trước; thậm chí còn quy định luôn không được uống rượu trắng quá hai ly, uống bia quá hai chai trong buổi xã giao, còn phải về nhà trước 9 giờ 30.
Đối với tình huống này, tôi đã đặc biệt tìm vợ của Tôn Kiến Nghiệp để tìm hiểu.
Cô ta nói: "Tôi đã từng hỏi anh ấy có để bụng hay không? Anh ấy nói rằng không để bụng, còn nói tôi không quản anh ấy thì quản ai đây?"
Một người phụ nữ mạnh mẽ và có năng lực khiến Tôn Kiến Nghiệp có cảm giác an toàn, thế nhưng điều kiện để người đàn ông trở thành người chồng bỏ bê gia đình lại là bị bó tay bó chân mọi nơi mọi chỗ.
Tôn Kiến Nghiệp đã đính hôn, nhưng không thể kiềm chế được rung động của mình mà mãnh liệt theo đuổi Trân Hải Hà.
Lúc đầu Trân Hải Hà cảm thấy Tôn Kiến Nghiệp đã đính hôn nên không muốn quan tâm tới hắn ta. Thế nhưng Tôn Kiến Nghiệp vẫn kiên trì liên tục gọi điện và nhắn tin, còn mua đồ ăn sáng cho cô ta.
Lúc bấy giờ Trân Hải Hà đang trong giai đoạn trống rỗng sau chia tay, người bạn trai mà cô yêu vài năm đã chia tay cô vì gia đình phản đối.
Nhìn thấy Tôn Kiến Nghiệp thực sự tốt với mình, Trân Hải Hà không khỏi mềm lòng.
"Tôi thấy cậu ấy thật đáng thương. Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng muốn đối xử tốt với cậu ấy."
Dựa vào lớp vỏ bọc công việc, hai người Tôn Kiến Nghiệp và Trân Hải Hà đã đến với nhau.
Họ thường hẹn hò trong ký túc xá đơn của Trân Hải Hà, sau khi tan làm thì hai người gần như không liên lạc với nhau, không để cho người khác nghi ngờ.
Ngày cưới đang đến gần, Tôn Kiến Nghiệp càng lúc càng lo lắng, hắn ta phân vân giữa hai người phụ nữ.
Trước khi kết hôn, Tôn Kiến Nghiệp đã nói chuyện với Trân Hải Hà, hỏi cô ta phải làm sao bây giờ.
"Tôi làm sao trả lời được loại chuyện này! Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không biết, tôi không quan tâm." Trân Hải Hà nở một nụ cười gượng gạo trong phòng thẩm vấn.
Lần đầu tiên, mối quan hệ tay ba này bị đẩy đến bờ vực đổ vỡ.
Quá khứ trưởng thành trong một gia đình đơn thân có ảnh hưởng rất sâu sắc tới Tôn Kiến Nghiệp, hắn ta biết rằng cha mình nuôi mình chẳng dễ dàng gì.
"Nếu như hủy hôn, cha tôi sẽ bị mất mặt, còn bị người ta chọc cột sống."
Tôn Kiến Nghiệp không dám.