Dịch:Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết Vương Tang Du nghĩ như thế nào, lại nói tiếp loại chuyện này một chút kinh nghiệm hắn cũng không có, tự nhiên không thể nào thành thạo như một số tay lão luyện đã làm.
May mà Triệu An Quốc và Vương Tang Du đều là được hắn cứu thoát, Đào Kim Sơn lại quan hệ rất tốt với Vương Tang Du, nghe Triệu An Quốc nói Đào Kim Sơn là anh họ của Vương Tang Du, mặc dù tâm tư rất nhiều, thế nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm.
Nên lần này hắn gọi ba người tới đây nói chuyện này, kỳ thực trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu tự tin, có điều hắn đưa ra hai phương hướng, một cái chính là như lúc này đây, đánh bài chân thành cảm tình thật lòng, sau khi dẫn dắt ba người tới mức sức mạnh vô cùng tiếp cận cấp ác quỷ, hắn lại dùng mánh khóe cưỡng chế bọn họ gia nhập.
Dù sao bọn họ đã nói trước, nếu nói cưỡng chế, với bọn họ mà nói cũng chính là thực hiện hứa hẹn trước.
Đợi sau khi nói xong chuyện này, Hạ Thiên Kỳ lại cam kết một đoạn thời gian trong tương lai, chỗ bọn họ đều sẽ nhận được sự kiện tài nguyên tương đối dễ giải quyết, đồng thời nhắc nhở bọn họ cẩn thận người của đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ, nhất là khi đang làm việc riêng Diêu Trí giáo cho bọn họ, nhất định phải vô cùng cẩn thận.
Không những như vậy, vì lúc trước ba người Vương Tang Du được hắn chia thành 3 tổ nhỏ, nên bọn họ cũng hứa hẹn đồng thời khi mình tăng nỗ lực lên, cũng sẽ chú ý đào tạo người mới bên dưới.
Dĩ nhiên với những chuyện này thì hắn không phải cảm thấy rất hứng thú, mặc dù tương lai thật sự có khởi sắc, cũng cũng chỉ là có ích với đệ tam Minh Phủ.
Còn Diêu Trí bên kia, hắn cũng đã sắp xếp Diêu Trí sau này trực tiếp kết nối với Vương Tang Du là được, một số việc riêng, cũng do Vương Tang Du quyết định. Vì tâm tư Vương Tang Du tương đối kín đáo, so với Triệu An Quốc không cẩn thận, hắn tương đối yên tâm hơn.
Ra khỏi quán caffe, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ không tự chủ được trôi dạt tới trên văn phòng Hoàng Kim, suy nghĩ một chút hắn cũng không khởi động xe, mà là đi bộ băng qua đường, sau đó đi vào trong cao ốc.
Đi tới phòng hội nghị cao nhất phái trên, Hạ Thiên Kỳ phát hiện Ngô Địch đang ánh mắt đờ đẫn ngồi bên trong, cái này cũng khiến hắn tương đối bất ngờ, không biết Ngô Địch ở đây làm gì.
"Ngô lão đại, vì sao anh lại ở chỗ này?"
"Ám tự thần thương*." Ngô Địch hữu khí vô lực trả lời một câu.
*Ám tự thần thương / Ảm đạm thần thương: tâm trạng tồi tệ, u ám.
"A, hóa ra là đang suy nghĩ tới quản lý Lương, a không, phải gọi là giám đốc Lương."
Hạ Thiên Kỳ vẫn cho là Ngô Địch chỉ là tiện miệng với Lương Nhược Vân mà thôi, không nghĩ tới quả thực động chân tình, nghĩ như vậy, hắn không khỏi hồi tưởng lại Mẫn Mẫn và Nam Cung Vân lúc đó, dưới so sánh hai người không khỏi rất giống nhau.
"Chú tới đây làm gì? Không nhìn ra nhóc con chú mày rất chuyên nghiệp."
Ngô Địch lần nữa tỉnh táo lại, có lẽ là không muốn để Hạ Thiên Kỳ chê cười trong lòng, chỉ là bày ra bộ mặt thối có vẻ không thể nào coi được.
"Ai, không hiểu thì thì nghĩ tới xem một chút, có điều nhắc tới cũng đúng dịp, vừa vặn tôi muốn tìm anh đây. Có điều thấy hôm nay tâm tình anh không tốt, tôi đừng nói thì hơn, tìm một chỗ đi uống rượu không?"
"Coi như là tên nhóc chú mày có lòng, đi thôi, theo anh uống vài ly."
Hạ Thiên Kỳ lái xe chở theo Ngô Địch, dưới yêu cầu của Ngô Địch, lần này bọn họ cũng không tìm nơi quá tốt, mà tìm một quán ven đường lại ngồi xuống.
Uống trọn hai thùng nguyên tương lớn, thậm chí không đợi thịt xâu dọn lên, Ngô Địch đã một hơi uống một ngụm lớn.
Trái lại Hạ Thiên Kỳ không gấp như Ngô Địch, vẫn luôn chờ cà chua lắc đường mà hắn gọi.
"Đã một thời gian không uống rượu, thoải mái."
Ngô Địch cầm một cốc nguyên tương lớn một hơi uống sạch, sau khi nuốt hết rượu xuống, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.
"Lời nói không nên nói, giám đốc Lương đi đệ nhị vực là tất nhiên, sớm muộn gì có một ngày anh cũng sẽ đi, đến lúc đó hai người còn gặp được."
"Chú mày không cần khuyên anh, trong lòng anh biết chắc, anh buồn bực là, lúc đó anh không có gia nhập đoàn thể của lãnh đạo, ai, thật là hối hận chết anh."
"Thời gian khoảng cách hối hận này của anh có thể rất dài." Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười cười, cũng cầm ly rượu lên uống một hớp.
"Không nói chuyện riêng tư, tâm sự chuyện của Minh Phủ một chút đi, đoán chừng tên nhóc chú mày đến tìm anh để lý giải mấy chuyện này."
Ngô Địch trực tiếp kéo đề tài câu chuyện ra xa, có điều Hạ Thiên Kỳ ngược lại cũng mừng rỡ như vậy, vì vậy nên cũng không nói bóng gió, mà là hỏi thẳng:
"Tôi phải làm thế nào đi đệ nhị vực? Cái này lúc đó cũng quên hỏi cô ấy."
"Tổng cộng có ba chỗ tiếp nối, một cái ở thành phố Đồng Lưu, chính là chỗ mà chú mày gϊếŧ chết con cương thi mẹ phân thân của Thạch Quỳnh lần đó. Còn có một cái là chỗ mà lần trước anh dẫn các chú cùng đi, cái cuối cùng thì ở địa điểm An Thể, trên đồng hồ vinh dự của chú mày cũng có, ký hiệu đánh dấu phía trên như cái thang, chính là lồi vào đệ nhị vực."
"Hóa ra cái lối đi ngầm kia tiếp nối đệ nhị vực sao?"
Mãi đên khi nghe Ngô Địch nói tới cổng vào đệ nhị vực, hắn mới chợt nhớ tới cái đường đi như hang động tồn tại trong lối đi ngầm lúc đó, may mà lúc đó hắn không tiện chân bước vào, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ngoài một lần kia lúc Lương Nhược Vân ở lại thành phố Đồng Lưu không rời đi, nói không chừng chính là thuận đường đi tới đệ nhị vực.
Hạ Thiên Kỳ cầm ly rượu lên, đυ.ng một cái với Ngô Địch, uống một hơi mới nói thêm.
"Tôi đã quyết định, nếu đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ lại chèn ép chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp."
"Chú quyết định sao? Quản lý cấp cao của đệ nhất Minh Phủ chính là có chừng 9 người, đệ nhị Minh Phủ cũng có 7 người, hai bên cộng lại, cấp quản lý chính là không có 100 cũng có 80. Chú lấy gì liều mạng với bọn họ?"
Hạ Thiên Kỳ không trả lời nghi vấn của Ngô Địch, mà là hỏi ngược lại:
"Nếu đổi lại là anh, anh sẽ làm gì?"
"Cho dù là chết, cũng phải liều mạng ra một phần tôn nghiêm."
Ngô Địch cho ra câu trả lời rất rõ ràng, nhưng ngay sau đó gã lại nói bổ sung:
"Có thể chú không phải anh, anh ở trong Minh Phủ khọng có chút bận tâm nào, chính là đệ tam Minh Phủ bị diệt, anh cũng sẽ không nháy mắt một cái.
Trên một điểm này, chú có thể so sánh với anh sao? Chú không so được.
Cho nên đường hoàng làm một con rối đi, trừ phi chú cảm thấy tôn nghiêm của mình còn quan trọng hơn so với mạng của mấy người bạn kia của chú.
Thừa dịp khi hai nhà Minh Phủ kia còn đang lo lắng lãnh đạo còn ở hiện thực hay đã rời đi rồi, chú nắm chắc thời gian chuẩn bị nguồn tài nguyên tốt hơn cho bọn họ nâng cao sức mạnh đi.
Chú là người mới thượng vị, lấy lý giải của anh với đám súc sinh kia, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tùy tiện buông tha đệ tam Minh Phủ.
Hần đây anh cũng sẽ thường xuyên biến mất, sẽ không tiếp tục ở lại thực tế quá nhiều, cố gắng một chút, anh cũng sẽ sớm đi tụ họp với lãnh đạo.
Có điều có một chút anh có thể cam kết chính là, nếu chú thật sự quyết tâm phản kháng, chắc chắn đừng quên nói trước với anh một tiếng, anh đã sớm khó chịu đám súc sinh kia, trước kia lãnh đạo vẫn luôn áp chế anh, anh không có cơ hội, cũng không muốn gây phần toái cho cô ấy.
Thế nhưng nếu là bây giờ, cũng không có gì có thể khiến anh cố kỵ được nữa."
Ngô Địch cho Hạ Thiên Kỳ một ám hiệu, dù sao trong xương cốt gã và Hạ Thiên Kỳ đều là người rất điên cuồng, nghĩ muốn trả thù hai nhà Minh Phủ còn lại cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Gã vẫn vì vui vẻ không phải thật sự lật mặt với Hạ Thiên Kỳ bọn họ.
"Còn gì muốn hỏi không?"
Thấy Hạ Thiên Kỳ đột nhiên trầm mặc, Ngô Địch nhếch miệng cười cười, lại hỏi một câu.
"Không còn, chúng ta uống rượu đi."
Hạ Thiên Kỳ cười khổ một tiếng, sau đó rốt cuộc cũng biến thành tương đối phiền muộn, cầm ly rượu lên một hơi uống hết rượu trong ly.
Không hề nghi ngờ, hắn đang lần nữa trở nên do dự trên vấn đề đối mặt đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ.