Hạ Vương Chi ở bên cạnh chảy nước miếng, tha thiết chờ mong: “Chuyện đó, tôi có một phần không?”
“Tôi…” Anh ta còn đang tìm lý do cho hành vi của mình, chỉ vào một con cá bên trong: “Tôi bắt được một con cá và một con cua.”
Hạ Nghị lườm một cái.
Anh ta đúng là đến ăn chực.
Bách Nguyệt vốn không quá thích cái tên Hạ Vương Chi này, nhưng sau khi thấy Hạ Nghị và anh ta là bạn tốt, giá trị hảo cảm lại dần dần tăng lên.
Ừ, bạn tốt của chồng chính là bạn tốt của mình.
Bách Nguyệt nấu rất nhiều canh, cho nên cô cũng rất cam lòng.
Có điều hai người đàn ông không ăn nhiều.
Chủ yếu là cướp canh với một cô gái thật không tiện.
Hơn nữa cô ngốc người ta cũng cần canh có dinh dưỡng, hơn nữa chính là dùng để sau khi uống phát triển thân thể.
Vì thế mình chắc chắn không thể uống nhiều.
Sau một bữa canh cá, Bách Nguyệt đặt bát xuống suy nghĩ mơ màng mình phải về chỗ ở của mình rồi.
Cô không muốn trở lại.
Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, nghĩ liên tục, tuy rằng Hạ Vương Chi còn đang ở đây, nhưng Bách Nguyệt lại hỏi trắng ra.
“Anh, đêm nay em có thể ngủ với anh không?”
Hạ Vương Chi suýt chút nữa vứt đổ cái bát trong tay.
Khá lắm, khá lắm.
Anh ta thật sự không nhìn ra.
Cô ngốc này rất lợi hại, Hạ Nghị nhìn luôn thận trọng thậm chí lộ còn lộ ra vẻ mặt mẹ kiếp.
Bách Nguyệt cụp mắt, cô đã lâu không ngủ chung với chồng rồi.
Gần đây buổi tối nhiệt độ giảm, chăn của cô hơi mỏng, cô cảm thấy quá lạnh.
Bách Nguyệt thành thật: “Buổi tối hơi lạnh.”
Hạ Nghị nhìn về phía Hạ Vương Chi: “Tôi nhớ cậu có cầm theo hai cái nệm dày.”
Lần này đến phiên Hạ Vương Chi cảm thán.
“Má nó, Hạ Nghị anh…”
Cuối cùng Hạ Vương Chi vẫn đưa chăn cho Bách Nguyệt, không vì gì khác, chỉ bởi vì một bát canh cá này.
Ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm.
Chờ sau khi hai người đưa Bách Nguyệt về, trên đường trở về Hạ Vương Chi hỏi: “Cô ngốc này vẫn luôn làm vậy với anh hả?”
Khóe miệng Hạ Nghị co rút.
Không những thế, cô ngốc này còn muốn làm vợ mình, dùng cái bụng mềm mại mang thai đứa nhỏ của mình, bây giờ đổi giọng gọi anh rồi.
Nhưng trước đây một tiếng lại một tiếng chồng ngọt xớt.
Đương nhiên bây giờ gọi anh cũng ngọt, thế nhưng có thêm một chút oan ức, giống như không cho gọi chồng thì mình là gã đàn ông phụ bạc vậy.
Hạ Nghị thấy Hạ Vương Chi áp sát mặt mình, giơ tay đẩy anh ta ra: “Bớt nói đi!”
Hôm sau.
Bách Nguyệt dưới sự hỗ trợ của hai cái nệm, ngủ một giấc thoải mái.
Thậm chí cô còn muốn ở trên giường không dậy.
Nhưng cuối cùng vẫn vượt qua thống khổ trong lòng rời giường.
Đồn đại liên quan tới cô càng ngày càng tùy ý.
Đã từ cô trai đơn gái chiếc đi chung với một người đàn ông, truyền thành trai đơn gái chiếc ở trong miếu…
Bách Nguyệt không cảm thấy khổ sở, cô vẫn vui sướиɠ chia sẻ tin tức mình nghe được với người ta.
Ngược lại người trong nhà bếp thấy cô đều sợ, độ tin cậy của cô ngốc này rất cao, tiếp đó vừa nói ra tới… Người khác lại bắt đầu nổi lên mâu thuẫn.
Haiz…
Cô đâu làm gì cả, chỉ nói mấy câu đã khiến người ta đánh nhau.
Mấy người nghĩ mà sợ, trước đó bởi vì bọn nhọ nghĩ Bách Nguyệt là đồ ngốc, ở trước mặt cô trắng trợn không kiêng dè mắng chửi người khác, không biết Bách Nguyệt nhớ kỹ bao nhiêu.
Sáng hôm nay nhà bếp ăn mì, đây là một công việc dùng ít sức, không cần nhiều người hỗ trợ.
Bách Nguyệt đi nhóm lửa.
Khi bọn họ bưng mì ra, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.
Từ trong âm thanh huyên náo, Bách Nguyệt nghe thấy một vài thông tin.
“Má nó, một con rắn thật to, Hạ Nghị bắt được đấy!”
“Tôi suýt chút nữa đã bị cắn, ai ngờ nó trốn ở sau tảng đá chứ.”
“Sợ gì chứ, không phải rắn độc, nếu tôi nhanh chân hơn một bước thì tốt biết mấy, tôi bắt được còn có thể thêm món ăn.”
“Đúng, để Hạ Nghị nấu thêm món ăn đi ~