Đàn ông một khi mới ăn mặn thì càng khó có thể vãn hồi.
Phòng ngủ, phòng tắm, thư phòng, khắp nơi đều có dấu vết hoan ái của bọn họ. Tạ Ninh Nhuyễn vì sợ người đàn ông mà không dám phản kháng, khiến anh ta càng thêm trắng trợn, lại gọi cô tới công ty.
Lúc này khóe mắt cô rưng rưng nước mắt, hai bên má vì ho khan dữ dội mà ửng đỏ, khóe miệng tràn nước bọt. Gáy bị Tạ Du Hào nắm lấy, ép cô phải nuốt côn ŧᏂịŧ của mình.
"Đừng nóng vội như vậy, muốn ăn bao lâu cũng được."
Lời nói đổi trắng thay đen đó khiến Tạ Ninh Nhuyễn không nhịn được ngẩng đầu trợn mắt trừng anh ta, rõ ràng là anh ta sốt ruột không dằn nổi mà. Cái trừng mắt này không có lực sát thương gì. Đôi mắt hàm xuân như dụ dỗ trắng trợn, khiến côn ŧᏂịŧ của Tạ Du Hào trướng to vài phần, làm căng chật khoang miệng của Tạ Ninh Nhuyễn khiến cô gần như sắp không thở nổi.
Côn ŧᏂịŧ lại vào sâu trong yết hầu vài phần. Mùi xạ hương nồng làm cho Tạ Ninh Nhuyễn không kìm được phát ra chút rêи ɾỉ kháng cự từ trong cuống họng. Cổ họng đột nhiên ép chặt côn ŧᏂịŧ, Tạ Du Hào lập tức đánh mất sự bình tĩnh tỉnh táo của mình, thở dốc cắm vào trong miệng nhỏ của Tạ Ninh Nhuyễn.
Anh ta một bên hưởng thụ thiếu nữ phục vụ mình, một bên kiên nhẫn dạy bảo cô.
"Đúng, thả lỏng chút, ngậm côn ŧᏂịŧ vào đi."
"Chú ý đừng dùng răng, dùng đầu lưỡi. Em từng ăn kẹo mυ'ŧ rồi đúng không? Mυ'ŧ nó đi, dùng đầu lưỡi liếʍ phần đỉnh."
Thiếu nữ bị đâm vào thật sâu đẩy hông người đàn ông, rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng, cô chật vật lau dịch nhờn nơi khóe miệng, khàn giọng cầu xin:
"Anh cả, thực sự không ăn được."
Lại dáng vẻ vừa dâʍ đãиɠ vừa thuần khiết này. Rõ ràng là ánh mắt trong trẻo sạch sẽ, nhưng giọng nói mềm mại lại khiến người ta muốn làm. Tạ Du Hào cong khóe môi, dùng đầu ngón tay xoa vết dịch nhờn ở khóe miệng cô, trấn an:
"Ngoan, nếu khó chịu, anh cả không cho vào sâu như vậy. Không cho vào thì dùng tay em vuốt, lúc trước anh dạy em rồi mà."
Tạ Ninh Nhuyễn nhìn người đàn ông trong ánh mắt không thể tin tưởng. Thấy anh ta thật sự thờ ơ trước lời cầu xin của mình, vì vậy cô vừa nức nở vừa nhắm mắt lại ngậm côn ŧᏂịŧ vào trong miệng. Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô, bị ngón tay của người đàn ông lau đi.
"Ực... Ực...
Trong văn phòng yên tĩnh vang lên tiếng mυ'ŧ nước. Chỉ đưa vào nửa côn ŧᏂịŧ đương nhiên không sướиɠ bằng chọc cả cây vào, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt Tạ Ninh Nhuyễn đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ mà người đàn ông cũng sắp bùng nổ. Anh ta đâm vào mấy chục cái, đột nhiên bảo Tạ Ninh Nhuyễn buông lỏng tay, sau đó cầm gáy cô cưỡng ép cắm vào mấy cái thật sâu.
Sự co rút dữ dội của cổ họng làm cho anh ta muốn bùng nổ. Sau đó, anh nhanh chóng rút ra, dùng tay vuốt lên xuống mấy cái, khiến thứ dịch màu trắng đυ.c bắn ra, phun lên mặt Tạ Ninh Nhuyễn.
"A.!"
Tạ Ninh Nhuyễn không đề phòng bị bắn lên mặt, làm cô khẽ hô một tiếng. Sau đó cô vừa bối rối lau dịch trắng đυ.c trên mặt, vừa khe khẽ khóc thút thít.
"Khóc cái gì."
Tạ Du Hào nắm lấy cằm ép cô phải ngẩng đầu lên.
"Anh cả đang yêu thương em mà."
Tạ Ninh Nhuyễn vì lời này mà nhíu mày, cổ họng cô đau rát, dáng vẻ tức giận nhưng không dám nói gì. Tạ Du Hào cảm thấy dáng vẻ này của cô cực kỳ thú vị, nên càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô hơn.
"Vì cảm thấy anh cả chỉ quan tâm chính mình sướиɠ, lạnh nhạt em nên em mới tức giận sao?"
Dứt lời, anh ta chìa tay kéo cô lên, ôm eo làm cho cô ngồi lên bàn làm việc của mình. Cúc áo đồng phục trường bị cởi ra từng cái một, kéo xuống để treo lửng lơ ở cổ tay, áo ngực được đẩy lên trên, để lộ bộ ngực trắng nõn với trái anh đào đã dựng thẳng.
Tạ Du Hào thò tay kẹp lấy đầṳ ѵú hồng hào, rồi cúi người há miệng ngậm lấy nó. Đau đớn từ nơi đó làm cho Tạ Ninh Nhuyễn không nhịn được giãy dụa. Cho dù đã làm loại chuyện này nhiều lần, cô vẫn không thể nào quen được sự tiếp xúc thân mật như thế này với anh ta.
Cô giơ tay chống lên ngực người đàn ông, muốn đẩy anh ta ra, đồng thời xoay người hòng rời khỏi bàn làm việc, thoát khỏi người đàn ông này. Ở trong mắt anh ta, động tác này chẳng khác thêm chút tình thú, nên anh ta đưa tay nắm lấy eo nhỏ của Tạ Ninh Nhuyễn rồi kéo cô lại.
Tạ Ninh Nhuyễn cuống quít giãy dụa, dẩu bờ mông tròn mẩy vì giãy dụa mà cọ lên nơi đang ngẩng cao của Tạ Du Hào. Anh ta cúi người ôm Tạ Ninh Nhuyễn vào trong lòng. Một tay xoa nắn đầu nhũ hoa, tay kia thì đưa xuống dưới, lột qυầи ɭóŧ của cô, xoa lên cửa hoa huyệt đã ướŧ áŧ.
"A, đừng mà... Đau..."
Miệng nhỏ ướŧ áŧ có thể dễ dàng chọc vào, phát ra tiếng nước nhóp nhép. Miệng nhỏ đã quen việc bị chọc vào kia không cảm giác ra chút đau đớn nào, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cô không thể nào nhịn được, cơ thể không ngừng giãy dụa, bờ mông dán sát lên hạ thể người đàn ông, cọ cho côn ŧᏂịŧ dần cương cứng, đặt trước cửa vào hoa huyệt của cô, chờ phát động.
Như bị cảnh cáo, Tạ Ninh Nhuyễn lập tức yên tĩnh, ngoan ngoãn để người đàn ông âu yếm. Cô bị anh ta lật người lại, cúi người liếʍ láp cửa huyệt đang không ngừng chảy ra ái dịch, thi thoảng lại dùng răng nanh cắn lên nhục hạch sưng đỏ.
"Ư, đừng mà, hu hu..."
Tạ Ninh Nhuyễn rêи ɾỉ xen lẫn chút nức nở. Đầu lưỡi mềm mại mở cửa huyệt vào đâm vào trong, vách thịt mềm trơn kẹp đầu lưỡi anh ta, ái dịch ngọt ngào bị anh ta nuốt vào trong miệng.
Tạ Du Hào bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà dùng đầu lưỡi chọc vào tiểu huyệt của Tạ Ninh Nhuyễn. Hai tay cô luống cuống ôm đầu Tạ Du Hào, quá nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến cô không thể suy nghĩ, không biết nên đẩy người đàn ông ra hay ôm chặt vào.
Dưới sự ve vãn đầy kỹ xảo của Tạ Du Hào, cô run rẩy lêи đỉиɦ. Ngay sau đó, không chờ cô kịp thở dốc thì đã bị lật người lại, đưa lưng về phía Tạ Du Hào, một cây côn ŧᏂịŧ to và nóng rực cưỡng chế chọc vào giữa hai chân cô, rút ra đâm vào giữa hai chân cô với sự bôi trơn từ ái dịch.
Côn ŧᏂịŧ cọ sát vào cửa huyệt dính nhớp, thi thoảng qυყ đầυ sẽ bất cẩn chui vào trong hoa huyệt, bị cửa huyệt nhỏ và khít mυ'ŧ một cái thật mạnh.
"Ư... Nhanh quá, chậm... chậm chút."
Bờ mông tròn lẳn bị đâm vào vang lên tiếng bạch bạch, ái dịch bắn ra. Người đàn ông giơ bàn tay vuốt ve mông, làm như thể muốn làm chết cô luôn.Tạ Ninh Nhuyễn cảm thấy mình sắp bị đυ.ng bay ra ngoài, vì ổn định cơ thể mà cô buộc phải bắt lấy hai cánh tay của người đàn ông. Anh ta lại trở tay nắm lấy tay cô, hệt như cưỡi ngựa đâm vào rút ra giữa hai chân.
Tạ Ninh Nhuyễn bị đè xuống làm hai lần, mặc dù không cho vào trong, nhưng ngoài bước cuối cùng, cái cần làm đều đã làm hết. Chờ khi Tạ Ninh Nhuyễn được Tạ Du Hào buông tha, toàn thân cô đã mềm nhũn. Khi được đưa về phòng, cô mệt tới mức không mở mắt ra được. Tạ Du Hào sửa lại chăn cho cô, rồi hôn lên khóe miệng cô.
"Ngoan, ngủ đi."
Chờ khi Tạ Du Hào đóng cửa lại, Tạ Ninh Nhuyễn hẳn đang ngủ say lập tức mở choàng mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào. Cô lấy từ trong tủ treo quần áo ra một tuýp thuốc mỡ, tách chân mình ra rồi xoa hai bên. Hai bên chân đã bị xước da, chỉ chạm vào một chút là đau không chịu nổi.
Cô vừa kêu rên xuýt xoa, vừa thầm mắng Tạ Du Hào là tên cầm thú không biết thương hương tiếc ngọc. Tuy được hầu hạ rất thoải mái, nhưng cảm giác không gãi đúng chỗ ngứa này quá khó chấp nhận. Hoa huyệt không ngừng chảy ra ái dịch cũng thể hiện rõ du͙© vọиɠ không được thỏa mãn của cô.
Xem ra muốn ăn no hẳn, lần sau phải cho một liều thuốc mạnh mới được.