Cô kêu đau khiến Tạ Du Hào dừng động tác lại. Anh ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Tạ Ninh Nhuyễn tái nhợt, dường như đau tới mức không chịu nổi. Thở dài một hơi, rút ngón tay ra, chuyển thành xoa hạt châu nhỏ của Tạ Ninh Nhuyễn. Vừa xoa anh ta vừa hôn lên môi cô.
"Ưʍ... Ưʍ... Đừng..."
Đầu lưỡi cưỡng ép xâm nhập khoang miệng của ôc, hấp thu nước bọt ngọt ngào của cô, quấy cho khoang miệng cô vang lên tiếng nhóp nhép, dịch bạc rớt xuống. Đôi môi Tạ Ninh Nhuyễn mềm mại thơm tho khiến anh có chút nghiện, phía dưới đã bắt đầu ngóc đầu dậy. Tạ Ninh Nhuyễn bị xoa nắn hạt châu nhạy cảm nên hoàn toàn không chống cự được, chỉ chốc lát sau đã run rẩy đắm mình. Miệng hoa huyệt phun ra một lượng lớn ái dịch làm ướt cả bàn tay Tạ Du Hào.
Đôi mắt Tạ Ninh Nhuyễn đẫm lệ, thở dốc nên ngực cô phập phồng lên xuống, đầu nhũ hoa sưng đỏ cũng phập phồng theo, làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Tạ Du Hào lại ngậm lấy núʍ ѵú ra sức đùa giỡn, nương theo ái dịch bôi trơn mà đâm ngón tay vào trong. Tạ Ninh Nhuyễn còn chưa lắng lại sau cơn cao triều lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
"Hu hu... Đừng mà, khó chịu quá..."
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng giọng cô ngọt ngào, sắc mặt đỏ ửng, không có có chút khó chịu nào. Nhục huyệt của Tạ Ninh Nhuyễn mềm mại trơn trượt, ngón tay vừa đưa vào đã bị tầng tầng thịt mềm bao bọc, cảm giác khít chặt ấy khiến Tạ Du Hào suýt nữa thì không kiềm chế được.
Anh ta khó có thể ức chế mà dùng ngón tay hung hăng chọc vào trong nhục huyệt, chọc cho nhục huyệt không ngừng chảy ra ái dịch vang lên tiếng nước nhóp nhép. Kɧoáı ©ảʍ quá nhiều khiến Tạ Ninh Nhuyễn vốn không chịu nổi lập tức giãy dụa. Nhục huyệt đã được ngón tay làm lơi lỏng mềm ra, Tạ Du Hào lại đưa thêm một ngón tay nữa vào. Chờ khi cảm thấy Tạ Ninh Nhuyễn đã được chuẩn bị xong để có thể tiếp nhận mình, anh đưa tay kéo khóa quần xuống, thả côn ŧᏂịŧ to chừng bằng cổ tay Tạ Ninh Nhuyễn ra.
Côn ŧᏂịŧ cứng ngắc, phủ kín gân xanh. Lỗ nhỏ trên qυყ đầυ vì động tình mà không ngừng phun ra dịch nhờn.Tạ Du Hào tách hai chân Tạ Ninh Nhuyễn ra, đẩy hông tới phía trước, nương ái dịch chảy ra từ hoa huyệt mà ra sức cọ xát lên nhục huyệt kia.
Côn ŧᏂịŧ không ngừng cọ xát chọc vào hạt châu đã sưng lên, làm cho Tạ Ninh Nhuyễn cực kỳ thoải mái, càng chảy ra nhiều ái dịch hơn. Tạ Du Hào cũng sướиɠ không chịu được. Đặc biệt khi côn ŧᏂịŧ cọ xát thường vô tình hoặc cố ý chạm vào cửa huyệt, lại bị cửa huyệt vì kɧoáı ©ảʍ mà co rút dữ dội ngậm lấy một chút. Anh ta khẽ kêu một tiếng, dường như không kiềm chế được đưa côn ŧᏂịŧ vào.
"A, đau quá..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lập tức tái nhợt, cơ thể cô cố gắng lui ra sau, muốn rút côn ŧᏂịŧ vừa cắm vào ra. Nhưng phía sau là giường, cô hoàn toàn không thể trốn thoát. Vì vậy, cô không thể không cầu xin Tạ Du Hào:
"Anh cả, đừng mà, thật sự đau lắm, bỏ qua cho em đi, ưʍ..."
Khóe mắt đỏ ửng, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, lời cầu xin mềm mại, cô bé ngốc nghếch đơn thuần này dường như không ý thức được giờ khắc này toàn thân cô tràn ngập hơi thở như được yêu thương. Mà lời cầu xin như vậy thường chỉ khiến đàn ông càng thêm điên cuồng.
Tạ Du Hào rất muốn liều lĩnh cắm vào, chiếm hữu lấy cô em gái không nghe lời này. Nhưng suy cho cùng thì anh ta thương Tạ Ninh Nhuyễn, nên khi nghe cô cầu xin, anh ta nén du͙© vọиɠ to lớn của mình xuống, rút côn ŧᏂịŧ ra. Anh ta hôn lên khóe mắt đỏ ứng của cô, an ủi:
"Ngoan, hôm nay anh không làm gì em."
Cuối cùng Tạ Du Hào vẫn bắn hai lần giữa hai bắp đùi của Tạ Ninh Nhuyễn rồi mới bỏ qua cho cô. Sau khi vệ sinh và đắp chăn cho cô xong, Tạ Du Hào mới rời khỏi phòng cô. Trước khi đi anh ta còn không quên cảnh cáo:
"Đổi nguyện vọng sang đại học A, sớm từ bỏ ý đồ rời khỏi nhà này đi. Em sinh ra là người của nhà họ Tạ, chết là ma nhà họ Tạ, anh sẽ không cho em rời đi đâu."
Dứt lời, anh ta ra khỏi phòng. Trong phòng giờ chỉ còn lại thiếu nữ đang lặng lẽ rơi nước mắt. Mãi cho tới khi bên ngoài phòng không còn bất cứ động tĩnh nào, Tạ Ninh Nhuyễn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy không tin nổi. Tôi cởϊ qυầи rồi, anh lại bỏ qua như vậy sao? Tạ Ninh Nhuyễn không tin nổi, nhưng phát triển đến bước này, chỉ còn một bước nữa là vào, Tạ Du Hào lại bỏ qua cho cô. Mất công cô làm ra nhiều nỗ lực như vậy để khơi dậy du͙© vọиɠ của anh ta.
[Ha ha, ai bảo cô giả vờ giả vịt, lật xe chưa.]
Giọng nói vui sướиɠ khi người khác xui xẻo của hệ thống vang lên trong đầu cô.
Tạ Ninh Nhuyễn bĩu môi, ai oán nói:
"Hệ thống, có phải Tạ Du Hào bị bất lực không?"
[...]
[Đừng hỏi ta được không? Không phải cô vừa mới thử rồi sao?]
Lời hệ thống khiến Tạ Ninh Nhuyễn á khẩu không trả lời được. Tạ Ninh Nhuyễn thở dài, không thể không thừa nhận cô chơi hơi quá trớn. Tạ Ninh Nhuyễn là một ký chủ đã ràng buộc với hệ thống nữ phụ nghịch tập. Hệ thống yêu cầu cô giành lại tất cả những gì đã bị nữ chính cướp đi, đồng thời phá hoại hào quang nữ chính. Đây là thế giới đầu tiên cô tới. Ở thế giới này, cô là em kế của nhà họ Tạ, tuy không được yêu thương cho lắm, nhưng cũng chẳng lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Mãi cho tới khi nữ chính xuất hiện.
Nữ chính là bạn cùng lớp của cô tên là Phương Tĩnh An, một người không bằng cô, nhưng vì có được hào quang nữ chính mà khiến đàn ông chết mê chết mệt cô ta.
Toàn bộ đàn ông của nhà họ Tạ đều là nam chính, bọn họ đều yêu nữ chính. Nhưng vì nữ chính biết Tạ Ninh Nhuyễn không phải em gái ruột của bọn họ, hiểu lầm mối quan hệ giữa bọn họ, nên cô ta đã từ chối mấy người kia.
Vì giành được trái tim nữ chính, đám nam chính yêu nữ chính tới mức không kiềm chế được kia đã đuổi em kế ra khỏi nhà, đồng thời cũng đoạn tuyệt quan hệ với cô. Cô em kế đáng thương không chỗ nương tựa, vì bị đuổi đi nên đã sinh lòng oán hận nữ chính, định trả thù nữ chính, nhưng lại bị đám nam chính phát hiện, cuối cùng chết đi trong sự thê thảm.
Đúng là lũ não tàn.
Tạ Ninh Nhuyễn nhận xét.
Cho dù không có mối quan hệ máu mủ gì với đám nam chính, giữa cô và bọn họ cũng không có hành động gì khác người cả. Ghen tuông mù quáng như vậy, nữ chính không phải con ngu thì cũng là một đứa vờ vịt thảo mai. Đám nam chính vì nữ chính mà bỏ rơi cô em gái vô tội lại càng ngu đần.
Nhiệm vụ của Tạ Ninh Nhuyễn là cướp đám đàn ông trong tay nữ chính, đồng thời cũng phá hoại hào quang của nữ chính.Cô em kế đáng thương không chỗ nương tựa, vì bị đuổi đi nên đã sinh lòng oán hận nữ chính, định trả thù nữ chính, nhưng lại bị đám nam chính phát hiện, cuối cùng chết đi trong sự thê thảm.
Nghe thư ký của Tạ tổng nói, hôm nay sức khỏe của tổng giám đốc không tốt, muốn nghỉ ngơi một chút, nên ai không có chuyện quan trọng thì đừng có vào quấy rầy ngài ấy. Đám người có ý đồ riêng đều rục rịch, muốn vào trong văn phòng hỏi han đề nâng cao hảo cảm, lại bị thư ký làm hết phận sự ngăn lại toàn bộ.
Bọn họ không hề biết tổng giám đốc Tạ Du Hào vốn nên nghỉ ngơi thì lại đang chìm đắm trong nữ sắc . Anh ta ngồi bên bàn làm việc, cầm một văn kiện xem cẩn thận, toàn thân trông có vẻ đường hoàng nghiêm túc. Nhưng nếu tới gần hơn thì có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt và tiếng rêи ɾỉ đè nén.
Một tay Tạ Du Hào đưa xuống dưới, không ngừng lên xuống, dường như sảng khoái tới cực điểm, anh ta khẽ kêu một tiếng. Phía dưới vang lên tiếng ho khan dữ dội. Tạ Du Hào cúi đầu, không ngờ phía dưới lại là Tạ Ninh Nhuyễn đang ngồi xổm.