Hành Trình Lật Kèo Của Nữ Phụ Tinh Quái (NP)

Chương 1: Nuôi một con bạch nhãn lang muốn rời đi Tạ gia

--------------------THẾ GIỚI 1 :HÀO MÔN VỊT CON XẤU XÍ---------------------

Tạ Ninh Nhuyễn vừa về đến nhà, lập tức nhận ra bầu không khí trong nhà có chút kỳ lạ.

Đang lúc cô rón ra rón rén định về phòng, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

"Sao muộn vậy mới về? Đi đâu?"

Tạ Ninh Nhuyễn giật mình, nơm nớp lo sợ xoay người.

Là anh cả Tạ Du Hào.

Người cầm quyền hiện tại của nhà họ Tạ.

Từ nhỏ Tạ Ninh Nhuyễn đã rất sợ người anh trai luôn nghiêm mặt ít khi cười đùa này, bởi vì cô không phải em gái ruột của Tạ Du Hào, mà chỉ là một đứa bé mồ côi được ông cụ Tạ nhận nuôi lúc sinh thời mà thôi.

Từ khi còn bé, cô đã được giáo dục phải biết thân biết phận, không được mắc phải sai lầm nào, càng không được đắc tội các cậu chủ nhà họ Tạ, không thì sẽ bị đuổi về cô nhi viện.

Tạ Ninh Nhuyễn sống trong e dè sợ hãi ở nhà họ Tạ mười sáu năm. Không có lúc nào là cô không chờ mong mình sẽ trưởng thành, hòng giãy thoát khỏi sự trói buộc của nhà họ Tạ.

Cuối cùng, hôm qua cô đã kết thúc lễ trưởng thành của mình, còn một tháng nữa là thi đại học.

Chỉ cần thi đỗ đại học thành phố A, cô có thể rời khỏi nhà họ Tạ, sau này không bao giờ quay lại nữa.

Cô khao khát phần tự do này thực sự quá lâu rồi, thế mà đến thời điểm cuối cùng lại buông lỏng hơn hẳn.

Người nhà họ Tạ quy định thời gian đóng cổng cho cô, mà bởi vì cô tham gia tiệc sinh nhật bạn nên về trễ hẳn một tiếng.

"Em xin lỗi anh cả, vì... Vì em tham gia tiệc sinh nhật của bạn học, nên về hơi muộn."

Ánh mắt cô đảo tròn, nói chuyện ấp a ấp úng, rõ ràng là chột dạ, đang che giấu gì đó.

Tạ Du Hào khẽ cong khóe miệng để lộ nụ cười như có như không: "À, vậy sao?"

Lời này khiến Tạ Ninh Nhuyễn chột dạ không thôi.

Cô không dám ngẩng đầu đối mặt với Tạ Du Hào, vội tìm cớ: "Anh... Anh cả, ngày mai em còn phải đi học, nên em về phòng nghỉ ngơi trước đây."

Dứt lời, cô xoay người trốn chạy khỏi bên người Tạ Du Hào như có quỷ đuổi theo phía sau.

Mãi cho tới khi lên trên tầng, tầm mắt khiến cô đứng ngồi không yên mới biến mất.

Cô thở phào một hơi, lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Chờ khi cô vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, thì thấy anh cả Tạ Du Hào đã tới phòng cô, đang ngồi trước bàn học cầm phiếu nguyện vọng của cô xem.

"Anh... Anh cả?"

Tạ Ninh Nhuyễn hoảng sợ, khi kịp phản ứng mới bối rối kéo chiếc áo tắm lỏng lẻo trên người.

Sau khi xác nhận ăn mặc không có vấn đề, cô mới đi tới.

Cô cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì không ạ?"

Tạ Du Hào nhìn cô với vẻ mặt không biểu cảm, hỏi vặn lại: "Làm sao? Không có việc gì thì không được tới tìm em?"

Tạ Ninh Nhuyễn nghẹn lời.

Đêm hôm khuya khoắt, anh nuôi đi vào phòng em nuôi đã trưởng thành, trai đơn gái chiếc, cho dù có mối quan hệ tốt đến thế nào thì cũng không hợp lẽ thường.

Huống hồ mối quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết.

Nhưng sự sợ hãi với Tạ Du Hào khiến Tạ Ninh Nhuyễn không nói được lời trách cứ và oán giận nào.

"Đương... Đương nhiên là được." Cô nói ra lời trái lương tâm.

Vừa mới tắm xong khiến gò má cô ửng hồng, tóc còn nhỏ giọt, bọt nước theo lọn tóc trượt xuống theo cần cổ trắng nõn, chui vào trong áo tắm.

Áo tắm bao bọc cơ thể cô bị thấm ướt dán chặt lấy cơ thể, làm nổi rõ đường cong mỹ miều của cô.

Tạ Du Hào chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô.

Anh ta lặng lẽ dời mắt đi, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn trơn bóng, mở miệng hỏi:

"Em muốn thi đại học A?"

Tạ Ninh Nhuyễn không rõ Tạ Du Hào có ý gì, bèn ngoan ngoãn gật đầu.

Tạ Du Hào lại hỏi tiếp: "Tại sao?"

Tại sao gì cơ?

Tạ Ninh Nhuyễn hoang mang ra mặt, nhưng khi đối mặt với tầm mắt lạnh lùng của Tạ Du Hào, cô chỉ có thể thành thật trả lời.

"Bởi vì... Bởi vì đại học A là giấc mơ từ nhỏ của em."

"Vậy sao?" Tạ Du Hào xem như bị lý do của Tạ Ninh Nhuyễn thuyết phục, nhưng một giây sau anh ta lại nói: "Đại học A quá xa, từ nhỏ em chưa đi xa nhà bao giờ, xa vậy học hành sẽ không quen, thôi đăng ký thi đại học B đi."

Đại học B... là một trường đại học cách nhà không xa.

Cô thi đại học A chính là muốn rời xa nhà họ Tạ, nếu thi đại học B, đời này có lẽ cô cũng không có cách nào rời khỏi nơi đây.

Tạ Ninh Nhuyễn lập tức nóng vội: "Mặc dù đại học B gần nhà, nhưng vẫn không bằng đại học A. Vả lại anh cả cũng tốt nghiệp đại học A, em cũng muốn..."

"Thật sự là vậy phải không?" Tạ Du Hào đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời giải thích của Tạ Ninh Nhuyễn.

Ánh mắt anh ta dường như có thể nhìn thấu Tạ Ninh Nhuyễn, làm cô không chỗ che giấu.

Ngữ khí của Tạ Du Hào lập tức trở nên nghiêm khắc: "Thật sự chính là do đại học A tốt hơn đại học B, mà không phải nguyên nhân khác? Ví dụ như hẹn bạn trai cùng nhau thi vào đại học A?"

Tạ Ninh Nhuyễn trợn tròn mắt, sắc mặt trắng bệch nhìn anh ta.

"Không, em không... Em..."

Cô muốn giải thích, nhưng Tạ Du Hào đã không còn nhẫn nại nghe cô nói dối, bèn giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô rồi kéo tới trước mặt mình.

"A."

Tạ Ninh Nhuyễn khẽ hô một tiếng, nhào vào trong lòng Tạ Du Hào.

Một mùi hương nội tiết tố nam giới xộc vào đầy khoang mũi của cô, làm cho cô giãy dụa muốn thoát khỏi trong lòng Tạ Du Hào.

Tạ Du Hào lại không cho cô cơ hội này. Anh cúi đầu, ghé sát vào tai Tạ Ninh Nhuyễn, ngửi lấy mùi thơm của thiếu nữ " Có phải anh tốt với em quá rồi phải không, hửm "

Hơi thở nóng ướt phun lên tai Tạ Ninh Nhuyễn, làm cô xấu hổ mặt đỏ bừng lên

Tạ Du Hào lại không cho cô cơ hội này. Anh cúi đầu ghé sát bên tai Tạ Ninh Nhuyễn, ngửi lấy mùi thơm của thiếu nữ, trầm giọng nói: "Có phải anh tốt với em quá rồi không? Hử?"

Hơi thở nóng ướt phun lên vành tai Tạ Ninh Nhuyễn, làm cô xấu hổ mặt đỏ bừng lên. Đây là lần đầu tiên cô gần sát một người đàn ông như vậy.

"Mấy năm nay em ăn của nhà họ Tạ bọn anh, dùng của nhà họ Tạ, hầu hạ em như cô chủ chân chính, những tưởng có thể nuôi được em hẳn hoi, ai ngờ lại là một kẻ ăn cháo đá bát, một lòng một dạ muốn rời khỏi nhà họ Tạ."

Thực sự qua gần rồi, Tạ Ninh Nhuyễn rung rung môi, vừa giãy dụa vừa biện giải.

"Không, không phải như vậy."

Một nụ hôn nóng ướt đột ngột in lên vành tai cô. Vì quá kinh ngạc mà cô quên cả động tác giãy dụa. Tiếng hít thở của Tạ Du Hào dần trở nên ồ ồ, có một số chuyện, khi đã bắt đầu thì mọi thứ đều trở nên đơn giản. Anh đưa răng nanh ra cắn lên vành tai hồng hào xinh đẹp kia.

"A!"

Đó là nơi cực kỳ nhạy cảm của Tạ Ninh Nhuyễn, khiến cô nhũn cả người, nếu không có bàn tay Tạ Du Hào ôm eo, có lẽ cô đã không thể đứng nổi. Phía sau cô chính là giường, Tạ Du Hào khẽ buông tay, cô lập tức ngã xuống giường, lại bị Tạ Du Hào thuận thế đè lên người. Chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình đã trở nên xốc xếch sau khi giãy dụa. Tạ Du Hào chỉ cần thò tay vào gạt dây ra, cơ thể trắng nõn nà lập tức đập vào mắt. Đầu nhũ hoa hồng hào dựng lên trong không khí, Tạ Du Hào cúi người ngậm lấy một bên rồi liếʍ láp, bên kia cũng không bỏ lọt, giơ tay không ngừng xoa nắn nhéo bóp.

"Đau... Đau quá."

Thiếu nữ được nuông chiều từ bé không chịu nổi sự giày vò như vậy, trên làn da trắng nõn lập tức bị nhéo ra dấu vết mờ mờ. Sự sợ hãi bị người đàn ông xâm phạm đã chiến thắng nỗi sợ của cô trước người đàn ông này, cô giãy dụa dữ dội dưới người anh ta, hai tay chống lên ngực người đàn ông hòng thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này. Nhưng sự giãy dụa yếu ớt đấy hoàn toàn chẳng có tác dụng với người đàn ông, trái lại còn khơi thêm du͙© vọиɠ trong người anh ta.

Hơi thở nóng ướt phả lên bộ ngực Tạ Ninh Nhuyễn. Đầu nhũ hoa bị Tạ Du Hào liếʍ ướŧ áŧ, đối phương cưỡng ép đưa chân vào giữa hai chân cô, thò tay xoa nắn chiếm hữu.