Quân Hôn: Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính

Chương 15

Vừa tan học, những học sinh bị bắt sửa bài trong tiết học lập tức tung tăng vui vẻ giống như những chú lạc đà Alpaca, trong nháy mắt được tiêm đầy máu gà*.

*Có ý trêu chọc những người đột nhiên có hành vi và cảm xúc phấn khởi bất thường.

Lý Tịch Mai ngồi cùng bàn với Tạ Miêu đi theo người ta ra ngoài đá cầu, mấy nam sinh ngồi ở phía sau cũng không biết đã chạy đi chơi đâu rồi, khung cảnh chung quang trống không.

Chỉ có cô ngồi yên tĩnh ở vị trí mình, ghi lại lần lượt các câu hỏi bài tập về nhà của thầy giáo Lưu ở tiết trước. Ghi xong một bản thì tính sơ sơ một lần xem cần bao nhiêu bước để giải những đề này, chừa ra đủ khoảng trống rồi sau đó dùng thước kẻ một đường ngang.

Đây là thói quen kiếp trước của Tạ Miêu.

Chép đề bài trước khi làm bài tập, trong quá trình chép lại có thể hiểu sâu thêm và nhớ rõ đề bài, cũng không dễ mắc lỗi.

Nhưng mà kiếp trước khi lên cấp ba, đủ loại bài thi và bài tập khiến cô làm không xuể, các giáo viên cũng ít khi cho bài tập trong sách nên cô cũng không ngờ có ngày mình có thể sử dụng lại thói quen này.

Tạ Miêu vô cùng tập trung, chờ sau khi khép sách bài tập lại, mới phát hiện thầy Chu đã đứng ở bên cạnh, không biết từ bao giờ.

Cô có hơi không ngờ.

Nghe nói năm đó thầy giáo Chu bị phê bình công khai không nhẹ, trong lòng nguội lạnh, cũng không quá thích quản học sinh có học tập hay không.

Nhưng nhìn ra được, ông vẫn còn vô cùng luyến tiếc, cũng rất để tâm với những học sinh chịu học và có thành tích không tệ trong lớp.

Còn những người không có lý tưởng, không muốn học tập thật tốt, tất nhiên ông sẽ lựa chọn coi như không có.

Trước đó Tạ Miêu chính là kiểu học sinh mà thầy Chu xem như không có này.

Không chờ Tạ Miêu suy nghĩ rõ ràng vì sao đối phương có thể xuất hiện ở đây, thầy Chu đã thu hồi ánh mắt từ trên bàn của cô, chắp tay sau lưng rồi xoay người về bục giảng tựa như vừa rồi chỉ mới đi ngang qua.

Thầy Chu vừa đi, Lý Tịch Mai mới vừa ra ngoài về đã ngồi yên trên vị trí của mình, tới gần rồi nhỏ giọng hỏi Tạ Miêu: "Vừa rồi thầy Chu đứng đây làm gì vậy? Chẳng phải xưa nay thầy ấy không đi về phía sau dãy ba sao?"

"Tớ cũng không biết." Tạ Miêu nhỏ giọng trả lời cô ấy một câu, nghe được tiếng chuông vào lớp vang lên, vội vàng lấy sách giáo khoa ra.

Lý Tịch Mai biết gần đây cô đột nhiên bắt đầu học tập nghiêm túc, cũng không quấy rầy cô, bản thân mình cầm bút máy vẽ lung tung trên quyển vở.

Tạ Miêu vẫn xếp hạng đếm ngược trong lớp, hơn nữa thành tích vật lý kém vô cùng, từng dũng cảm mở đầu kỷ lục điểm thấp chỉ với một con số.

Bởi vậy, ngay từ đầu nghe thầy Lưu trong văn phòng nói gần đây cô rất chăm chỉ học tập, tiến bộ cũng rất lớn, thầy Chu vẫn còn không tin cho lắm.

Không ngờ sau khi tan học, người khác đều đi chơi chỉ có cô ngồi chỉnh sửa bài tập, lại còn chỉnh lại một cách vô cùng cẩn thận.

Trong lòng thầy Chu thấy bất ngờ, ngoại trừ những học sinh ông có vẻ coi trọng khi lên lớp thì giờ lại chú ý Tạ Miêu nhiều hơn chút.

Một khi để ý ông mới phát hiện, Tạ Miêu không chỉ nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt đáp lại cho ông như những bạn học có thành tích không tệ trong lớp vậy, tỏ ý rằng đã nghe hiểu tất cả nội dung ông nói.

Thầy Chu giật mình, lúc tìm người lên bảng đen làm bài, đột nhiên gọi tên Tạ Miêu.

Tạ Miêu?

Lý Tích Mai ngừng bút một hồi.

Mấy nam sinh ngồi phía sau xem truyện tranh lại càng móc móc lỗ tai, hoài nghi có phải bản thân mình nghe lầm rồi không.

Những câu hỏi thầy giáo Chu đưa ra trên lớp, gọi tên người lên bảng làm bài, đó đều là những người được chọn.

Những học sinh vừa nhìn đã thấy không nghe giảng hoặc thành tích kém vốn không trả lời được, ông cũng chẳng muốn lãng phí thời gian trên người đối phương.

Sao hôm nay ông đột nhiên gọi Tạ Miêu vậy?

Lỡ lời, hay là nhìn Tạ Miêu không vừa mắt, muốn cho cô không xuống đài được trước mặt mọi người?

Không ai cảm thấy học sinh dốt Tạ Miêu có thể trả lời được, thậm chí Ngô Thục Cầm còn không khỏi đắc ý mà quay đầu liếc cô một cái.

Giả vờ có giống đi chăng nữa, một khi đυ.ng đến bản chất thật, còn không phải sẽ lập tức lòi đuôi sao?

Đừng nói mấy ngày nay cô ta có thực sự bắt đầu học tập hay không, cho dù là học thật thì nhìn cái óc heo của cô ta kìa, có thể học được cái gì trong mấy ngày qua chứ?

Dù cho lưu ban một năm, chưa chắc cô ta có thể thi đạt tiêu chuẩn, bây giờ? Hừ!

Ngô Thục Cầm nhìn ánh mắt của bạn ngồi cùng bàn, phát hiện đối phương cũng là vẻ mặt khinh thường, khóe miệng còn treo nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa nữa.

Tâm trạng của cô ta thật tốt, cô ta quay đầu lại, tính nhìn xem sắc mặt của Tạ Miêu đột nhiên bị chỉ đích danh, cô sẽ khủng hoảng thành dạng gì.

Nhưng không ngờ rằng Tạ Miêu chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rồi sắc mặt như thường mà đứng lên, đi về phía bục giảng.

Ngô Thục Cầm sửng sốt, những bạn học khác cũng cảm thấy có hơi bất ngờ.

Không biết làm, thế mà không hề có một chút hoảng hốt nào, tố chất tâm lý của Tạ Miêu tốt tới vậy à?

Lần trước cô bị thầy Lưu tịch thu vở, sao đầu lại cúi thấp tới mức không dám ngẩng lên nhìn người ta, còn khóc đến nỗi phấn trên mặt cũng nhòe đi mà?

Đau lòng à? Bên trong vở kia có tiền bạc sao?

Đang lúc mọi người cảm thấy khó hiểu, Tạ Miêu nhận phấn viết bảng trong tay thầy Chu, giơ tay lên viết chữ "bài giải" trên bảng đen.

Tiếp đó, cô vốn định đứng ngây ngốc mà nhìn đề bài trên bục giảng hồi lâu, chờ tới lúc thầy Chu mất kiên nhẫn rồi đuổi cô xuống? Hay là nói thẳng mình không biết làm?

Trong đầu các bạn học vốn tưởng tượng 108 loại phản ứng của cô, thế nhưng Tạ Miêu kia lại không chọn được cái nào.

Cô không dừng lại dù chỉ một giây mà bắt đầu viết viết các bước giải đề, dáng vẻ rất giống như trong lòng đã có dự tính trước hết rồi.

Nhóc mập Vương Đại Lực nhịn không được mà quay đầu lại hỏi Lý Tịch Mai: "Cô ấy thật sự làm được sao?"

"Tớ biết đâu." Vẻ mặt cô bé học dở Lý Tịch Mai mờ mịt.

Ánh mắt mấy học sinh nam phía sau sáng ngời, "Thật không hổ là nhân vật ngồi vững trong top ba, nhìn độ ổn định của nét bút này, xem đáp án chế xịn sò cỡ nào. Nếu trước đây tớ có bản lĩnh như vậy thì bố tớ cũng không nghi ngờ hơn phân nửa bài thi của tớ là trống không, còn muốn đánh tớ."

Những học sinh có thành tích tốt nhìn thấy từng bước giải đề của Tạ Miêu, vẻ mặt quả thực dần dần trở nên chăm chú.

Mạch suy nghĩ giải đề của Tạ Miêu hoàn toàn chính xác, thậm chí còn không dư thừa một bước nào cả, vốn không giống dáng vẻ không biết gì.

Tạ Miêu thật sự có thể giải bài này à?

Lúc Tạ Miêu viết đáp án cuối cùng một cách ngay ngắn nắn nót trên bảng đen, nhóm người học dốt còn đỡ nhưng gần như nửa phòng học phía trước đều đã trầm mặc rồi.

Tạ Miêu không để ý nhiều như vậy, sau khi làm xong thì kiểm tra lại một lần, trả phấn viết bảng lại cho thầy Chu, "Thầy ơi, em xong rồi."

Thầy Chu gật đầu với cô, "Về chỗ đi."

Tạ Miêu đi xuống bục giảng, sau đó ngẩng đầu, đối diện với vô số ánh mắt không thể tin.

Các bạn nhiệt tình như vậy à?

Tạ Miêu chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhớ tới một cái gói biểu cảm -- nơi này nên có vỗ tay.jpg

Cả đường đón nhận ánh mắt chăm chú của mọi người cho tới chỗ ngồi, Tạ Miêu vừa ngồi xuống, lập tức bị Dương Tiểu Mao phía sau vỗ vỗ.