Khi đó, Lâm Kiều Kiều cùng với Lâm Hạo vừa mới yêu đương được một năm, họ liền mời ba nữ sinh ở cùng phòng ký túc xá với Lâm Kiều Kiều đi ăn cơm ở một quán lẩu bên ngoài trường.
Biện Vũ, Lâm Kiều Kiều, Triệu Lệ Lệ, còn có Yến Khỉ đều ở chung một phòng trong ký túc xá nữ.
Lâm Hạo ở đây, cười nói bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với ba người họ vì đã chăm sóc Lâm Kiều Kiều, một cô gái thích lười nhác hay lãng phí thời gian, hơn nữa cô cũng không biết phân biệt các loại ngũ cốc.
Vừa vặn, Lâm Hạo đã đáp ứng đội cổ vũ sẽ giúp tìm được thành viên phù hợp. Hắn đang ăn cơm thì lại thấy Biện Vũ ngồi ở bàn đối diện. Dáng người cô thon thả lại cân đối, không chỉ là cô gái cao mà cô còn lớn lên xinh đẹp, khẳng định có thể phù hợp với yêu cầu hà khắc của đội cổ vũ.
Lâm Hạo liền đi thẳng vào vấn đề: "Biện Vũ, cô gia nhập đội chúng tôi đi, đội cổ vũ chúng ta đang thiếu người như cô."
Biện Vũ vừa nghe hắn đề nghị, liền vội vàng xua tay cự tuyệt: "Không được, không được, tay chân tôi không phối hợp."
Triệu Lệ Lệ ngồi ở bên cạnh Biện Vũ đem thịt nóng chín bỏ vào trong chén cô, chiếc đũa nhẹ gõ một chút lên chén, vạch trần cô:" Bạn đừng che giấu nữa. Buổi sáng, mình đã thấy bạn áp chân lên trên lan can ban công."
Trước kia, ở ký túc xá Đông Đại thường thường có người uống rượu trượt chân vào ban đêm, ngã lầu, xe cấp cứu chạy nhanh tới mà cứu chữa. Khi bác sĩ vừa thấy lại lắc đầu. Cuộc sống con người thật mong manh, người ta đã té chết rồi.
Sau hiệu trưởng trường Đông Đại nhận thức được tình hình nghiêm trọng của sự việc, liền cho người xây lan can cao thêm, chiều cao gần đến ngực của một người trưởng thành. Nếu như ngồi quỳ ở trên ban công, đôi tay nắm lấy côn song sắt, đều có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài ngang với tầm mắt.
Vừa lúc Triệu Lệ Lệ đang chuẩn bị làm bài kiểm tra CET 6. Sáng nào cô ấy cũng dậy sớm và học thuộc các từ Tiếng Anh. Đột nhiên cô ấy liền thấy ban công có bóng người đong đưa, liền lật đật chống cái bàn nhìn ra bên ngoài xem, hoá ra là Biện Vũ.
Biện Vũ tựa cổ chân vào lan can một cách thoải mái, hai tay giữ lấy lan can, cổ cô ngửa ra sau. Khi thời điểm cô ngửa ra sau, bầu vυ' to đầy đặn ưỡn lên cao như hình giọt nước. Đôi chân thon dài duyên dáng cùng thân hình uyển chuyển như một dây cung mềm mại được kéo căng ra, này gọi là tay chân không phối hợp?
Đầu óc Lâm Hạo cũng không rõ ràng lắm, còn cho rằng Biện Vũ vừa hướng nội vừa thẹn thùng. Hắn lập tức kích động lên, liền lấy di động ra báo tên Biện Vũ cho đội cổ vũ.
Hắn coi Biện Vũ như một tân binh mới nhập học, thuyết phục cô: "Biện Vũ, nào, nào. Đại học nên năng động một chút, khoe ra mị lực của mình ."
Sắc mặt Biện Vũ lập tức tái nhợt, chiếc đũa lách cách "chụp " một tiếng ở trên bàn, cô đứng dậy duỗi tay muốn đoạt lấy di động Lâm Hạo, thanh âm sắc bén: "Tôi không đi, Lâm Hạo, anh đừng xằng bậy".
Lâm Hạo nghiêng người né tránh, hai tay giơ điện thoại cao lên, lập tức bấm số đội cổ vũ.
Sự khác biệt về chiều cao và thể lực giữa nam và nữ càng trở nên rõ ràng hơn vào lúc này, lập tức cảnh loã thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ liền hiện ra.
_________________
Biện Vũ ngẩng ra, Uông Tiết Nhất cũng đã từng như vậy, tay hắn giơ cao làm cô không thể đoạt được, bên trong di động là video tình ái của hai người.
Trên màn hình di động, cả người Biện Vũ trần trụi nằm ở trong lòng ngực Uông Tiết Nhất ăn mặc quần áo chỉnh tề. Sắc mặt cô ửng hồng, vài sợi tóc ướt dán ở trên má, hai chân thon dài gắt gao kẹp chặt, đang đạp lung tung ở trên giường, cầu xin hắn: " A ách A ách, cầu xin anh...tới..tới..."
Cánh tay Uông Tiết Nhất từ phía sau ôm ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn, còn cố ý vô tình xẹt qua đầṳ ѵú mẫn cảm cô, đầṳ ѵú liền phấn chấn nhô cao lên, dẫn tới trên người cô nhẹ nhàng run rẩy.
"Tới cái gì?" Uông Tiết Nhất biết rõ còn cố hỏi, dùng thanh âm dụ hoặc nhẹ nhàng đặt câu hỏi. Một hai hắn phải ép tiểu đáng thương trên người này nói ra.
Biện Vũ vốn dĩ trải ít sự đời, lại bị người khác chuốt thuốc, đầu óc cả người không rõ, cô lại xấu hổ mở miệng nói những việc này, chỉ có thể khó nhịn mà không ngừng liếʍ liếʍ môi chính mình. Đôi mắt ướt dầm dề mà ngửa đầu nhìn Uông Tiết Nhất muốn nói lại thôi. Cô lập tức ý loạn tình mê, chỉ biết chỗ tao bức cực kỳ khó chịu, muốn có đàn ông, muốn côn ŧᏂịŧ thật lớn cắm vào trong, tốt nhất là đem tiểu tao bức cô cắm đến tràn đầy chật kín. Như vậy cô liền sẽ không còn khó chịu...thật là khó chịu.
Uông Tiết Nhất chịu không nổi bộ dáng Biện Vũ mê người như vậy, tay kéo quần xuống, hắn đem Biện Vũ đè ở trên giường, tựa như muốn trừng phạt cô. Đỡ côn ŧᏂịŧ thô dài chính mình hung hăng đi vào, hắn lập tức sảng khoái đến da đầu tê dại, côn ŧᏂịŧ to dùng hết toàn lực thọc vào rút ra:
"Làm chết em, cái tiểu tao hoá này, làm chết em. Lần đầu tiên anh gặp em, anh đã muốn đem em bắt về cột trên giường, đem em thao đến không còn sức kêu."
Biện Vũ vẫn còn là xử nữ, bởi vì uống thuốc kí©ɧ ɖụ© nên khe huyệt ướt dầm dề. Côn ŧᏂịŧ hắn lại cực lớn, nguyên căn hoàn toàn cắm đi vào. Cô cũng không cảm thấy đau, ngược lại khe huyệt lập tức giảm bớt cảm giác hư không cùng cơ khát, huyệt thịt một vòng một vòng vừa ướt vừa nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Uông Tiết Nhất, chỗ sâu nhất trong huyệt nộn vừa khẩn trương vừa kẹt chặt liếʍ mυ'ŧ. Biện Vũ thoải mái ở bên tai hắn kêu "Ân...ân...a". Chân cô cong lên cọ vòng eo kiên cố tinh tráng của hắn.
"A ách, a ách, chậm một chút...anh chậm một chút" Biện Vũ kêu hắn đừng làm nhanh quá, cô còn muốn thoải mái lâu một lúc.
Đôi tay Uông Tiết Nhất nắm lấy eo nhỏ Biện Vũ, giữ chặt lấy cơ thể cô không cho theo quán tính động tác đỉnh lộng của hắn mà hướng lên trên, tránh cô đâm đầu vào cái tủ đầu giường.
"A ách, a ha a ha" Biện Vũ bị làm thất điên bát đảo, cái miệng nhỏ mở ra, bật ra những thanh âm rêи ɾỉ đứt quãng, vừa mềm mại vừa mị hoặc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Uông Tiết Nhất đang đè ở trên thao cô.
Vòng eo Uông Tiết Nhất hoạt động hết công suất, như là không biết mệt mỏi, tiểu tao bức bị hắn mạnh mẽ đỉnh lộng. Biện Vũ nằm dưới thân Uông Tiết Nhất liền không tiếng động hé miệng, hai chân thon dài banh thẳng, ngón chân nhỏ tinh xảo gập lên, theo một trận thất thần run rẩy, tiểu tao bức Biện Vũ đã đến cao trào phun ra từng đợt mật dịch.