Lý Tiểu Manh không thể nhúc nhích chút nào vì thế cô không nhìn thấy bộ dáng mình giờ phút này, nhưng càng nhìn không được thì cảm quan của cô càng nhanh nhạy, cô thở hổn hển, cảm nhận ngón tay của người đàn ông càng cắm càng sâu, âm thanh run rẩy nhỏ giọng nói: “Không, không phải… a… thầy Tào, thầy tha cho em… em xin thầy… ưm…”
Lòng bàn tay người đàn ông tùy ý vỗ về chơi đùa mị thịt của thiếu nữ, nhưng mà ngón tay của hắn suy cho cùng cũng không đủ dài, sờ thế nào cũng không sờ tới huyệt tâm của cô được, không thể khiến cô hoàn toàn cảm nhận được vui thích, nhưng cho dù hắn sờ không đến huyệt tâm thì trong miệng thiếu nữ cũng không nhịn được truyền ra âm thanh rầm rì, tuy rằng trong lúc này đuôi mắt của cô còn đang rơi lệ.
Chu Văn Thụy biết trong lòng Lý Tiểu Manh cực kỳ khó chịu, nhưng cái hắn muốn chính là làm cho lòng cô khó chịu.
Thiếu nữ lại kêu da^ʍ lần nữa, Chu Văn Thụy trực tiếp dùng hai ngón tay kia ở tiểu huyệt của cô cắm rút.
“Ưm… a… đừng mà… thầy Tào, xin thầy tha cho em đi… đừng đối xử với em như vậy mà… a…” Giọng nói của Lý Tiểu Manh càng thêm không xong, cực kỳ đáng thương mà khóc lóc, lại không đổi lấy chút thương tình nào của người đàn ông.
Sau đó ngón tay lại tùy ý cắm rút mấy cái, Chu Văn Thụy nhìn thấy đã có dâʍ ɖị©ɧ dính thành bãi mà nhỏ giọt xuống, cuối cùng cũng không nhịn nữa, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ cái chỉ bạc kia, sau đó lên lên tiểu huyệt còn đang bị ngón tay mình cắm vào của Lý Tiểu Manh.
“A…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho từ trong cổ họng Lý Tiểu Manh phát ra tiếng nức nở mãnh liệt, muốn phản kháng lại không thể nào nhúc nhích dù chỉ là một chút, chỉ có thể giương huyệt mặc cho người đàn ông này đùa giỡn.
Vừa bị ngón tay cắm huyệt vừa bị liếʍ huyệt, hơn nữa còn là người chủ nhiệm mình luôn luôn tôn kính, hiện thực như vậy Lý Tiểu Manh nào có thể tiếp thu, cô rất hận, nhưng hận nhất vẫn là chính mình, tại sao lại không sớm chút nhìn ra một mặt cầm thú này của chủ nhiệm, tại sao mình lại không bố trí phòng vệ đối với người đàn ông này.
“Dâʍ đãиɠ thật ướt, thích thầy giáo dùng ngón tay cắm em như vậy đúng không? Chậc chậc chậc… hút đến chặt như vậy…” Chu Văn Thụy hạ lưu mà nói lời thô bỉ: “Em quả thực da^ʍ muốn chết.”
“Ưm… em không có da^ʍ… a… đừng mà, đừng như vậy… thầy Tào… ưm…” Lý Tiểu Manh liên tục cãi cọ, sắc mặt đều trướng tới đỏ bừng, khóe miệng cũng chảy ra không ít nước dãi không ngậm được, cô không thể không cưỡi lên trên đầu người đàn ông này, một bên cảm nhận động tác hai ngón tay moi đào da^ʍ thịt trong tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của chính mình, một bên cảm nhận kɧoáı ©ảʍ được đầu lưỡi nóng như lửa liếʍ láp âm đế của mình, liếʍ đến nỗi dưới người cô bủn rủn, cơ thể vốn dĩ không có sức lực giống như càng không có sức hơn.
“Da^ʍ thành như vậy còn dám nói mình không da^ʍ? Cái tiểu tiểu huyệt dâʍ đãиɠ đãng này làm thế nào có thể chảy nhiều nước như vậy?” Chu Văn Thụy kịch liệt liếʍ da^ʍ huyệt của thiếu nữ, tất cả nước sốt chảy ra đều liếʍ hết vào trong miệng, đôi mắt nhìn tiểu huyệt mở ra khi bị ngón tay của mình cắm vào, dưới háng của hắn cứng đến phát đau.
Hắn mở miệng mυ'ŧ âm đế của Lý Tiểu Manh, viên thịt đế nho nhỏ kia hoàn hoàn bị hắn vây tiến trong miệng mà mυ'ŧ thật sâu, mυ'ŧ đến nỗi khiến Lý Tiểu Manh không nhịn được mà phát ra tiếng thét chói tai: “Ưm… không…”
Chu Văn Thụy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chịu không nổi, dứt khoát đè Lý Tiểu Manh lên trên giường, lúc này hắn rút ngón tay của mình ra, làm lộ ra hoàn toàn tiểu huyệt của thiếu nữ.
“Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ bị tôi chơi đến nỗi da^ʍ thịt đều lộ ra ngoài, muốn tới vậy sao? Còn nói chính mình không có da^ʍ, mẹ nó, tiểu tao hóa!” Chu Văn Thụy ngoài miệng mắng, nhưng khi nhìn thấy mị thịt hồng nhạt lộ ra của thiếu nữ hắn liền gấp không chờ nổi mà vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, liếʍ hết chất nhầy có ở trên đó vào bên trong miệng, sau đó dùng miệng bao bọc lấy cửa tiểu huyệt của cô liếʍ mυ'ŧ thật sâu.
“Ưm… a a a… đừng mà… chậm một chút… ưm… em không phải tao hóa, xin thầy đừng như vậy mà… ưm…” Kɧoáı ©ảʍ như vậy khiến Lý Tiểu Manh gần như chịu không nổi, đuôi mắt ửng hồng, cặp ngực phập phồng, ngay cả hô hấp cũng có chút hỗn loạn, nhưng tâm lý lại cảm thấy cực kỳ nhục nhã, mình sao có thể bị chủ nhiệm dâʍ ɭσạи? Người đàn ông này rõ ràng chính là người mà mình tôn trọng, giờ phút này lại hạ lưu như vậy.