Lý Mạc Sầu không cam lòng đem môi đỏ căng mọng của mình tiến tới, Dương Quá cũng đem môi mình đến gần sát môi Lý Mạc Sầu. Bờ môi hai người lập tức chạm vào nhau, Dương Quá chỉ cảm thấy ngọt lịm, mát lạnh nơi đầu môi truyền đến làm cho hắn có cảm giác khoan khoái dễ chịu. Dương Quá cảm thấy vẫn chưa đã nghiền, tay hắn xoa cái mông vểnh lên đầy ngạo kiều của nàng, một cảm giác mềm mại đầy căng tròn khiến hắn thích thú. Lý Mạc Sầu ah một tiếng, hàm răng khẽ mở, hắn nhân cơ hội này hắn cho chiếc lưỡi điêu luyện của mình mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, hút lấy nước bọt của nàng làm nàng say mê. Đôi tay không thành thật của Dương Quá lại tiếp tục mò xuống dưới eo thon, thấy nàng bị mình sờ mông, hôn môi mà vẫn không phản ứng gì,hắn thuận tay luồn vào lớp áo bào thọc vòng trong qυầи ɭóŧ đυ.ng vào phần lông lá rậm rạp phía trên mu l*и nàng.
" Không ngờ lắm lông như vậy, xem ra là một nữ nhân dâʍ đãиɠ " Dương Quá thở dài nói.
Dương Quá định tiến công cái l*и trinh nguyên của Lý Mạc Sầu, thân thể hắn run lên một cái, hắn cảm thấy ngón tay của mình đã bị kim châm phải. Không lẽ là .....Dương Quá hô lên một tiếng, rút tay ra thối lui về phía sau.Nhìn vào ngón tay, ngân châm đang chọt vào đầu ngón tay hắn làm hắn không ngừng rỉ máu. Dương Quá ngoài ngửi được mùi máu tươi, còn một mùi hương hoa nhài mị hương, không cần nghĩ nhiều hắn biết đây là nước l*и của Lý Mạc Sầu khi bị hắn hôn và bóp mông khi nãy kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra.
Lý Mạc Sầu cười lạnh, nói : " ta đã nói là chắc chắn sẽ thực hiện được lời hứa của ta, tiểu tử ngươi còn muốn tiến thêm một bước, dính băng phách châm của ta coi như là tiện nghi cho ngươi ! " nói xong ,Lý Mạc Sầu vận khí nhảy lên, xuyên nhanh qua miếu hoang hướng xa bay đi. Bên ngoài có Kha Trấn Ác trấn thủ, nàng ở lại chỗ này chỉ phí thời gian, nàng còn phải đi tìm Lục Vô Song và Trình Anh gϊếŧ đi, để tiết hết lỗi hận mười năm của nàng.
Dương Quá khoanh tay lại chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân không dùng được sức lực,đầu cũng choáng váng, giống như bị say xe ở kiếp trước. Hắn tựa lưng vào đỉnh đồng, lẩm bẩm : " Khó trách Lục Triển Nguyên không cần nàng, khó trách nàng bây giờ vẫn là xử nữ, ngay cả lông l*и của nàng phía dưới cũng ẩn chứa ám khí, nào có nam nhân nào dám cưỡиɠ ɧϊếp nàng "Dương Quá lấy tay che ngực, hô hấp trở lên gấp rút, hắn cảm thấy tốc độ lưu thông máu nhanh lên rất nhiều như muốn thoát hết máu trong cơ thể hắn ra ngoài theo hướng bị kim châm chảy ra. Dương Quá vội vàng nhổ băng phách châm ra ném nó sang một bên.
Lúc này Kha Trấn Ác cùng Quách Phù đi vào bên trong miếu hoang.
Quách Phù đi đến bên Dương Quá quan sát, nhìn hắn vài lần: " Đại bá hắn bị trúng băng phách châm của xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu ". Kha Trấn Ác chống gậy đến bên cạnh Dương Quá, hít phải không khí xung quanh cái mũi nhếch lên đầy nghi hoặc : " kỳ quái sao trong đây có mùi huyết tinh và cả mùi khai nữa vậy? "
" Ta vừa mới mắc tiểu nên đi ngay ở bên cạnh đây " Dương Quá vội vàng nói, dù sao thì hắn không thể lão gia hỏa này biết mình mới sờ mó nơi riêng tư của Lý Mạc Sầu.
" Quách Phù, ngươi đỡ hắn ra ngoài đi "nói xong, Kha Trấn Ác liền đi ra phía ngoài.
Quách Phù lập tức không muốn nghe theo,đậm chân : " người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, ta mới không động vào hắn "
" hừ, hoàng hoa đại khuê nữ sao?, qua mấy ngày ta liền muốn động vào ngươi, phá ngươi " Dương Quá mặt ngoài giả vờ đau đớn, nhưng nội tâm lại hết sức vui vẻ, hắn không sợ băng phách châm này, dù sao thì Âu Dương Phong cũng xuất hiện là danh nghĩa phụ trong thân xác Dương Quá này.
" đùng" một tiếng, Kha Trấn Ác đem quải trượng gõ xuống đất, nói: " ta bình thường dạy ngươi như thế nào? , lúc cứu người không cần quan tâm đến cái gì là nam là nữ có gì khác biệt "
Quách Phù bị Kha Trấn Ác la trên mặt xuất hiện nước mắt, đành phải đưa tay ra :" đến đây tên tàn tật "
" Độc đã trải bộ toàn thân ta , một chút khí lực ta cũng không có, ta đứng lên không nổi" nói xong, Dương Quá dùng sức ho khan vài tiếng to cố ý để Kha Trấn Ác nghe thấy.
Quách Phù cắn hàm răng , nói: " chớ có kêu, có phải kêu muốn đại bá vào ngươi mới can tâm, tên bẩn thỉu này, cô nương ta coi như cắm phải bãi phân nhà ngươi "Quách Phù bắt được bả vai Dương Quá liền dùng sức đem hắn lên. Quách Phù tuy là bộ dáng la ly nhưng là người tập võ đã tu luyện lên khí lực nàng cũng không nhỏ, Dương Quá thân thể tráng kiện như vậy cũng bị nàng lôi dậy.
Quách Phù định đem Dương Quá kéo ra bên ngoài, Dương Quá lại mượn lực Quách Phù hơi nghiêng một chút, cả người theo lực kéo nằm cả lên người Quách Phù. " ai ui, xem ra độc tố cũng đã xâm nhập tứ chi, ta cũng không thể nào động đậy được, tiểu cô nương xin thương xót mà cõng ta đi ra ngoài. "Dương Quá cố ý
Quách Phù thân thể bị một nam nhân xa lạ chạm vào , khuôn mặt trắng nõn của nàng thoáng qua mấy vệt phấn hồng, nàng vội vàng đẩy Dương Quá ra hung tợn mắng : " ngươi vậy mà dám khinh nhờn ta,ngươi đi chết đi " Quách Phù hầm hừ phủi bụi bặm trên người hướng bên ngoài đi ra.
" ôi , khí độc công tâm " Dương Quá hô lên .
Quách Phù muốn đi ra ngoài đành dừng bước, bất đắc dĩ quay đầu lại, bước đến bên cạnh Dương Quá nói : "tên hỗn đản, mau dậy" đem bộ dáng của Quách Phù thành ra như vậy khiến Dương Quá càng đắc chí, hắn còn muốn tiêp tục trêu trọc tiếp, nhưng lại sợ mình tiếp tục làm vậy bị khí độc công tâm thật mà chết, nghĩ mà hắn lại sợ. Thu lại sự trêu trọc mà nghiêm túc, đặt tay lên vai nàng theo tâm ý của nàng ra ngoài,
Thời điểm đi ra bên ngoài Dương Quá thấy một đôi trung niên nam nữ đang đứng cạnh Kha Trấn Ác, hắn đoán đây là Hoàng Dung, Quách Tĩnh. Quách Tĩnh dáng người cao dáo, gương mặt trung thực. Bên cạnh là Hoàng Dung dáng dấp dụ hoặc mê người, trên mặt luôn là nụ cười nhàn nhạt như hoa nở. Nhìn khuôn mặt điêu hương ngọc trác, trang điểm nhàn nhạt cùng với tư thái mền dẻo như rắn kia thì càng làm nổi lên vẻ đẹp thướt tha của nàng. Dương Quá không nhìn vào còn không dám tưởng tượng được nàng là người đã có chồng, chơi vợ người khác hẳn là sẽ càng sung sướиɠ. Các nàng so với các thiếu nữ càng thành thục cùng đầy đặn hơn, hơn nữa các nàng còn biết nhiều về chuyện giường chiếu kỹ xảo phong phú. Nhìn Hoàng Dung da dẻ trắng hồng như vậy chắc hẳn bây giờ Quách Tĩnh vẫn thỏa mãn được Hoàng Dung nên nàng mới có bộ dạng như vậy đi.
Ngay lúc Dương Quá đang đánh giá Hoàng Dung, Hoàng Dung cũng đang quan sát hắn, nhìn một hồi, đôi mắt nàng sáng nên, mặt tựa vào tai Quách Tĩnh nhỏ giọng nói : " Tĩnh ca ca, ngươi nhìn thiếu niên trước mặt có giống Dương Khang hay không " Bị Hoàng Dung nhắc nhở, bây giờ Quách Tĩnh nhìn lại Dương Quá mấy lần liền gật đầu nói: " rất giống "
Quách Phù bỏ tay của Dương Quá khỏi vai mình tút tít chạy đến bên cạnh Hoàng Dung , kêu lên: " nương, tiểu tử kia chiếm tiện nghi của con " Hoàng Dung vuốt ve mái tóc và gương mặt xinh đẹp của Quách Phù, cười nói : " nào ai dám khi dễ con gái xinh đẹp phù nhì của ta, nói ra ta sẽ đi xử lý hắn " nói xong, Hoàng Dung đi đến bên cạnh Dương Quá, đứng gần như vậy Hoàng Dung càng xác nhận người thiếu niên trước mặt nàng là con của Mục Niệm Từ và Dương Khang, hẳn thiếu niên này tên là Dương Quá.