Nghe thấy Vạn Quân tự xưng là ba, Mộ Hoàn Chân cảm thấy xấu hổ, hừ một tiếng, đấm vào ngực hắn, "Hừ...", cực kỳ giống tiểu bảo bảo lúc chưa tỉnh ngủ đã khóc nháo.
Trong phòng mở lò sưởi, Vạn Quân cũng không mặc quần áo cho Mộ Hoàn Chân, hôm qua liền mặc một cái áo thun của hắn cho cậu.
Hai chân trơ trụi mở rộng quấn lấy eo hắn, cọ xát bất thường lên ngươi Vạn Quân, "Lại phát da^ʍ...Buổi chiều còn có tiết học..."
Mộ Hoàn Chân cảm thấy thẹn thùng, nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn ngừng cử động, lẩm bẩm nói, "Vậy hiện tại không phải là buổi sáng sao..."
Bảo bối nhỏ này lại trêu chọc Vạn Quân, tay Vạn Quân sờ mó lung tung ở bên trong quần áo Mộ Hoàn Chân, "Đít da^ʍ không đau sao?"
"Chồng kiểm tra một chút, xem có còn đau không" Gương mặt đơn thuần như thế, lại thẳng thắn nói ra những lời như vậy, Vạn Quân chậc một tiếng.
Vạn Quân hận không thể đυ. chết đĩ nhỏ dâʍ đãиɠ này, nằm sang bên cạnh, "Liếʍ cứng rồi ngồi lên trên"
Ngay sau đó người trong ngực không thấy đâu, nhanh nhẹn chui vào trong chăn, dưới háng Vạn Quân phồng lên thành một đoàn lớn, Mộ Hoàn Chân còn đang nằm sấp ở đó.
Quần thể thao đặc biệt tốt, Mộ Hoàn Chân lập tức lột xuống. Côи ŧɧịt̠ bự nóng lên, bị Mộ Hoàn Chân một ngụm ngậm vào trong miệng.
Số lần Mộ Hoàn Chân bú ©ôи ŧɧịt̠ cho hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong miệng vẫn không đủ thuần thục, hàm răng thỉnh thoảng đυ.ng vào ©ôи ŧɧịt̠ Vạn Quân, nhưng khả năng bú ©ôи ŧɧịt̠ vụng về như vậy vẫn làm cho hắn cứng rắn sắp nổ tung.
Từ trong chăn truyền đến giọng nói của Mộ Hoàn Chân, "Chồng ơi, anh cứng rồi"
Vạn Quân vén chăn lên, bởi vì thiếu oxy, hai má Mộ Hoàn Chân nghẹn đỏ lên, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Côи ŧɧịt̠ bự thẳng tắp đứng thẳng, Mộ Hoàn Chân nâng đít ngồi lên trên, lỗ l*и ấm áp thuận lợi tiếp nhận ©ôи ŧɧịt̠ thô to.
Ngồi đến lút cán, Mộ Hoàn Chân phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ, "A...", không đợi Vạn Quân nói chuyện, chính mình liền chống tay ở trên cơ bụng của hắn bắt chuyển động.
Một bên chuyển động, một bên rên thật lớn, rên đến mức Vạn Quân muốn phun máu, suy nghĩ vừa chạy đến đỉnh đầu, hắn nắm lấy eo Mộ Hoàn Chân
"Vừa tỉnh ngủ là muốn đυ. nhau?" Tay hắn không an phận sờ vào trong áo thun, đem đầṳ ѵú xoa đến dựng đứng, xuyên qua quần áo cắn lên núʍ ѵú một cái.
Vạn Quân cố ý cắn cậu thật đau, nghe thấy Mộ Hoàn Chân nức nở một tiếng, "Ư..."
Vải vóc ma sát đầṳ ѵú mềm mại, ướŧ áŧ dính dính ở trên, trong suốt mờ mờ ảo ảo, nhìn dâʍ đãиɠ vạn phần.
"Sau này mỗi ngày đều cắm ở bên trong em, chồng cũng không rút ra... Hừm..." Vừa nói ra lời này, Mộ Hoàn Chân theo bản năng siết chặt l*и da^ʍ, kẹp Vạn Quân một cái, Vạn Quân sảng khoái rên lên.
Ngày hôm qua vừa mới làm, thân thể Mộ Hoàn Chân vẫn còn nhạy cảm vô cùng, đặc biệt là bên trong, hôm nay mặc dù chưa có bắn nướ© đáı, nhưng khi bên trong cao trào vẫn là ướt sũng một mảnh.
Vạn Quân biết sau khi cậu cao trào sẽ không có sức lực động đậy, xoay người một cái đem cậu đè ở dưới thân, ©ôи ŧɧịt̠ bự ở bên trong đυ. ȶᏂασ đến không thể dừng lại, mới chịu "phụt phụt" bắn vào bên trong.
Cái l*и đã ăn no, nhưng Vạn Quân lại bị cậu trêu chọc, hung tợn nói, "L*и nhỏ kẹp chặt lại, chồng chơi c̠úc̠ Ꮒσα của em, nếu như để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, chồng sẽ phạt em"
Mộ Hoàn Chân bị lật một cái, nằm sấp trên giường, lời nói của Vạn Quân còn ở bên tai cậu, gắt gao kẹp chặt l*и non.
Côи ŧɧịt̠ bự lại đυ. c̠úc̠ Ꮒσα, bản thân mình cũng không dùng sức được, vừa định buông lỏng đã bị Vạn Quân cảnh cáo, "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà chảy ra chồng sẽ phạt em"
Mộ Hoàn Chân hừ nhẹ, không dám buông lỏng, đầu vùi vào trong cánh tay, đáng chết hơn chính là Vạn Quân lại đυ. mạnh.
Trứng dái nặng trịch đánh vào cái đít trắng như tuyết của cậu, thanh âm da^ʍ đãng, Vạn Quân ôm đít cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong lỗ l*и lắc lư, phảng phất có thể nghe được tiếng nước.
Vạn Quân đυ. càng hung ác, vừa đυ. lỗ đít, lời nói trong miệng quá mức dâʍ đãиɠ, "Có phải là một con suối nhỏ hay không, tiếng nước ở bên trong l*и da^ʍ chồng đều nghe thấy"
Mộ Hoàn Chân hừ hừ chống cự, nhưng cậu lại cắn môi nói không nên lời.
Hai tay từ bên hông Mộ Hoàn Chân sờ vào trong, ngực dán vào lưng cậu, trên tay mạnh mẽ xoa vυ' nhỏ.
Mộ Hoàn Chân làm sao nhịn được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, trên đùi bắt đầu mềm nhũn, ngã nhào lên giường, đít còn nâng cao, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong tí tách rơi trên ga giường.
Cú© Ꮒσα lại siết chặt, cắn Vạn Quân chết mê chết mệt, lại là một trận đυ. ȶᏂασ điên cuồng, mới bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong c̠úc̠ Ꮒσα cậu.
Sau khi cao trào, Vạn Quân lật người cậu lại, cổ họng khàn khàn không chịu nổi, "Chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài rồi bảo bối, chồng muốn phạt em..."
Mộ Hoàn Chân mềm nhũn ở trên giường, yếu ớt nhìn hắn, "Chồng phạt em..."
Nhìn bộ dạng như vậy, du͙© vọиɠ trong người Mộ Hoàn Chân còn chưa giảm xuống, Vạn Quân cười nói, "Hiện tại không phạt em, giữ lại sau này phạt nhé, ngủ đi, buổi chiều chồng gọi em dậy"
Buổi chiều Vạn Quân gọi cậu không thành công, Mộ Hoàn Chân nằm trên giường nhất quyết không chịu xuống giường, vốn tưởng rằng cậu quá mệt mỏi, nhưng mấy ngày kế tiếp cũng diễn kịch giống y như vậy.
Chỉ cần Vạn Quân bảo cậu đi ra khỏi cửa, cậu cũng sẽ không chịu đi, cuối cùng đều là ôm Vạn Quân làm nũng, muốn làʍ t̠ìиɦ, muốn Vạn Quân hôn cậu, Vạn Quân thấy cậu dường như rất ỷ lại vào hắn, dần dần mới phát hiện, Mộ Hoàn Chân không muốn đi ra ngoài gặp ai khác, chỉ muốn cùng hắn ở một chỗ.
Đồ ăn trong nhà không còn nhiều lắm, Vạn Quân nhân lúc cậu vừa mới ngủ thϊếp đi, đến siêu thị mua đồ về dữ trữ.
Trên đường về nhà gọi điện thoại cho mẹ hắn, muốn nói về tình hình hiện tại của Mộ Hoàn Chân.
"Con nói cả gia đình đều không cần cậu ấy?" Mẹ Vạn Quân rất khϊếp sợ, đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, thế nhưng không phải dưới sự yêu thương của ba mẹ mà lớn lên.
"Ừm, hơn nữa con phát hiện gần đây em ấy rất kỳ lạ, không muốn ra ngoài, con gọi thì em ấy liền chơi xấu." Mắt thấy sắp đến giờ phải về nhà, Vạn Quân nói với mẹ hắn, "Mẹ giúp con hỏi bác sĩ La một chút đi"
Mẹ Vạn Quân đồng ý, "Được, vậy con chăm sóc cậu ấy thật tốt, cậu ấy không muốn thì tạm thời cũng đừng ép buộc cậu ấy"
Về đến nhà, Vạn Quân tìm một vòng cũng không thấy người đâu, "Bé ngoan ơi..."
Nhìn thấy giày ở cửa, Mộ Hoàn Chân không chạy ra ngoài, tờ giấy hắn để lại cho cậu cũng đã thay đổi vị trí, rốt cuộc là trốn ở đâu.
Từ lầu một tìm đến lầu hai, Vạn Quân lại một lần nữa trở lại phòng ngủ, lúc sứt đầu mẻ trán lại nghe thấy trong tủ quần áo có động tĩnh.
"Rầm" một tiếng cửa bị mở ra, Mộ Hoàn Chân còn đang bĩu môi trốn ở bên trong.
Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Mộ Hoàn Chân, Vạn Quân tức giận cũng không dám mắng, "Bảo em ngoan ngoãn mà tại sao không chịu nghe lời, còn trốn ở trong này làm anh lo muốn chết"
Mộ Hoàn Chân không cảm động, cũng không có ý muốn đi ra ngoài, "Không nhìn thấy anh" Cậu oan ức nói, còn mang theo tiếng nức nở.
Sau khi tìm được người, thần kinh Vạn Quân cũng được thư giãn, dựa vào cánh cửa của tủ quần áo thuyết phục Mộ Hoàn Chân, "Không phải em nhìn thấy tờ giấy của anh rồi sao? Anh đi siêu thị"
Mộ Hoàn Chân vẫn không chịu quay đầu, cũng không muốn nghe Vạn Quân giải thích, Vạn Quân tới gần hơn một chút, "Anh vừa đi ra ngoài em liền trốn ở trong tủ quần áo, đến đây, mau đi ra"
Mộ Hoàn Chân vẫn không động đậy, "Vừa đi ra ngoài đã không nhìn thấy anh... Em trốn thì anh sẽ tới tìm em..."
"Sẽ không" Vạn Quân đưa tay về phía cậu.
Mộ Hoàn Chân rất không tin tưởng, kinh ngạc nhìn hắn, Vạn Quân thở dài không muốn ép buộc cậu, "Vậy anh đi vào chơi với em nhé"
Nói là đi vào chơi với Mộ Hoàn Chân nhưng với thân hình cao lớn của Vạn Quân hoàn toàn không thể chui vào được, không gian chật hẹp như vậy cũng chỉ có thân thể nhỏ bé này của Mộ Hoàn Chân mới có thể chui vào.
Chỉ có thể giả bộ đáng thương với Mộ Hoàn Chân: "Chồng không vào được, em ra đây có được không?"
Giằng co một hồi, Mộ Hoàn Chân cũng bò tới trước mặt Vạn Quân, nhào vào trong ngực hắn