Bệnh Trạng

Chương 26

Tốc độ xe mô tô rất nhanh, Mộ Hoàn Chân ôm chặt eo Vạn Quân, mùi hương quen thuộc của Vạn Quân được gió thổi đến trước mặt cậu, toàn bộ đang thổi trên người hắn, Mộ Hoàn Chân tham lam ngửi.

Lúc trước tới nhà Vạn Quân một lần, khi đó rất vội vàng, cũng rất bối rối, không kịp quan sát thật tốt.

Vạn Quân cầm theo đồ đạc của Mộ Hoàn Chân, trên tay vững vàng nắm lấy tay cậu, "Đi nào, tự mình đi treo quần áo, còn nhớ rõ phòng chứ, cùng anh ở một chỗ, anh đi hâm nóng sữa lại cho em"

Mộ Hoàn Chân ngây ngốc ôm túi đồ gật đầu, một đường chạy lên lầu, tìm thấy phòng Vạn Quân, yên lặng lấy quần áo ra.

Tất cả đều là mùi hương của Vạn Quân có thể khiến Mộ Hoàn Chân có cảm giác an toàn, cậu thậm chí có chút rung động, đem quần áo hai người đan xen treo cùng một chỗ.

Vạn Quân hâm nóng sữa xong, bưng lên lầu tìm người, thấy Mộ Hoàn Chân nhìn tủ quần áo ngẩn người, "Nhìn cái gì vậy, mau lại đây uống sữa"

Nhìn cái gì, nhìn bằng chứng hai người ở bên nhau. Nhưng Mộ Hoàn Chân không nói gì, ngoan ngoãn ôm ly sữa uống.

Vạn Quân sờ vành tai cậu, trong lòng có chút ngứa ngáy, vẫn là kiềm chế nói, "Anh đi tắm rửa một chút..."

Vừa nói xong, góc áo của hắn bị Mộ Hoàn Chân túm lấy, Mộ Hoàn Chân đang cắn cắn mép ly, đôi mắt to tròn sáng lên nhìn hắn, "Đừng đi"

Trong lòng Vạn Quân rung động, "Anh không đi, tắm rửa xong liền ra chơi với em"

Hắn không nghĩ tới Mộ Hoàn Chân sẽ đi theo phía sau hắn, Vạn Quân không có cách nào để cậu đi theo, trong lòng mềm nhũn, "Tắm cũng muốn đi theo sao?"

Mộ Hoàn Chân mím môi, má phồng lên, mang theo vẻ ửng đỏ mất tự nhiên, "Anh nói không đi mà"

Vạn Quân trực tiếp khiêng người đặt lên vai, cũng không hỏi xem Mộ Hoàn Chân có đồng ý hay không, "Vậy em giúp chồng tắm nhé"

Ngay cả quần áo cũng chưa kịp cởi, Vạn Quân đem người áp sát lên trên vách tường, "Có muốn cᏂị©Ꮒ hay không?" Hô hấp nóng bỏng phả vào gò má Mộ Hoàn Chân.

Mộ Hoàn Chân vòng chân quấn lấy eo hắn, "Chồng ôm em một cái"

"Mẹ kiếp" Cấm dục hơn nửa tháng, nếu không phải hắn nhìn thấy Mộ Hoàn Chân khóc đến choáng váng, yếu tố tìиɧ ɖu͙© trong đầu sớm đã nhảy nhót loạn xạ, "Muốn đeo bịt mắt không?"

Mộ Hoàn Chân lắc đầu, "Không cần" Nói xong kiễng mũi chân lên hôn Vạn Quân, Vạn Quân nào có thể chịu được cậu chủ động như vậy, trên tay mất đạo đức, bắt đầu cởϊ qυầи áo vướng bận sau đó liền dán lên người Mộ Hoàn Chân.

Sống lưng dựa vào gạch men lạnh lẽo, Mộ Hoàn Chân lạnh đến run rẩy, Vạn Quân trực tiếp ôm người vào bồn tắm.

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Vạn Quân cùng cậu làʍ t̠ìиɦ, Mộ Hoàn Chân nằm trong bồn tắm, hai chân mở to, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn ©ôи ŧɧịt̠ to lớn dưới háng Vạn Quân, đồ vật này cậu chỉ nhìn thấy trong video và ảnh chụp, trực tiếp nhìn thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, làm cho cậu nhịn không được nuốt nước miếng.

"Có muốn anh không?" Vạn Quân dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự cọ lên lên l*и da^ʍ, lỗ đái cọ qua cọ lại trên miệng l*и.

"Muốn ạ..." Mộ Hoàn Chân xấu hổ che mặt lại.

Vạn Quân không chịu bỏ qua, "Gọi như thế nào?"

"Chồng ơi..." Khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn bị tay cậu che lấy, chỉ để lại đôi môi đỏ bừng vì bị cắn.

Vừa nghĩ đến Vạn Quân muốn tiến vào, thân thể Mộ Hoàn Chân không nhịn được căng thẳng, l*и nhỏ cũng tước vũ khí đầu hàng, miệng l*и cắn chặt.

"Gọi tên anh" Thịt l*и đóng chặt, vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên nước da^ʍ từ trong khe hở phun ra, Vạn Quân đưa tay móc móc hộŧ ɭε, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng đặt ở trêm miệng l*и.

Hình dạng quen thuộc với thịt l*и của mình, Mộ Hoàn Chân không thể không rêи ɾỉ, "Ưʍ... Vạn Quân..."

Vạn Quân bị gọi đến mạch máu cũng muốn chảy ngược, mở tay đang che mắt của Mộ Hoàn Chân ra, "Xem chồng đυ. em như thế nào, đυ. vào bên trong l*и nhỏ"

Giọng nói khàn khàn, màng nhĩ Mộ Hoàn Chân nghe thấy cũng bị tê dại, cố nén xấu hổ, cúi đầu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ thô to đυ. vào bên trong cái l*и của mình

Thịt l*и tham lam cắи ʍút̼ ©ôи ŧɧịt̠ bự một cái, liều mạng ăn vào trong, Vạn Quân nâng đít Mộ Hoàn Chân lên, nhẹ nhàng nhéo một cái, "Tham ăn như vậy..."

"A..." Mộ Hoàn Chân theo bản năng nhắm mắt lại, bị Vạn Quân quát lớn.

"Không được nhắm mắt lại, nhìn thật kỹ chồng làm sao đυ. em..."

Vừa dứt lời, ©ôи ŧɧịt̠ thô to bắt đầu nắc mạnh vào trong l*и nhỏ, cả cây cắm vào rồi rút ra, chỉ vài cái điêu luyện, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong đã dính một mảnh nước da^ʍ đầm đìa

Vạn Quân nắm đùi Mộ Hoàn Chân, kích động nói, "Nước da^ʍ của cưng vẫn nhiều như vậy..."

Mộ Hoàn Chân không còn mặt mũi nghe Vạn Quân trêu chọc cậu, hừ hừ chống cự, lại nghe thấy Vạn Quân hỏi, "Lúc nhớ chồng... Có thủ da^ʍ không? "

Đυ. mạnh vào trong hai cái, Mộ Hoàn Chân đỏ mắt rêи ɾỉ, "Chồng... đυ. nhẹ..."

"Có hay không?" Vạn Quân ở trên giường trước sau như một vẫn luôn bá đạo như vậy

Cảm giác mỏi nhừ chi chít kéo đến khiến Mộ Hoàn Chân rất nôn nóng, muốn Vạn Quân chậm một chút, trong miệng nhịn không được lấy lòng hắn, "Có..."

"Thủ da^ʍ như thế nào?" Sự kiên nhẫn của Vạn Quân cực tốt, chậm rãi điều khiển Mộ Hoàn Chân

Mộ Hoàn Chân ngồi dậy ôm lấy cổ Vạn Quân, mềm nhũn nói chuyện, "Xem... Côи ŧɧịt̠ bự... Của chồng... A"

Vạn Quân lập tức trở nên ngày càng hung ác, đĩ da^ʍ này, Vạn Quân hung tợn bóp lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của cậu, trên tay vẫn biết khống chế sức lực của mình, chỉ là dưới háng đυ. càng dữ dội hơn, "Xem ở đâu?"

"Hức... Chồng gửi cho em... Đã từng gửi... Ảnh chụp..." Mộ Hoàn Chân khóc đến oan ức, ngay cả một chút bí mật nhỏ trong lòng mình cũng nói cho Vạn Quân nghe hết, quả thực làm cho cậu xấu hổ không còn chỗ chui xuống

Từng dòng nhiệt xông thẳng đến đỉnh đầu Vạn Quân, "Sau đó em liền lưu lại... Xem ©ôи ŧɧịt̠ lớn của chồng rồi thủ da^ʍ..."

Bị Vạn Quân không chút đắn đo nói ra, Mộ Hoàn Chân vẫn cảm thấy xấu hổ, đem mặt vùi ở bả vai hắn làm nũng, "Ừm..."

"Đĩ da^ʍ của chồng..." Vạn Quân nghiến răng, "Chồng cho em chạm vào sao?"

Mộ Hoàn Chân khẽ lắc đầu, tìиɧ ɖu͙© phóng túng càng lúc càng cao hơn, "Không dám... hức... Chồng ơi..."

Đối với Vạn Quân mà nói, làm nũng vẫn luôn là biện pháp tốt nhất, Mộ Hoàn Chân chịu thua, chỉ cảm thấy rất thoải mái, ôm người đổi hướng đυ., "Có muốn chơi c̠úc̠ Ꮒσα hay không?"

Lời nói thô tục trong lúc làʍ t̠ìиɦ có khả năng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mộ Hoàn Chân, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ tí tách đái ra, văng tung tóe lên cơ bụng Vạn Quân

Vạn Quân rút nút chặn bồn tắm ra, "Sướиɠ lắm sao bảo bối, đái nhiều như vậy"

Khi làʍ t̠ìиɦ Mộ Hoàn Chân không khống chế được nướ© đáı, cao trào cũng luôn tới bất ngờ, chỉ cần là đi đái, dường như không cần chờ bao lâu, Vạn Quân liền biết cậu muốn lêи đỉиɦ.

Không ngoài dự đoán, vừa mới đái xong, bên trong có một luồng nhiệt tưới lên lỗ đái của hắn, Vạn Quân cười một tiếng, ôm lấy Mộ Hoàn Chân để cậu bình tĩnh một chút, mới tiếp tục ȶᏂασ vào

Cao trào qua đi chỉ còn sự mệt mỏi, bị Vạn Quân lăn qua lăn lại, Mộ Hoàn Chân ngoại trừ ưm a da^ʍ kêu, cũng không có động tác nào khác.

Thời điểm mông lung, trong c̠úc̠ Ꮒσα trướng lên lợi hại, biết là Vạn Quân đυ. vào, Mộ Hoàn Chân phối hợp nâng đít ngồi xuống, đem ©ôи ŧɧịt̠ bự ăn vào càng sâu.

Cuối cùng là được Vạn Quân ôm trở về phòng ngủ, cảm giác kí©ɧ ŧìиɧ vừa qua đi, hai người đều mệt đến không muốn cử động, Vạn Quân ôm người Mộ Hoàn Chân ngủ đến ngày hôm sau.

Vạn Quân thức dậy trước, Mộ Hoàn Chân còn đang cuộn thành một đoàn trốn ở trong ngực hắn, Vạn Quân hôn một cái lên hai má Mộ Hoàn Chân, xuống giường đi hâm nóng sữa.

Trong lúc hắn ở trong phòng bếp cố gắng điều chỉnh nhiệt độ ngăn sữa trào ra ngoài, phảng phất nghe được tiếng khóc của Mộ Hoàn Chân, vội vàng tắt lửa bưng ly sữa lên lầu.

Mộ Hoàn Chân vừa thức dậy, nhìn thoáng qua căn phòng, lúc này mới phản ứng lại nhận ra mình đã ở trong nhà Vạn Quân.

Nhưng tại sao Vạn Quân không có ở đây, ngày hôm qua vừa bị người trong nhà vứt bỏ, lại trải qua một trận tìиɧ ɖu͙© vui sướиɠ tràn trề, cả người Mộ Hoàn Chân không có cảm giác an toàn, kinh ngạc nhìn vách tường, run rẩy khóc lên.

Vạn Quân đẩy cửa ra, chỉ thấy người ôm chăn khóc đến thương tâm, buông cái ly trong tay xuống, ngay cả chăn cũng ôm chặt, "Sao lại khóc rồi?"

Hai mắt Mộ Hoàn Chân lộ ra nhìn chằm chằm hắn, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, chất vấn nói, "Anh đi đâu vậy?"

Vạn Quân bật cười, cởi giày chui vào trong chăn, "Đi hâm nóng sữa" Mộ Hoàn Chân lẩm bẩm nhào vào trong ngực hắn

"Em là tiểu bảo bảo sao?" Vạn Quân đẩy người cậu ra, ôn nhu nhìn cậu, "Thức dậy không tìm được người liền khóc"

Bị Vạn Quân nói, vừa oan ức lại không có cảm giác an toàn, ấp úng chỉ muốn làm nũng, "Em là..."

Trong lòng Vạn Quân mềm nhũn đến rối tung rối mù, đem người ôm vào trong ngực, "Được được, em là bảo bảo, ba vẫn luôn ở đây, đừng khóc"