Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 301: Chân tướng chấn động

Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn người đàn ông mập mạp kia một cái, lúc đập vào mắt liền cảm thấy có chút nhìn quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là ai.

Người phục vụ tiếp đón Lương Thần và cô lễ phép mang theo bọn họ đi vào bên trong phòng bao, Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo thả chậm bước chận, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cảnh Hảo Hảo thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu với Lương Thần: “Không có gì.”

Lương Thần sợ Cảnh Hảo Hảo lại ngẩn người, vươn tay, kéo tay cô, đi theo người phục vụ, đi vào phòng bao.

Đồ ăn nhà hàng Nam Kinh, Cảnh Hảo Hảo đã sớm nghe thấy, nhưng vẫn chưa từng nếm qua, Lương Thần như là thường xuyên tới nơi này, ngay cả thực đơn cũng chưa xem, trực tiếp ngựa quen đường cũ gọi những món ăn chiêu bài ở nơi này.

Đồ ăn đã gọi, rất nhanh liền bưng lên toàn bộ, Lương Thần dẫn đầu cầm lấy đũa, gắp ức gà cay chiêu bài cho cô, Cảnh Hảo Hảo nếm thử một chút, hương vị thật sự không tệ, ăn cũng có chút nhiều.

Trong phòng bao, còn vờn quanh giọng Côn Khúc dịu dàng của Ngô Nông, âm lượng không lớn, điệu y y nha nha nghe thực nhàn nhã.

Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần không có nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng không khí cũng rất hòa hợp, lúc ăn đến một nửa, Cảnh Hảo Hảo đứng dậy đi toilet.

Ra phòng bao, điệu Côn Khúc bên ngoài liền lớn hơn rất nhiều, cô vẫn đi dọc theo hành lang dài phong cách phục cổ đến cuối, nhìn thấy dấu hiệu nón cói, liền quải đi vào.

Cửa toilet, đặt một bể suối phun phong thủy, tiếng nước ào ào vang không ngừng.

Trong toilet rất im lặng, cũng không có người nào, cũng không cần chờ đợi, Cảnh Hảo Hảo rất nhanh liền đi ra, lúc đi ra từ toilet, nhìn thấy trước đài bên ngoài toilet nằm úp sấp một người đàn ông đang nôn mửa.

Cô cũng không nhìn nhiều, bước đi ra ngoài, còn chưa đi hai bước, chợt nghe được phía sau mình truyền đến một giọng nói: “Cảnh Hảo Hảo?”

Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mình bắt gặp lúc vào nhà hàng, cô nhịn không được nhíu nhíu mày.

Người đàn ông kia nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo quay đầu, lập tức mở bước chân đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, có chút kinh hỉ nói: “Cảnh tiểu thư, thật là cô sao.”

“Ông là?” Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc hỏi.

“Cảnh tiểu thư, cô không nhớ rõ tôi ư? Tôi tên Tôn Nham, hơn nửa năm trước, trêи bữa tiệc công ty giải trí TS, chúng ta từng gặp mặt một lần.” Người nọ nhìn thần thái mờ mịt của Cảnh Hảo Hảo, trêи mặt lộ vẻ tươi cười nồng hậu, tuyệt đối không để ý tự giới thiệu mình một chút: “Cũng đã hơn nửa năm không gặp, Cảnh tiểu thư không nhớ rõ tôi cũng bình thường.”

Tôn Nham…… Cảnh Hảo Hảo cảm thấy tên này có chút quen thuộc, ở trong đầu cẩn thận lọc qua một lần, đột nhiên bừng tỉnh, hình như ông ta cũng là trong vòng giải trí, từng quay qua hai ba bộ phim, nhưng thành tích rất bình thường.

Mình cũng chỉ vừa nhìn thấy mặt ông ta một lần, thật sự ở trêи bữa tiệc…… ông ta nói hy vọng tương lai hai người có thể hợp tác, còn đưa cho cô một ly rượu, cô khách sáo nhận lấy, cũng không có cự tuyệt.

Tôn Nham nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo không nói gì, cũng không có tức giận, vẫn lộ vẻ tươi cười nịnh hót như trước, nói: “Cảnh tiểu thư, đêm nay người cùng tới với cô, là Lương tổng đi?”

Ngừng trong chốc lát, Tôn Nham liền nói: “Thật sự là thật không ngờ, một đêm kia đánh bậy đánh bạ, ngược lại thành nối tơ hồng cho cô và Lương tổng.”

Cảnh Hảo Hảo không rõ nhìn Tôn Nham, có chút không hiểu cái gọi là đánh bậy đánh bạ và tơ hồng trong miệng ông ta là chỉ cái gì.

Cô nhịn không được nhíu nhíu mày, hậu tri hậu giác nhớ tới, hình như vào một đêm mình gặp Tôn Nham, chính là đêm mình bị kê đơn đưa vào phòng Lương Thần.

Mà ông ta còn nói cái gì một đêm kia nối tơ hồng cho cô và Lương Thần……

Chẳng lẽ, một đêm trong miệng ông ta, chỉ chính là đêm lần đầu tiên của cô và Lương Thần ở khách sạn Tứ Quý?

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, đột nhiên như là hiểu được cái gì đó, tay nhẹ nhàng siết thành quả đấm, nhìn người đàn ông đối diện, vẫn không nói gì như trước.

“Cảnh tiểu thư, hôm nay có thể gặp cô ở nơi này thật sự rất cao hứng.” Tôn Nham hoàn toàn không có bởi vì Cảnh Hảo Hảo không nói lời nào mà biểu hiện ra bất kỳ lúng túng nào, ngược lại đánh giá Cảnh Hảo Hảo từ trêи xuống dưới một chút, phát hiện toàn thân cao thấp của cô đều là quần áo xa hoa bản định chế, nhất thời cười nói: “Cảnh tiểu thư, thoạt nhìn trôi qua cũng không tệ lắm, nói vậy Lương tổng cũng không tệ với cô đi?”

Xét đến cùng, Cảnh Hảo Hảo có thể được Lương Thần xem trọng, coi như là có một nửa công lao của ông ta.

Lúc trước Kiều Ôn Noãn đáp ứng giá thấp biểu diễn bộ phim của ông ta, cầu ông ta giúp một chuyện, đó chính là cho Cảnh Hảo Hảo một ly rượu kê đơn.

Danh tiếng Kiều Ôn Noãn ở vòng giải trí không tệ, thêm sự gia nhập của cô ta tự nhiên có thể nâng cao độ nổi tiếng cho bộ phim ông ta rất nhiều, cho nên ông ta không có dị nghị gì, liền đồng ý.

Tuy rằng sau đó chuyện thất bại, cũng không có đưa Cảnh Hảo Hảo đến gian phòng đặt trước đó, nhưng ông ta vẫn tra xét, phát hiện lại đưa Cảnh Hảo Hảo đến cách vách căn phòng đã chuẩn bị trước, mà gian phòng đó là gian Lương Thần quen dùng, gian phòng chuẩn bị trước đêm đó là một người phụ nữ ngoại quốc vào ở.

Đêm nay ông ta nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần đứng chung một chỗ, trong nháy mắt ông ta liền hiểu được, đêm đó khẳng định Cảnh Hảo Hảo bị đưa đến phòng Lương Thần.

Tính toán như vậy, ông ta coi như là nửa ân nhân của Cảnh Hảo Hảo, nếu không phải ông lần đó biến khéo thành vụng, sao Cảnh Hảo Hảo có bản lĩnh gặp Lương Thần – nhân vật lớn như vậy?

“Khó trách sau này cũng không nhìn thấy Cảnh tiểu thư nữa, theo Lương tổng, đúng là không cần xã giao trong vòng giải trí thị phi nữa.” Tôn Nham nói tới đây, dừng một chút, vẫn là vì đảm bảo đạt được lợi ích, xác định hỏi một câu: “Cảnh tiểu thư, cô chính là nhận thức Lương tổng vào một đêm nửa năm trước đi?”

Tôn Nham vừa hỏi như vậy, suy đoán trong đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền thành thật.

Lúc ban đầu cô chỉ biết, mình khẳng định là bị hãm hại, chỉ tìm không ra dấu vết lưu lại có thể điều tra, hiện tại, đột nhiên nhận được chứng thật, trong nháy mắt sắc mặt Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút lãnh: “Thuốc đêm kia, là ai phái ông hạ?”

Tôn Nham nghe nói như thế, liền hoàn toàn khẳng định Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần là bởi vì chính mình đánh bậy đánh bạ mới quen biết, nhất thời liền xếp cười nói: “Cảnh tiểu thư, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là cô đã leo lên được Lương tổng – quý nhân như vậy, trực tiếp làm người bề trêи, đây chính là phúc khí tu luyện ba đời đó.”

Phúc khí?

Chính là một đêm kia, hủy diệt cuộc sống vốn suôn sẻ của cô.

Đáy mắt Cảnh Hảo Hảo hiện lên một chút trào phúng.

Tôn Nham lại như là không có nhìn thấy, tiếp tục nói: “Cảnh tiểu thư, lại nói tiếp, đêm đó vẫn là nhờ tôi, hiện tại cô mới có thể có hôm nay, nói thật lòng, tôi rất cao hứng thay cô. Cảnh tiểu thư, mấy ngày nay tôi nhìn trúng một kịch bản mới, vẫn đang suy nghĩ hợp tác với cô, hôm nay thật vất vả gặp cô, nhất định phải nói cho cô biết, cô xem xem có đồng ý nể mặt, tới diễn một chút không?”

Tôn Nham cũng không chờ Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, liền trực tiếp khẩn cấp mở miệng lần nữa, nói: “Cảnh tiểu thư nếu cô đảm nhiệm vai nữ chính, nói ngọt hai câu với Lương tổng, Lương tổng khẳng định sẽ đầu tư khoản lớn cho cô.”

Tôn Nham nói nhiều như vậy, cuối cùng Cảnh Hảo Hảo cũng hiểu được, hóa ra ông ta đây là muốn thông qua cô, chiếm được một chút chỗ tốt từ chỗ Lương Thần.

Ngữ điệu Cảnh Hảo Hảo có chút lãnh đạm nói: “Tôn Đạo, thực rất có lỗi, phim ông muốn kéo đầu tư hoặc là làm mở rộng, hẳn là đi tìm người chuyên nghiệp đến bàn những chuyện này, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ đóng vai phụ, làm sao có thể làm được những chuyện này?”

“Cảnh tiểu thư, lời này của cô nói không đúng rồi, hiện tại cô là phụ nữ của Lương tổng, muốn cái gì mà không có được? Cô chỉ cần buổi tối sau khi hầu hạ Lương tổng thoải mái, thổi thổi gió bên gối ngài ấy, bảo đảm Lương tổng sẽ gật đầu. Đến lúc đó tôi khai phí studio cho cô cao một chút, không chừng Lương tổng cao hứng, vẫn cho cô ra đóng phim, đến lúc đó, cô có thể trực tiếp lên hạng một, tôi cũng dính được một chút hào quang theo cô.”

“Thổi gió bên gối Lương Thần, chính ông đi tình anh ta thổi đi, loại chuyện này, thực rất có lỗi, tôi không làm được.”

“Nhìn một chút, Cảnh tiểu thư đây là nói cái gì, nếu tôi có tư cách thổi gió bên gối cho Lương tổng, tôi còn nhờ cô làm việc sao? Huống chi, gió bên gối Lương tổng, cũng không phải ai muốn thổi cũng thổi được. Cảnh tiểu thư, cô cũng đừng cảm thấy hiện tại ở bên người Lương tổng là có thể không tính cho chính mình, người như Lương tổng vậy, cũng không phải là cô có thể dựa vào trong tương lai, hiện tại cô là phụ nữ của Lương tổng, không chừng qua một thời gian sẽ là không phải rồi, bây giờ cô còn không thừa dịp thời cơ tốt này, nhanh chóng tính toán cho chính mình, đến lúc đó cho dù cô rời khỏi Lương tổng, cô không phải cũng đã là một người nổi tiếng đại danh nam bắc rồi ư? Những danh tiếng kia, đều là tài sản vô hình đó……”

Lời này của Tôn Nham, hoàn toàn là xem Cảnh Hảo Hảo thành phụ nữ bị quy tắc ngầm kia.

Cảnh Hảo Hảo có chút phẫn nộ nhìn Tôn Nham, giọng nói không kìm hãm được liền đề cao lên: “Thực xin lỗi, tôi cũng không có hứng thú gì với lời này của ông, cho dù tôi có hứng thú, tôi cũng sẽ không hợp tác với ông! Nếu tôi thật phải thổi gió bên gối, tôi nhiều nhất thổi cho Lương Thần, cũng là khiến cho ông không nơi sống yên ổn ở trong vòng giải trí này! Gặp sau!”

Cảnh Hảo Hảo nói xong, trực tiếp xoay người, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Tuy rằng Tôn Nham không có tác phẩm đặc biệt nổi danh, nhưng tốt xấu gì cũng treo một cái danh hiệu đạo diễn ở trong vòng luẩn quẩn này, gặp phải loại minh tinh hạng ba như Cảnh Hảo Hảo, có người nào nhìn thấy ông ta mà không phải khách khách khí khí.

Hiện tại Cảnh Hảo Hảo khen ngược, chẳng những không có để ông ta vào mắt, còn không khách khí với ông ta như vậy!

Tôn Nham nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được phun một ngụm nước miếng, miệng phẫn hận nói: “Giả thanh cao cái gì, không phải là phụ nữ Lương tổng vừa vặn ngủ một giấc sao, nếu không phải tôi, cô cho là cô có thể câu được Lương tổng ư, không biết tri ân báo đáp thì thôi, còn ở nơi này bày đặt cái gì! Tiểu tiện nhân!”

Tôn Nham vừa nói, vừa chuẩn bị rời đi, nhưng giây tiếp theo, cổ áo phía sau ông ta liền bị người túm lấy, ông ta chưa kịp có phản ứng, liền cảm giác được trêи mũi bị người đánh một quyền, bởi vì đau đớn, ông ta hét to một tiếng, sau đó liền hô: “Ai con mẹ nó đánh tao –”

Âm trong lời nói của ông ta còn chưa rơi xuống, bụng đã bị người đạp thêm một cước, sau đó cả người bị Thẩm Lương Niên đẩy lên trêи vách tường, ngay sau đó liền có giọng nói hung hăng truyền đến: “Ông vừa mới miệng nói hưu nói vượn cái gì?”

Tục ngữ đều nói, tửu lượng là do uống ra, lúc ban đầu khi Thẩm Lương Niên vừa làm việc, bởi vì xã giao, thật sự là mỗi ngày đều uống rượu, lúc đó, tửu lượng xác thực tiến bộ hơn rất nhiều.

Kể từ sau khi Cảnh Hảo Hảo và anh hoàn toàn chia tay, anh liền dưỡng thành thói quen say rượu, nhưng kỳ quái là, gần đây càng uống càng cảm thấy tửu lượng không lớn bằng lúc trước.

Đêm nay, ăn cơm ở trong này, chỉ mới uống nửa cân rượu, liền cảm thấy trong dạ dày khó chịu giống như hỏa thiêu.

Đi vào toilet, khom người liền nôn mửa.

Mở vòi nước ra, lúc rửa mặt, anh liền xuyên qua gương, thấy được thân ảnh Cảnh Hảo Hảo đi qua phía sau mình.

Anh cảm thấy như là một giấc mộng, sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng liền xoay người đuổi tới, kết quả người còn chưa ra khỏi toilet, chợt nghe đến bên ngoài có người nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo.

Trong toilet cũng không có người khác, hai người cách cửa toilet đặc biệt gần, Thẩm Lương Niên nghe rành mạch đoạn đối thoại của hai người.

Vốn ngay lúc Tôn Nham xem Cảnh Hảo Hảo trở thành công cụ kiếm tiền, bảo cô đi thổi gió bên gối Lương Thần, đáy lòng anh liền tức đến nổ tung, sau lại nghe được ông ta lẩm bầm lầu bầu mắng Cảnh Hảo Hảo, cả người không kiềm được liền nhảy ra, không nói hai lời động thủ.

Tôn Nham ngẩng đầu, nhìn Thẩm Lương Niên, nhíu nhíu mày, vẻ mặt không hờn giận: “Mày là ai, dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đánh người?”

“Đánh đúng là mày!” Gần đây Thẩm Lương Niên trôi qua rất không thoải mái, vẫn đều đang tìm một chỗ để phát tiết, hiện tại rốt cục tìm được rồi, cho nên xuống tay không chút lưu tình.

Tuy rằng thoạt nhìn thể trạng Tôn Nham rất lớn, nhưng đều là mập giả tạo, hoàn toàn không có khí lực thực tế gì, bị Thẩm Lương Niên đánh dán vào vách tường, hoàn toàn không đánh lại được.

Trêи đường có người phục vụ nhìn thấy nơi này nháo ra chuyện đánh nhau ẩu đả, lập tức kêu bảo an đến đây, bảo an tiến lên, vừa định can ngăn, Thẩm Lương Niên liền trực tiếp níu lấy cổ áo Tôn Nham, kéo ông ta một dduongf từ khách sạn đến bãi đổ xe bên ngoài.

Ra khách sạn, việc này liền không có một chút quan hệ với khách sạn, bảo an cũng không có đi ra theo.

Thẩm Lương Niên đặt Tôn Nham ở trêи xe của mình, cũng không nói gì, chỉ vung cánh tay đánh lên mặt Tôn Nham.

Tôn Nham bị đánh đến choáng váng, bộ dáng hung ngoan lúc đầu cũng biến mất vô tung vô ảnh theo, cuối cùng biến thành tiếng cầu xin tha thứ.

Thẩm Lương Niên như là không có nghe thấy, chính là phát tiết lửa giận trong cơ thể mình, phát tiết đến cuối cùng, anh mới đỏ mắt, âm trầm hỏi một câu: “Là mày bỏ thuốc cô ấy, đưa cô ấy đến phòng Lương Thần?”

Tôn Nham nghe thấy Thẩm Lương Niên lại vung cánh tay tới, không hề do dự lắc đầu, nói: “Không phải tôi muốn đưa cô ta đến phòng Lương tổng, là đưa nhầm phòng, chúng ta muốn đưa tới một căn phòng khác, vốn là tôi tìm một người anh em tới ngủ với cô ta, kết quả, ai biết ngày đó mọi người uống rượu, có chút mơ hồ, liền choáng váng hồ đồ đưa cô ta đến phòng cách vách.”

Thẩm Lương Niên vừa nghe là chuẩn bị tìm người khác ngủ với Cảnh Hảo Hảo, lại nổi trận lôi đình, thêm khí lực vào quả đấm, đánh lên mặt Tôn Nham.

Tôn Nham đau đến kêu trời kêu đất, miệng rất nhanh nói: “Xin anh đừng đánh, xin anh đừng đánh, chuyện bỏ thuốc cô ta, ngủ với cô ta này, cũng không phải là tôi an bài, tôi nhiều nhất chỉ là lấy chút chỗ tốt hỗ trợ làm việc mà thôi, muốn chỉnh cô ta là người khác!”

Thẩm Lương Niên dừng quả đấm ở chỗ cách trước mặt Tôn Nham nửa mét, thở hổn hển nặng nề, hỏi: “Ai? Là ai bảo mày đi làm việc này?”

Hiện tại Tôn Nham bị đánh, làm sao còn nhớ rõ lúc Kiều Ôn Noãn cho ông ta tiền, cảnh cáo ông ta nhất định phải giữ bí mật chuyện này, lập tức không chút do dự khai toàn bộ: “Là Kiều Ôn Noãn!”

Hiện tại Tôn Nham bị đánh, làm sao còn nhớ rõ lúc Kiều Ôn Noãn cho ông ta tiền, cảnh cáo ông ta nhất định phải giữ bí mật chuyện này, lập tức không chút do dự khai toàn bộ: “Là Kiều Ôn Noãn!”

Nghe xong tên này, sắc mặt Thẩm Lương Niên lập tức liền thay đổi trong nháy mắt, có kinh ngạc, có phẫn nộ, không thể tin nổi, cuối cùng lại hóa thành vẻ mặt âm trầm.

Tôn Nham nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lương Niên trầm thấp giống như có thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào, không có dừng lại chút nào liền giơ hai tay, làm ra tư thế đầu hàng, cẩn thận nói ra toàn bộ mọi chuyện có thể nói: “Lúc trước là Kiều Ôn Noãn tự mình tìm tới tôi trước, nói với tôi, biểu diễn vai nữ số một trong bộ phim của tôi, hơn nữa mở miệng muốn phí studio rất thấp, nhưng mà có một điều kiện, đó chính là bảo tôi quay được video Cảnh Hảo Hảo làʍ ȶìиɦ với người khác, sau đó chuyện thất bại, cô ta liền trực tiếp cho tôi một trăm ngàn phí bịt miệng……”

Thẩm Lương Niên nghe những lời này, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân giống như đều bị tháo nước, cả người lung la lung lay hai cái, liền ngã thối lui về phía sau, đυ.ng vào xe bên cạnh.

Xe bởi vì người bên ngoài đυ.ng vào, phát ra tiếng báo động chói tai.

Thẩm Lương Niên lại như là hoàn toàn không biết, dựa vào xe, ánh mắt trở nên có chút dại ra.

Tôn Nham có chút nghi hoặc người đàn ông vừa mới hung ác bạo lực đánh mình, sao lại lập tức biến thành bộ dáng hoang mang lo sợ?

Nhưng rất nhanh, ông ta liền hồi thần, hoàn toàn không quản buồn bực nơi đáy lòng mình, chỉ thừa dịp khe hở hiện tại Thẩm Lương Niên hoàn toàn không có thời gian quan tâm ông ta, nhanh chóng chạy về phía khác.

Bởi vì Tôn Nham rời đi, bãi đỗ xe chỉ còn lại một mình Thẩm Lương Niên.

Bãi đỗ xe là ngoài trời, mùa đông gió lạnh, xen lẫn ẩm ướt của sông Hoàn Thành, gào thét thổi tới.

Trêи ngã tư đường xa xa, xe lui lui tới tới, không gián đoạn chút nào.

Thẩm Lương Niên lại cảm thấy giờ phút này mình như là người câm ăn hoàng liên, có khổ lại nói không nên lời, trong dạ dày vốn bởi vì uống rượu đã ói không còn một mảnh, đột nhiên lại bắt đầu quay cuồng, anh miễn cưỡng nâng tay lên, vịn xe, khom người nôn khan.

Anh phân không rõ chính mình bởi vì uống rượu mới ghê tởm, hay là bởi vì chuyện Kiều Ôn Noãn làm mà buồn nôn, anh làm thế nào cũng không khắc chế được mình nôn mửa, đến cuối cùng, toàn bộ lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như đều bị vét sạch.

Toàn thân Thẩm Lương Niên không có khí lực, lảo đảo lui hai bước, liền ngã ngồi ở trêи đất, ngơ ngác nhìn phía trước, gió lạnh vù vù từ trong cổ ngẩng lên của anh, chui vào trong ngực anh, phảng phất như sắp đóng băng trái tim của anh.

Lạnh lẽo như băng như vậy, khiến cho anh hơi thanh tỉnh một ít, trong đầu, chậm rãi có tư tưởng.

Anh rốt cục hiểu được, vì sao lúc trước Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe Lương Thần, khi thấy anh, trong ánh mắt lộ ra là tuyệt vọng và đau đớn kịch liệt, anh cũng rốt cục hiểu được, lúc mình ở vùng ngoại thành đón Cảnh Hảo Hảo trở về nội thành, cô vừa nhìn thấy Lương Thần xuất hiện, liền sẽ tội nghiệp cầu anh buông cô ra như vậy……

Nếu không phải hai năm trước, lúc đối mặt với ám chỉ của Kiều Ôn Noãn, anh động tâm, thì sao sẽ có những chuyện sau này?

Anh vẫn còn tưởng rằng, Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần là vì chính mình giới thiệu mới quen biết nhau……

Lúc ấy, anh còn nghĩ, sao Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên rời khỏi anh.

Hiện tại, cuối cùng anh mới hiểu được, thế gian này, làm gì có đột nhiên?

Tất cả đột nhiên, đều kém theo một dự báo rất dài.

Sau khi Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Tôn Nham, tâm tình cả người liền không có tốt như lúc ban đầu, khẩu vị cũng không có, sau khi trở về, bộ dáng ăn cơm có vẻ có chút thiếu hăng hái.

Ăn xong cơm chiều, Lương Thần tính tiền, hai người đi ra từ trong nhà hàng, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, bởi vì trời lạnh, khăn quàng cổ và mũ khi mình đi ra khỏi nhà còn để trong phòng bao.

Lương Thần bảo Cảnh Hảo Hảo chờ ở tầng một khách sạn, chính mình lộn trở lại phòng bao tầng hai đi lấy.

Trong khách sạn tràn ngập khí ấm, cũng không cảm thấy lạnh, vừa mới bước ra khách sạn, Cảnh Hảo Hảo liền bị một trận gió lạnh thổi co rúm lại một chút.

Cảnh Hảo Hảo vươn tay, muốn nhận khăn quàng cổ trong tay Lương Thần mang lên, người đàn ông lại giành trước một bước tự nhiên cầm lấy khăn quàng cổ, khoát lên trêи cổ của cô

Nơi này tiêu phí cao, tới nơi này đều là kẻ có tiền của thành phố Giang Sơn, phần lớn đều là nhận thức Lương Thần, lúc ra vào cửa khách sạn, thấy một màn như vậy, đáy mắt đều toát ra thần thái kinh ngạc, khách khách khí khí lên tiếng chào hỏi với Lương Thần, nhưng tầm mắt đều nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo gắt gao, đánh giá từ trêи xuống dưới.

Cảnh Hảo Hảo bị người nhìn có chút không được tự nhiên, có chút cứng ngắc ngẩng đầu, muốn tự mình động thủ, Lương Thần lại cầm lấy mũ, đội lên trêи đầu cô, vẻ mặt tự nhiên thay cô kéo xuống, che lỗ tai đi, sau đó giống như là người không có việc gì, ôm thắt lưng của cô, đi về phía xe cách đó không xa.

……

Thẩm Lương Niên phát ngốc hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, giãy dụa đứng lên từ dưới đất, vừa định lái xe rời đi, nghĩ đến di động của mình còn ở trong khách sạn, liền mở bước chân có chút hư phù, đi về phía khách sạn.

Còn chưa đi tới bãi đỗ xe, anh liền nhìn thấy Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa.

Người đàn ông vẻ mặt cẩn thận đang mang khăn quàng cổ và mũ thay cô gái, hình ảnh như vậy, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.

Rất có một loại cảm giác kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp cho.

Ông trời tác hợp cho?

Nghĩ đến năm chữ đó, Thẩm Lương Niên nhịn không được câu môi cười khẽ một chút, công ty anh đi vào quỹ đạo, Cảnh Hảo Hảo dần dần ổn định trong vòng giải trí, lúc bọn họ trôi qua ngày càng tốt đẹp, anh liền bắt đầu mang theo Cảnh Hảo Hảo ra vào một vài nơi sa hoa của thành phố Giang Sơn, lúc ấy có người nhìn thấy anh và Cảnh Hảo Hảo, cũng nói bọn họ là ông trời tác hợp cho.

Thẩm Lương Niên nhịn không được có chút muốn cười, anh hơi lui về sau hai bước, tránh ở sau một chiếc xe, nhìn Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi vào bãi đỗ xe, lái xe rời đi, hồi lâu sau, mới mất hồn mất vía đi vào khách sạn.

Thẩm Lương Niên cũng không có rời đi, mà là một mình buồn bực uống rượu, anh cũng không biết rốt cuộc chính mình uống bao nhiêu, chỉ là cảm thấy chất lỏng cay đắng như vậy, rót vào trong bụng, lúc cháy chính lên, có thể giảm bớt đau đớn trong ngực mình.

Uống đến cuối cùng, cả người anh đều choáng váng hồ đồ, mơ hồ cảm giác được có người đang nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói chút gì đó bên tai mình, nhưng anh lại không có lắng nghe.

Qua không bao lâu, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, lúc này đây tựa hồ là tiến vào vài người, lộn xộn nói gì đó ở bên tai anh, sau đó anh liền cảm giác có người nâng mình đi ra khỏi phòng bao, bước chân anh có chút hư phù, như là dẫm trêи đám mây.

Lại qua một đoạn thời gian rất dài, dưới thân anh liền biến thành giường mềm mại, rất thoải mái, sau đó, anh liền nhắm hai mắt lại, lâm vào cõi mộng.

Lúc Thẩm Lương Niên tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, bức màn không có đóng lại, ánh nắng chói mắt chiếu khiến mắt anh hơi đâm đau.