Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 302: Cười

Anh có chút choáng váng nhìn nhìn chung quanh, phát hiện hoàn cảnh có chút xa lạ, qua thật lâu, mới hiểu được đây là nhà của Kiều Ôn Noãn.

Uống rượu liên tiếp không ngừng, khiến cho hiện tại anh đã quen cảm giác đau đầu tỉnh lại vào ngày hôm sau, anh ngồi ở trêи giường không có động tĩnh gì, cảm thấy hết thảy phát sinh vào tối hôm qua giống như là một ác mộng thực xa xôi.

Đang vào Thẩm Lương Niên ngẩn người, cửa bị đẩy ra.

Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Thẩm Lương Niên ngồi dậy, âm điệu mềm nhẹ hỏi: “Lương Niên, anh tỉnh rồi?”

Thẩm Lương Niên ngẩng đầu, nhìn dung nhan Kiều Ôn Noãn mang theo nụ cười yếu ớt, đột nhiên nhớ tới đến tám chữ, xinh đẹp như hoa, tâm như rắn rết.

Sắc mặt anh hơi lạnh xuống.

Kiều Ôn Noãn như là đã quen với sự trầm mặc của Thẩm Lương Niên, tự mình buông túi mua sắm trong tay xuống, nói: “Những thứ này là em vừa mới đi siêu thị mua đến cho anh, quần áo tắm rửa, còn có đồ dùng rửa mặt, toilet ở đó, anh tự đi rửa mặt một chút đi.”

Thẩm Lương Niên gật gật đầu.

Kiều Ôn Noãn lại cười dịu dàng với anh, xoay người đi ra phòng ngủ.

Thẩm Lương Niên ngồi ở trêи giường phát ngốc trong chốc lát, mới xuống giường, mở túi mua sắm của Kiều Ôn Noãn ra, nhìn thấy quần áo và bàn chải đánh răng bên trong, nhíu nhíu mày, sau đó im lặng không lên tiếng nhấc những thứ kia lên, đi vào toilet.

Thẩm Lương Niên rửa mặt sạch sẽ, mặc trang phục thoải mái Kiều Ôn Noãn mua, đi ra toilet, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn đứng ở phòng bếp kiểu mở, đang bận rộn.

Anh không nói gì, chỉ dựa vách tường toilet, nhìn Kiều Ôn Noãn thái rau, nấu cháo.

Có thể do cô quen sống an nhàn sung sướиɠ, chưa từng làm những chuyện lặt vặt này, lúc thái rau không cẩn thận cắt đến ngón tay, cô kinh hô một tiếng, liền nâng tay lên, nhẹ nhàng hút ngón tay, sau đó tiếp tục thật cẩn thận thái rau.

Thẩm Lương Niên không có lên tiếng, cũng không có ý tứ tiến lên hỗ trợ.

Kiều Ôn Noãn nấu cơm xong, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Lương Niên đứng ở cách đó không xa, trêи mặt của cô lập tức nở rộ ra tươi cười sáng lạn: “Lương Niên, nhanh lại đây ăn cơm đi.”

Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm dung nhan Kiều Ôn Noãn trong chốc lát, mới mở bước chân, đi tới.

Kiều Ôn Noãn tựa như cô vợ nhỏ tri kỷ, nhẹ nhàng kéo ghế ăn ra cho anh, chờ sau khi anh ngồi xuống, liền bận rộn múc cháo cho anh: “Lương Niên, sau này anh đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, dạ dày của anh không tốt, còn uống như vậy nữa, thân thể làm sao có thể chịu nổi, ăn chút cháo đi.”

Thẩm Lương Niên nhìn trước mặt, cháo rau xanh bốc khí nóng, sau một lúc lâu, mới kéo ra một nụ cười, gật gật đầu, cầm lấy thìa ăn.

Kiều Ôn Noãn biết, lúc này mình ở đáy lòng Thẩm Lương Niên, không phải là Kiều Ôn Noãn trước kia, nhưng vậy thì như thế nào? Chỉ cần anh ở bên người cô, cô toàn tâm toàn ý đợi anh như vậy, anh khẳng định sẽ cảm động.

Kiều Ôn Noãn nhìn Thẩm Lương Niên ăn cháo, đáy lòng hiện lên một tầng nhảy nhót kϊƈɦ động, trời biết, cô nằm mơ cũng khát vọng Thẩm Lương Niên có thể bình tĩnh ngồi ở trước mặt của cô, ăn đồ ăn cô tự tay nấu như thế.

Vết cắt trêи ngón tay còn phiếm đau, nhưng cô lại cảm thấy, hết thảy đều đáng giá.

Thẩm Lương Niên không nói một tiếng ăn sạch sẽ chén cháo, ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn đang nhìn chằm chằm chính mình, đáy mắt của cô, mơ hồ hiện lên một tầng ánh nước.

Thẩm Lương Niên rũ mi mắt, đưa bát cho Kiều Ôn Noãn, nói: “Còn không?”

“Còn, còn.” Kiều Ôn Noãn thật không ngờ Thẩm Lương Niên lại sẽ ăn bát thứ hai, cả người kϊƈɦ động liên tục nói vài chữ “Còn”, sau đó liền dùng hai tay tiếp nhận bát, lại múc một chén cháo cho Thẩm Lương Niên.

Lúc này, mặc dù Thẩm Lương Niên ở bên cạnh cô, nhưng cho tới bây giờ đối với cô đều là bộ dáng hờ hững…… Đáy lòng cô khó chịu lại ủy khuất, lại không dám dễ dàng lỗ mãng, hiện tại rốt cục Thẩm Lương Niên ôn tồn hòa khí với cô…… Lúc Kiều Ôn Noãn đưa cho Thẩm Lương Niên, cao hứng đến khóe mắt nhỏ một giọt nước mắt.

“Làm sao vậy?” Thẩm Lương Niên nhìn thấy giọt nước trêи bàn, ngẩng đầu, hỏi.

“Không có gì.” Giọng nói Kiều Ôn Noãn đều có chút run rẩy lên, cô cố gắng kìm nén nước mắt của mình, ngẩng đầu nở nụ cười rực rỡ với Thẩm Lương Niên: “Không có gì, chỉ là, chỉ là có chút cao hứng.”

Nói xong, Kiều Ôn Noãn liền xoay qua, nâng tay lên, nhẹ nhàng ấn khóe mắt của mình.

Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm cái ót của Kiều Ôn Noãn trong chốc lát, sau đó rũ mi mắt xuống, ăn hai chén cháo, sau đó đứng lên, đi đến trước tủ đựng đồ bằng thủy tinh bên cạnh, lấy hộp thuốc ra, cầm từ bên trong ra một miếng dán vết thương, liền đi trở về trước bàn ăn lần nữa, không nói lời gì liền nắm lấy tay Kiều Ôn Noãn, dán miếng dán vết thương lên miệng vết thương của Kiều Ôn Noãn.

Cả người Kiều Ôn Noãn tựa như dại ra, sửng sốt hồi lâu, mới có chút thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu, nhìn Thẩm Lương Niên, nói: “Lương Niên, anh chịu tha thứ cho em sao?”

“Lương Niên, em biết em sai lầm rồi, em cam đoan, sau này em sẽ không bao giờ làm ra chuyện đó nữa.”

Nói nói, nước mắt Kiều Ôn Noãn liền cuồn cuộn rơi xuống, cô vừa lau nước mắt, vừa cười nói: “Lương Niên, em thật sự rất cao hứng, em…… em thật sự rất thích anh, em không biết làm như thế nào, em mới như vậy……”

Kiều Ôn Noãn dừng một chút, có chút kiên định nhìn Thẩm Lương Niên: “Anh tin tưởng em, sau này em thật sự sẽ không.”

Thẩm Lương Niên nhìn Kiều Ôn Noãn rơi lệ đầy mặt, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt, hồi lâu, anh mới cong môi, cười cười, nói: “Tiểu Noãn, đã là chuyện đã qua, đừng nói tới nữa.”

“Vâng, vâng.” Kiều Ôn Noãn chợt gật gật đầu: “Đúng, không đề cập tới nữa, không đề cập tới nữa.”

Thẩm Lương Niên nâng tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt Kiều Ôn Noãn, liền nói: “Tiểu Noãn, chúng ta kết hôn đi.”

Một câu như vậy, nói đến Kiều Ôn Noãn nháy mắt hóa thạch ngay tại chỗ.

Đáy mắt cô nhìn Thẩm Lương Niên tràn ngập không thể tin nổi.

Kết hôn…… Thẩm Lương Niên nói kết hôn với cô?

Cô không phải đang nằm mơ chứ?

“Lương, Lương Niên, anh nói cái gì?”

“Anh nói, chúng ta kết hôn đi.” Thẩm Lương Niên rũ mi mắt, giọng nói nghe có chút bình thản: “Chuyện đứa nhỏ, có một nửa trách nhiệm của anh, tuy rằng đứa nhỏ không còn, anh cũng nên gánh vác trách nhiệm của anh, Tiểu Noãn…… anh thừa nhận anh là vì trách nhiệm mà cưới em, không phải bởi vì yêu, nếu em không thể nhận, Tiểu Noãn, em có thể không đáp ứng.”

Cô không có nghe nhầm chứ?

Thẩm Lương Niên nói muốn kết hôn với cô, hẳn là vì trách nhiệm mất đi đứa nhỏ.

Cô chỉ biết, Kiều Ôn Noãn cô yêu người đàn ông này, hướng đến cũng không phải là trách nhiệm.

Kiều Ôn Noãn vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Không, em sẽ không không thể nhận, em đồng ý…… Cho dù anh cưới em là vì trách nhiệm, em cũng nguyện ý.”

Sắc mặt Thẩm Lương Niên vẫn không thay đổi, nhìn Kiều Ôn Noãn tiếp tục nói: “Không phải qua thời gian nữa em có bộ phim mới ư? Đúng lúc mượn tiếng gió kết hôn của chúng ta, có thể tạo thế cho bộ phim mới của em, cho nên chúng ta đặt hôn lễ sớm một chút.”

Kiều Ôn Noãn càng kϊƈɦ động nhìn Thẩm Lương Niên: “Có thật không? Anh thật sự nguyện ý để cho mọi người toàn thế giới biết anh cưới em sao?”

Cô còn tưởng rằng, anh cưới cô, cũng sẽ không cho phép cô công khai.

“Ừ.” Thật lâu sau, Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng đáp một câu, sau đó liền cúi đầu, cầm thìa ăn cháo, thần thái tự nhiên, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra khác thường gì.

……

Mắt thấy đến đêm giao thừa, Lương Thần không thể không trở về nhà cũ, chỉ là còn chưa tới mười giờ, Lương Thần liền từ nhà cũ trở về tới biệt thự, cùng Cảnh Hảo Hảo vượt qua năm mới.

Buổi sáng mùng một tết, Cảnh Hảo Hảo còn chưa tỉnh lại, Lương Thần liền nhận được điện thoại nhà cũ gọi tới.

Tối hôm qua Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần ép buộc đến hơn nửa đêm, anh biết cô trong chốc lát sẽ không tỉnh lại, cho nên liền tự rời giường, thay đổi quần áo mới tinh, lái xe đi nhà cũ.

Mãi cho đến mười giờ Cảnh Hảo Hảo mới tỉnh lại, xương cốt toàn thân bởi vì hoan ái kịch liệt tối hôm qua mà vô cùng đau nhức.

Cô tắm nước nóng, liền đi xuống lâu.

Bởi vì lễ mừng năm mới, trong biệt thự chỉ còn lại thím Lâm và hai đầu bếp, thím Lâm đang ở trong phòng khách xem ti vi, nghe thấy tiếng vang thang máy, liền lập tức đứng lên: “Cảnh tiểu thư tỉnh rồi sao? Đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt, nhanh đi ăn chút gì đi.”

Có thể bởi vì vừa tỉnh ngủ, Cảnh Hảo Hảo không có khẩu vị quá lớn, nhìn thấy trêи bàn trà phòng khách bày đầy đủ loại đồ ăn vặt, liền lắc lắc đầu, ngồi ở trêи sô pha, nói: “Đợi lát nữa rồi ăn.”

Năm mới chuyện trong biệt thự có chút ít, lúc thím Lâm nhàm chán, thích nhất xem kênh giải trí, mỗi ngày nghe ngóng một ít bát quái của ngôi sao.

Cảnh Hảo Hảo cũng không có yêu cầu gì với xem ti vi, gϊếŧ thời gian liền cùng nhau xem với thím Lâm.

Đối với ngôi sao mà nói, nắm mới cũng không có ngày nghỉ, mọi người hao hết tâm tư giành trang đầu, người chủ trì hưng trí bừng bừng ôm các đại minh tinh bảo nhân viên bên cạnh mình phát ra rất nhiều tiền lì xì, cũng nhân tiện bình chọn ngôi sao nào có vẻ keo kiệt, lúc nói đến chuyện buồn cười, Cảnh Hảo Hảo còn có thể câu môi cười hai tiếng, thấy được ngôi sao mình từng hợp tác, Cảnh Hảo Hảo còn có thể nói với thím Lâm một chút chuyện trong tổ phim của người đó.

Không khí thoạt nhìn rất hòa hợp.

Thím Lâm cũng hiểu được, Cảnh Hảo Hảo ở trong biệt thự này càng ngày càng cởi mở, thậm chí đối với Thần thiếu gia, cũng không phải là quá sợ hãi, buổi sáng ngày hôm qua, lúc Thần thiếu gia gọi cô dậy ăn sáng, đúng lúc bà đi lên lầu dán câu đối xuân, kết quả chợt nghe được Cảnh tiểu thư bị Thần thiếu gia gọi đến không kiên nhẫn, cầm gối đầu đánh Thần thiếu gia, lúc ấy bà vốn tưởng rằng Thần thiếu gia sẽ tức giận, kết quả ai ngờ, Thần thiếu gia lại cười ha ha ôm gối đầu, vui rạo rực đi vào toilet.

Tin tức giải trí, lúc trước khi kết thúc, người chủ trì mặt mang ý cười nói: “Tin tức cuối cùng vào ngày đầu năm mới này, tự nhiên là tin tức áp trụ của chúng ta, đồng thời, cũng là một chuyện vui giống như nghênh đón năm mới, đó chính là, Kiều Ôn Noãn – một trong bốn đại hoa đán của công ty giải trí TS, chuyện tốt tới gần!”

Người chủ trì nói xong, hình ảnh liền chuyển một cái, chuyển tới trêи buổi họp báo bộ phim mới của Kiều Ôn Noãn, cô ta cầm microphone, đối mặt với vấn đề của phóng viên, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Tôi nghĩ, tôi thật sự giống như nữ chính trong bộ phim, muốn đi vào cung điện hôn nhân rồi.”

Một câu nói ra như vậy, dẫn tới toàn trường kinh ngạc, sau đó đèn chớp lóe nhanh chóng nổi lên bốn phía, còn kém theo rất nhiều vấn đề của phóng viên, cuốn tới tràn đầy trời đất.

“Kiều tiểu thư, xin hỏi cô tiện lộ ra một chút, tiên sinh tương lai của cô là ai không?”

“Kiều tiểu thư, cô chuẩn bị khi nào thì kết hôn?”

“Kiều tiểu thư, có phải cô làm như vậy vì bộ phim mới không?”

Kiều Ôn Noãn khí định thần nhàn đối mặt với một mảnh đèn chớp lóe, không có chút do dự mở miệng, nói: “Đây tuyệt đối không phải là giả vờ, tôi thật sự muốn kết hôn, tiên sinh của tôi là người sáng lập công ty Thiên Vinh, Thẩm Lương Niên tiên sinh.”

Thím Lâm theo bản năng nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cô gái nghe tin tức như thế, cũng không có phản ứng quá lớn, thần thái vẫn giống như vừa rồi, bình tĩnh như thường.

Nhưng thím Lâm vẫn nhanh chóng tắt ti vi, đứng lên, nói: “Cảnh tiểu thư, thời gian cũng không sớm, nên ăn cơm rồi.”

Lúc này Cảnh Hảo Hảo cũng không có cự tuyệt, đứng dậy, đi theo thím Lâm vào phòng ăn.

Lúc thím Lâm hầu hạ Cảnh Hảo Hảo ăn cơm, vẫn luôn đang cẩn thận quan sát Cảnh Hảo Hảo, nhưng cả người Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh giống như hoàn toàn không có nhìn thấy tin tức kia, chỉ là chậm rãi ăn cơm của mình, sau khi ăn xong, đứng lên, không khấc gì bình thường nói: “Cháu đi lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền xoay người, mở bước chân không nhanh không chậm đi ra phòng ăn, đi dọc theo cầu thang, đợi lúc cô vào phòng ngủ, cô mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, trong đầu mới chậm rãi tiêu hóa hôn sự của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn một chút.

Người vốn luôn như vậy, biết rõ đã giống như người lạ, biết rõ không thể nào trở lại lúc trước, cũng biết rõ cần phải chết tâm, nhưng cố tình khi biết được tin tức của anh, tâm vẫn không chịu khống chế chạy lệch theo.

Thời gian nửa năm, cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không nghĩ tới, giữa mình và Thẩm Lương Niên, lại có thể sẽ phát sinh thay đổi long trời lỡ đất như thế. Người đàn ông cô tâm tâm niệm niệm muốn gả kia, hiện nay muốn kết hôn cưới người khác. Cô – người từng được người đàn ông kia cam kết nếu cô phụ tất bị trời phạt kia, nay đã sắp trở thành của người phụ nữ khác. Cứ như vậy, hai người phân chia nơi chân trời.

Cảnh Hảo Hảo vùi ở trêи ghế mây ngoài ban công, nhìn ánh mặt trời vàng sáng rực bao phủ núi rừng ngoài cửa sổ, chỗ cao còn có một ít tuyết đọng chưa tan, tuyết trắng chói mắt.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ rằng, chính mình không nên khó chịu như thế, rõ ràng đã sớm biết tin tức Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn ở cùng một chỗ. Nhưng, cô lại vẫn cảm thấy đáy lòng truyền đến đau đớn nhè nhẹ, mặc dù không đau đớn thấu xương bằng lúc trước bị bắt tách ra với Thẩm Lương Niên, không đau toàn tâm bằng khi biết được Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn nằm ở trêи cùng một cái giường.

Cô vẫn luôn không ngờ tới, kết cục của mình và Thẩm Lương Niên lại sẽ như vậy.

Cảnh Hảo Hảo vừa nhớ lại mười năm qua, mình móc tim móc phổi trả giá qua mười năm…… Đột nhiên, cả người liền không khỏi có chút thương cảm.

……

Ăn xong cơm trưa, Lương Thần tìm một cái cớ, liền vội vàng chạy về biệt thự từ nhà cũ, thím Lâm đang thay bình hoa tươi mới trong phòng khách, nhìn thấy anh tiến vào, lập tức dừng công việc trêи tay, quy củ hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”

Lương Thần gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi lên lầu hai, thím Lâm lại mở miệng: “Thần thiếu gia, hôm nay Cảnh tiểu thư xuống lầu cùng nhau xem ti vi với tôi trong chốc lát.”

Lương Thần dừng bước chân.

Thím Lâm tiếp tục nói: “Cảnh tiểu thư nhìn thấy tin tức Thẩm tiên sinh và Kiều tiểu thư kết hôn. Nhưng cô ấy thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, chỉ sau khi lên lầu vào phòng ngủ, đến hiện tại cũng không thấy đi ra nữa.”

Lương Thần ngẩng đầu nhìn trêи lầu,“ừ” một tiếng, không tỏ vẻ gì cất bước chân, trực tiếp lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Lương Thần trực tiếp bước đi về phía ban công, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thất thần, không biết đang nghĩ cái gì.

Anh cởϊ áσ khoác, ném trêи sô pha ở một bên, sau đó đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, quơ quơ ở trước mặt của cô: “Nghĩ gì thế?”

Cảnh Hảo Hảo bị dọa đến chợt đứng lên, nhìn thấy Lương Thần, lúc này mới hơi lơi lỏng một chút: “Sao lại trở lại sớm như vậy?”

“Nhà cũ bên kia đều là tiệc rượu, nếu không trở về, tôi sợ sẽ uống choáng váng ở nơi đó.” Lương Thần dẫn đầu ngồi ở ghế mây, một phen kéo Cảnh Hảo Hảo đến trêи đầu gối của mình, ôm, sau đó lấy từ trong túi ra một phong bao tiền lì xì, quơ quơ với Cảnh Hảo Hảo, nói: “Tiền mừng tuổi, có muốn hay không?”

Tiền mừng tuổi, đều là trưởng bối cho vãn bối, bao tiền lì xì này hẳn là sau khi đi nhà cũ, đưa cho đám củ cải đỏ trong nhà, đưa đến cuối cùng, anh liền nghĩ đến cô, vì thế đựng nhiều thêm một cái, đặt ở trong túi của mình.

Tiền mừng tuổi đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, là ký ức rất xa xôi, kể từ sau khi cha mẹ rời khỏi, cô liền không nhận được tiền mừng tuổi nữa, hiện tại, nhìn thấy tiền lì xì trong tay Lương Thần, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo vẫn có chút thích, cho nên, nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Muốn.”

Lương Thần nhìn ánh sáng nơi đáy mắt Cảnh Hảo Hảo, tâm tình cả người không khỏi tốt hơn, chỉ vào ti vi chiếm hơn phân nửa vách tường cách đó không xa nói: “Được rồi, chỉ là, trước khi lấy tiền mừng tuổi, trước theo tôi xem một bộ phim.”

Cảnh Hảo Hảo có chút không hài lòng nhìn chằm chằm Lương Thần, không tình nguyện hỏi: “Xem phim gì?”

“Nơi đó nhiều đĩa CD như vậy, em tùy tiện chọn một cái đi.” Nói xong, Lương Thần liền mở hai tay ra, buông Cảnh Hảo Hảo ra.

Cảnh Hảo Hảo đứng lên từ trêи đùi anh, đi đến trước TV, lôi hộp phim phía dưới ra, chọn bên trong nửa ngày, cuối cùng chọn một phim [ Titanic ] kinh điển nhận được giải Oscar

Cảnh Hảo Hảo khom người bỏ CD vào trong đầu đĩa, đợi CD vận hành, bước đi đến trước Lương Thần, mở tay ra với anh.

Lương Thần đặt tiền mừng tuổi ở trong lòng bàn tay Cảnh Hảo Hảo, sau đó một lần nữa kéo cô ngồi ở trêи đầu gối của mình, chỉ vào phim đã bắt đầu phát hình ở nơi xa, nói: “Bắt đầu, bắt đầu.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn lại theo ngón tay Lương Thần, sau đó lại thấy được tiếng Nhật ở trêи phim Mỹ.

Cô nhịn không được nhíu nhíu mày, sau đó chợt nghe được Lương Thần hỏi: “Đây là phim gì?”

“Titanic.” Tiếng nói Cảnh Hảo Hảo vừa mới rơi xuống, trêи màn hình ti vi đột nhiên liền xuất hiện một nam một nữ, hai người đang mặc đồng phục học sinh, cô gái ngồi ở trêи bàn học, người con trai đứng ở trước mặt cô ta, ôm cô ta, đang hôn môi lửa nóng.

Một nam một nữ bên trong đều là tóc đen mắt đen, vừa thấy chính là người phương đông.

Cảnh Hảo Hảo kỳ quái nhìn ti vi, vừa định hỏi Lương Thần có phải là mua đĩa lậu rồi không, kết quả, giây tiếp theo, nam chính trong TV đột nhiên nhanh chóng cởϊ qυầи áo nữ chính, sau đó còn có da thịt trắng bóng bại lộ ra ngoài, ngay sau đó chính là hình ảnh cực kỳ không thích hợp cho trẻ con.

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc, Lương Thần đột nhiên nghiêng người, dán bên tai của cô, cười khẽ ra tiếng, hỏi: “Hảo Hảo, đây thật là Titanic sao?”

Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo chưa từng xem qua phim A, nhưng cũng hiểu được đây là phim cấp ba, nghe được Lương Thần hỏi, mặt của cô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, vội vàng giải thích với Lương Thần, nói: “Tôi thật sự lấy bộ Titanic mà.”

Lương Thần chỉ cười không nói nhìn Cảnh Hảo Hảo.