Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 300: Dịu dàng (3)

Lương Thần cười khẽ ôm lấy Cảnh Hảo Hảo nằm xuống một lần nữa, tay vuốt ve lúc có lúc không phía sau lưng cô, giọng nói của anh trong phòng ngủ, dịu dàng quanh quẩn: “Chỉ là một cơn ác mộng, không sao hết, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Tôi biết ban ngày em đυ.ng vào người khác, đáy lòng sợ hãi, nhưng không phải hiện tại những chuyện kia đều được giải quyết rồi ư? Kiều Ôn Noãn đã tỉnh lại, cũng không có chuyện lớn gì, vừa rồi cô ta cũng gọi điện thoại liên lạc với luật sư của tôi, nói là nguyện ý giải quyết riêng. Người lái xe, sao có thể sẽ không xuất hiện ra một chút ngoài ý muốn chứ, chỉ cần không nháo ra chuyện lớn liên quan đến mạng người, cũng không tính là chuyện gì. Lại nói, cho dù là xảy ra chuyện, em sợ cái gì, không phải còn có tôi sao?”

Giọng nói Lương Thần rất êm tai, khác với cao ngạo lãnh tình lúc trước, trong phòng ngủ yên tĩnh vào đêm khuya, từ từ chui vào trong tai Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo vùi ở trong lòng anh, trong hơi thở, đều là mùi thơm ngát nhàn nhạt trêи người anh, dần dần che dấu tất cả mùi máu tươi cô ngửi thấy trong cơn ác mộng, khiến cho cô cho rằng cảm giác khủng hoảng sau khi mình thật sự đâm chết người biến mất từng chút hầu như không còn, thân thể cũng dần dần mềm nhũn ra theo.

Lương Thần cảm giác được cô thả lỏng, mới ôm cô, thay đổi một tư thế thoải mái lần nữa, dùng ngữ khí thực nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Tuy rằng chúng ta không đề xướng lấy quyền áp người, nhưng chỉ cần em không làm tội lớn gϊếŧ người phóng hỏa vạn ác không tha, tôi sẽ không ở sau khi em gặp chuyện không may, không quan tâm tới em, em yên tâm, chỉ cần Lương Thần tôi còn ở đây một ngày, thành phố Giang Sơn này sẽ không có người sau khi làm khó em, còn có thể có quả ngọt để ăn, Lương Thần tôi vẫn có thể bảo vệ, che chở được một người phụ nữ!”

Người đàn ông này và Thẩm Lương Niên tất nhiên khác nhau, Thẩm Lương Niên ôn nhuận nho nhã, mà anh giống như là vương giả trời sinh, không cần cố ý tô vẽ, vẫn có hơi thở cường thế bá đạo lộ ra, giống như là hiện tại, an ủi người, cũng có thể nói đến cao ngạo như vậy.

Lúc trước, cô thật thực sợ hãi anh, cô oán anh, cũng hận anh, nhưng hết lần này đến lần khác đối mặt anh, cô lại không có bản lĩnh phản kháng, cho nên chỉ có thể trôi qua thật cẩn thận như giẫm băng mỏng, sợ lúc nào đó, chính mình sẽ chọc giận anh, cho nên dù lúc anh không hề tức giận, cô cũng không dám thoát ra cảm xúc chân thật trong đáy lòng mình với anh.

Cô vẫn nghĩ đến, mất đi Thẩm Lương Niên, là chuyện đau đớn nhất trong đời của mình, nhưng cô không nghĩ tới, Thẩm Lương Niên lại có thể cầm tiền đến vũ nhục cô, cô cũng không nghĩ tới lúc đó mình ngây thơ nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, liền tin là thật chạy tới sân bay chờ anh cao bay xa chạy.

Đến hiện tại, cô mới biết được, hóa ra anh đã cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn, chính là Kiều Ôn Noãn đang trêu đùa mình.

Đáy lòng cô thật sự rất ủy khuất, gần đây cô đều trôi qua thật sự ủy khuất, không có Thẩm Lương Niên, cô ngay cả người tố khổ cũng không có, cô chỉ có thể giấu sâu ở trong lòng, một mình nhấm nháp không ngừng.

Hiện tại, Lương Thần dụ dỗ cô như vậy, cô giống như là tìm được một cửa phát tiết, chôn đầu ở trước ngực Lương Thần, nước mắt như là con sông vỡ đê, chảy xuống dưới.

Nước mắt một khi mở ra, giống như là không ngừng được, càng chảy càng nhiều, đến cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp khóc nức nở thành tiếng.

Lương Thần ôm cô, không có nói chuyện, chỉ tùy ý cô dùng phương thức đơn giản nhất phát tiết uất ức nơi đáy lòng, thẳng đến khi cô khóc toàn thân run rẩy, anh mới thu thu khí lực cánh tay lại, ôm cô thật chặt vào trong ngực.

Qua hồi lâu, tiếng khóc của Cảnh Hảo Hảo mới dần dần ngừng lại, lúc này Lương Thần mới chậm rãi nâng tay lên, vỗ phía sau lưng của cô, như là dỗ đứa nhỏ, nói: “Tôi biết em ủy khuất, cũng biết em khó chịu, em không muốn đυ.ng Kiều Ôn Noãn, nhưng cố tình lại gặp phải chuyện rắc rối này, chỉ là em yên tâm, tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn em bị khi dễ, em chờ, đợi cơ hội, tôi khẳng định sẽ báo thù cho em!”

“Được rồi, đừng khóc nữa, em xem xem hiện tại đã ba giờ rạng sáng, người khác đều trong giấc mộng hẹn hò với chu công rồi, chúng ta không thể lãng phí thời gian dưỡng dung ở trêи người không đáng giá như vậy chứ.”

Lương Thần nói xong, liền hơi kéo Cảnh Hảo Hảo ra một chút, nhìn thấy trêи mặt cô phủ kín nước mắt, liền nói: “Em nhìn mặt em xem, khóc giống như con mèo hoa, nhanh đi rửa mặt, khóc lớn nửa ngày như vậy cũng mệt mỏi rồi, nhanh ngủ thôi.”

Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần nói đến mặt hơi hơi đỏ lên, đẩy Lương Thần ra, chuẩn bị xuống giường, kết quả giây tiếp theo Lương Thần liền lôi kéo cánh tay của cô, kéo cô đến dưới thân anh: “Em xem tôi lãng phí hơn nửa đêm, ở nơi này nghe em khóc, em không thể dùng xong liền ném người chứ, cho chút phúc lợi, rồi đi rửa cũng không muộn.”

Nói xong, Lương Thần liền hơi hơi nghiêng mặt.

Cảnh Hảo Hảo biết, anh đây là ý tứ muốn để mình hôn anh, cô có chút nhăn nhó rũ hạ mí mắt, sau đó nhẹ nhàng nâng hàm dưới lên, như chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái lên gò má anh, liền dùng lực đẩy anh ra, dép cũng không mang liền chạy vào phòng tắm.

Lương Thần theo khí lực của cô, lật người nằm ở trêи giường, nhìn thân ảnh cô nhanh chóng biến mất không thấy, khóe môi anh không nhịn được liền câu lên, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má của anh – nơi vừa được cánh môi cô khẽ chạm vào, nơi đó giống như còn lưu lại một chút tê dại kϊƈɦ thích.

……

Nháo đi ra một sự cố như vậy, ngày hôm sau Lương Thần trực tiếp phân phó trợ lý của mình an bài một tài xế khác cho Cảnh Hảo Hảo dùng khi ra ngoài.

Cảnh Hảo Hảo đã hết bận chuyện tổ phim, cũng không cần ra ngoài, vừa mới xảy ra chuyện đυ.ng người, Cảnh Hảo Hảo không có một chút tâm tư ra cửa, cả ngày liền dứt khoát vùi ở trong biệt thự.

Mắt thấy bước chân tết âm lịch dần dần tới gần, người hầu trong biệt thự đều bận rộn lên, mọi người đểu quét tước vệ sinh, đổi một ít đồ cũ kỹ thành mới, ước chừng kéo dài khoảng bốn năm ngày.

Mỗi ngày người hầu bận rộn không có khe hở ngừng lại, mà Cảnh Hảo Hảo lại thanh nhàn dứt khoát ở trong phòng xem phim điện ảnh.

Cuối cùng người hầu cũng sửa sang tới gian phòng ngủ của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần, vừa sáng sớm, thím Lâm liền bế nhất đại xấp sách đi vào.

Cảnh Hảo Hảo đã muốn rời giường, đang ngồi xổm trước tủ ti vi, tìm kiếm phim điện ảnh mình chưa xem qua, nghe được tiếng gõ cửa của thím Lâm, Cảnh Hảo Hảo dừng động tác lại, đứng lên liền nhìn thấy thím Lâm cười hì hì tiêu sái tới đây, đặt những thứ kia ở trêи bàn, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, những thứ này đều là trong phòng của cô và Thần thiếu gia, cần đổi mới thứ gì, Thần thiếu gia nói để tôi đưa cho cô, chọn một ít thứ mình thích.”

Cảnh Hảo Hảo có chút tò mò đi tới, ngồi ở trêи sô pha, tiện tay mở một quyển sách ra, nhìn thấy bên trong toàn bộ đều là đủ loại bức màn, Cảnh Hảo Hảo lật một tờ một tờ, cuối cùng liền chọn ba bộ mình thích cho bốn mùa xuân hạ thu đông. trưa nay ra tiếp tục vài chương nữa và chiều tối cũng thế chỉ duy nhất ở trêи thích.doctruyen nhé các bạn

Ngay sau đó chính là đồ dùng trêи giường, còn có một ít áo choàng tắm, áo ngủ, quần áo linh tinh, cũng giống như bức màn, đều là phong cách và màu sắc dùng cho một năm bốn mùa, cái gì cần có đều có.

Yêu cầu của Cảnh Hảo Hảo với quần áo của mình cũng không nhiều, cho nên tùy ý chọn hai bộ trong các mùa, liền khép sách lại.

“Cảnh tiểu thư, Thần thiếu gia nói, cô chỉ cần chọn lựa quần áo cô không thích ra là được rồi, nếu đều thích, ngài ấy sẽ trực tiếp để người ta chuẩn bị toàn bộ.”

Cảnh Hảo Hảo liếc mắt nhìn gian quần áo một cái, nghĩ đến Lương Thần chuẩn bị cho mình rất nhiều quần áo, chính mình mặc cũng chưa mặc qua, thậm chí đại đa số còn đều trêu nhãn hiệu ở phía trêи, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được lên tiếng nói: “Nơi đó có rất nhiều quần áo cháu chưa mặc qua, hơn nữa cũng mặc không hết, không cần thêm mới.”

“Thần thiếu gia nói, những thứ kia đến sang năm đều là kiểu dáng lỗi thời, muốn đổi toàn bộ quần áo trong tủ quần áo của Cảnh tiểu thư thành kiểu mới nhất sang năm.” Thím Lâm vừa nói, vừa sửa sang lại sách ở một bên, còn nói: “Cảnh tiểu thư, bằng không như vậy đi, quần áo trêи sách kia, tôi trực tiếp để người ta đều chuẩn bị, đến lúc đó cô thích loại nào thì mặc loại đó, nếu số lượng chuẩn bị thiếu, Thần thiếu gia lại sẽ tức giận.”

Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, nhìn biểu tình thím Lâm trong nháy mắt trở nên có chút áy náy, nhịn không được liền nhớ lại chuyện mấy ngày trước.

Thành phố Giang Sơn đi vào mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc Lương Thần để cho người ta chuẩn bị quần áo cho cô, quên chuẩn bị mũ, sau đó liền trực tiếp để cho người ta đưa tới một ít kiểu mũ nón cho cô chọn lựa. Cảnh Hảo Hảo cảm thấy quá nhiều sẽ lãng phí, cho nên liền chọn hai kiểu mình thích, kết quả buổi tối lúc Lương Thần đi phòng thay quần áo thay quần áo, nhìn thấy phòng cất quần áo chỉ có hai cái mũ mùa đông, nhất thời thở hồng hộc đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở trước lan can lầu hai, lớn tiếng hô hai câu gọi thím Lâm dưới lầu, chờ lúc thím Lâm chạy ra từ phòng bếp, anh liền căm tức chỉ vào phòng ngủ, đổ ập xuống chửi mắng một trận: “Không phải bảo các người chuẩn bị mũ ư? Chuẩn bị ở chỗ nào vậy hả? Cả một ngày các người đều đang làm gì? Hầu hạ một người còn hầu hạ không tốt?”

Cảnh Hảo Hảo biết thím Lâm sợ quần áo chuẩn bị thiếu, bị Lương Thần mắng, liền gật gật đầu, đồng ý.

Lúc này thím Lâm mới ôm những sách đó, nói: “Những người đó còn đang chờ dưới lầu, tôi sẽ nói những món cô chọn cho bọn họ biết.”

“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo đứng lên, khẽ gật đầu với thím Lâm, chờ sau khi thím Lâm rời đi, cũng không có tâm tình xem phim nữa.

Cô tiện tay cầm lấy di động, lật xem lịch ngày, lại có thể chỉ còn thời gian một tuần lễ, sẽ đi vào tết âm lịch.

Trong lúc bất tri bất giác, cô lại có thể ở trong biệt thự này hơn nửa năm rồi.

Sau buổi trưa, Cảnh Hảo Hảo ăn xong cơm trưa, ngồi ở trêи ban công phơi nắng, tối hôm qua số lần Lương Thần muốn cô có chút nhiều, đến hơn ba giờ mới ngủ, hiện tại phơi nắng ở dưới ánh mặt trời ấm áp, Cảnh Hảo Hảo có chút mệt rã rời, cả người vùi ở trêи ghế mây, mí mắt chưa đến một lát liền khép lại, ngủ thϊế͙p͙ đi.

Gần tới cuối năm, hạng mục công việc trong công ty dần dần ít đi, buổi chiều Lương Thần không có chuyện lớn gì, chưa đến ba giờ, liền trở về nhà.

Nhóm người hầu đang bận rộn đổi lại bầu không khí lớn trong năm mới, nhìn thấy Lương Thần, liền ngừng công việc trêи tay lại: “Thần thiếu gia.”

Đợi cho Lương Thần đi qua, liền lại nhanh nhẹn bận rộn lên.

Lương Thần vừa kéo cà vạt, vừa đi vào phòng ngủ, không thấy bóng người Cảnh Hảo Hảo, vừa định xoay người đi ra ngoài hỏi thím Lâm một chút, liền liếc nhìn thấy cô gái nhỏ vùi trêи ghế mây ở ban công.

Lương Thần cởϊ áσ khoác, ném ở trêи ghế sô pha một bên, liền đạp bước chân đi về phía Cảnh Hảo Hảo.

Lúc sắp tới gần bên người Cảnh Hảo Hảo, bước chân Lương Thần kìm lòng không đậu thả nhẹ đi.

Trước kia ban công mở ra, sau lại bởi vì cô thường xuyên ban đêm đến trêи ban công ngây ngốc một mình, anh tìm người gắn một tầng thủy tinh trêи ban công.

Hiện tại ánh mặt trời cách thủy tinh chiếu vào trêи ban công, độ ấm ngược lại rất ấm áp, rất thoải mái.

Cảnh Hảo Hảo nửa nghẹo đầu, mặt trắng nõn khéo léo ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có vẻ như là sứ trắng, lộ ra một tầng ánh sáng, cánh môi hồng hồng khẽ nhếch, không tiếng động hít vào thở ra, mắt nhắm chặt, lông mi thật dài như là hai cánh quạt nhỏ, rũ ở chỗ hốc mắc của cô, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tạo ra một bóng râm.

Cô vốn thoạt nhìn đã làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ, hiện tại trêи mặt phủ một tầng màu vàng kim, thoạt nhìn giống như là thiên sứ thần thánh.

Lương Thần nhìn đến cả người kìm lòng không đậu liền mỉm cười, đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo thưởng thức.

Trong phòng rất im lặng, ánh mặt trời ấm áp, năm tháng yên tinh tốt đẹp, đáy lòng Lương Thần dâng lên một loại cảm giác an nhàn chưa bao giờ có, giống nhau trong nháy mắt, cách xa nhân thế hỗn loạn và thương giới anh lừa tôi gạt lục đυ.c với nhau, làm cho anh không khỏi cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.

Đột nhiên, cửa phòng ngủ truyền đến một đạo tiếng vang, Lương Thần nhanh chóng quay đầu, làm một cử động chớ có lên tiếng với thím Lâm đi vào, sau đó trước chỉ chỉ Cảnh Hảo Hảo ngủ say, rồi mới chỉ chỉ tấm mền một bên.

Thím Lâm thức thời cầm lấy tấm mền, nhẹ tay nhẹ chân đi đến, muốn phủ thêm cho Cảnh Hảo Hảo.

Lương Thần lại giành trước một bước nhận lấy, động tác ôn nhu cẩn thận phủ lên trêи người Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới quay đầu, chỉ chỉ ngoài cửa, mang theo thím Lâm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.

“Thần thiếu gia, nhà cũ bên kia vừa mới gọi điện thoại tới, nói là lập tức tới tết âm lịch, hỏi ngài khi nào thì dời đến nhà cũ bên kia ở?”

Đổi lại trước kia, lúc này Lương Thần đã sớm vào nhà cũ ở, hàng năm tới tết âm lịch, là ngày đoàn viên của nhà họ Lương, nhưng mà năm nay, trong biệt thự của anh nhiều hơn một Cảnh Hảo Hảo, nếu anh qua đó ở, tất nhiên nơi này chỉ còn lại Cảnh Hảo Hảo mừng lễ năm mới một mình.

Lương Thần trầm mặc trong chốc lát, nói: “Quá vài ngày nữa đi.”

Thím Lâm biết Lương Thần không muốn để Cảnh Hảo Hảo lại một mình, liền cười gật gật đầu, đi về phía dưới lầu.

“Chờ một chút.” Lương Thần đột nhiên lên tiếng, thím Lâm dậm chân, lúc này Lương Thần mới nói: “Có phải gần đây Hảo Hảo vẫn luôn không ra cửa không?”

“Cảnh tiểu thư nói chuyện trong tổ phim bận xong rồi, thời tiết lại lạnh, cho nên liền không muốn ra ngoài.”

Thật ra cô chỉ dùng lạnh lẽo qua loa tắc trách đi, tuy rằng chuyện đυ.ng Kiều Ôn Noãn đã giải quyết đi, nhưng trong lòng của cô, ít nhiều vẫn có chút kiêng kị.

Lương Thần có chút không chút để ý “Ừm” một tiếng, sau đó, liền nói: “Đêm nay đừng chuẩn bị bữa tối, chờ cô ấy tỉnh ngủ, tôi mang cô ấy ra ngoài ăn.”

……

Buổi tối Lương Thần mang Cảnh Hảo Hảo đi Nam Kinh ăn.

Khách sạn tọa lạc ở bên canh sông Hoàn Thành.

Ngồi ở trước cửa sổ, nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy cảnh đêm sông Hoàn Thành.

Trong khách sạn trang hoàng đặc biệt có hương vị, cổ hương cổ sắc, nơi nơi treo đầy đèn l*иg dài màu đỏ sậm, bên trong tản mát ra ánh đỏ mơ màng.

Lúc Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo tiến vào khách sạn, đúng lúc đối mặt với một người đàn ông mập mạp, người đàn ông kia nhìn Cảnh Hảo Hảo thêm mấy lần.