Trên đường lái xe trở về.
Văn Đông ủ rũ hỏi: “Đại Lâm không muốn gặp chúng ta sao?”
Vu Mã Bác: “Nhất định là cậu ấy tức giận, giận chúng ta một hai bắt cậu ấy quay về.”
Đồng Tiểu Tùng nhìn về phía Tri Huyền, nhẹ giọng hỏi: “Cậu ấy tức giận sao?”
Tri Huyền ôn hòa nói: “Các cậu không cần tự trách, trở về là đúng, sở dĩ cậu ta có thể xuất hiện trước mặt chúng ta, chính là bởi vì được cung phụng thành Gia Tiên, nếu như vẫn để cậu ta tiếp tục tự lừa mình dối người, trường minh đăng không được thắp sáng, chỉ dựa vào từ đường cùng nhang khói thì cậu ta sẽ không kiên trì được bao lâu, có thể trong vòng một hai tháng sẽ biến thành Tiên Đường mà chúng ta nhìn thấy ở chỗ Đường Vũ Tâm mất.”
“Còn bây giờ thì sao?” Đồng Tiểu Tùng hỏi ra vấn đề mà Vu Mã Bác và Văn Đông cũng đang lo lắng : “Cậu ấy sẽ trở thành cái gì?”
“Không rõ lắm, nhưng hẳn là sẽ không bị tra tấn gì.” Tri Huyền chậm rãi nói: “Trường minh đăng chân chính có thể tích góp công đức, tất cả tế bái và cung phụng đều sẽ hóa thành công đức bảo vệ cậu ta, cậu ta sẽ trở thành cái gì tôi không biết, nhưng đối với một người chết mà nói, tương đương với trúng giải độc đắc đi.”
Nói như thế làm tâm tình bọn họ dễ chịu hơn một chút.
Đồng Tiểu Tùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vì chờ Kha Lâm hiện thân, bọn họ đã đợi đến trời tối, nên giờ chỉ có thể đi về trong đêm.
Cũng may trong bóng đêm tối tăm khắp nơi đều có đèn đuốc nhân gian, cho dù lúc này bọn họ đã lái xe đến một nơi hẻo lánh thì bên ngoài cũng hoàn toàn không âm u.
Cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài phát ngốc, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đồng Tiểu Tùng vội vàng đứng dậy dựa lên trên cửa sổ xe, cẩn thận nhìn ra ngoài: “Tri Huyền! Hình như em nhìn thấy Kha Lâm rồi!”
Tri Huyền đạp thắng, dừng xe ở ven đường.
Vu Mã Bác vội hỏi: “Ở đâu?”
Đồng Tiểu Tùng chỉ về một hướng: “Ở đó, mình thấy cậu ấy ngồi xổm ở đó, hình như là Kha Lâm……”
Văn Đông mở cửa xuống xe, những người khác cũng vội xuống xe theo.
Gió đêm ùa tới, lúc này bọn họ mới phát hiện, giờ phút này vị trí bọn họ đang đứng chính là cây cầu hôm qua bọn họ đã đi ngang qua, dưới chân cầu là hồ nước.
Vu Mã Bác nhìn một vòng, run giọng hỏi: “Đồng Tiểu Tùng, cậu ấy ở đâu? Sao mình không nhìn thấy?”
Đồng Tiểu Tùng đi về phía mép cầu vài bước, nhìn về phía hồ nước: “Vừa rồi mình thấy Kha Lâm ngồi xổm bên hồ, nhìn thấy rất rõ ràng, cậu ấy còn ngẩng đầu nhìn lên xe của chúng ta, nhưng giờ không có nữa.”
Vu Mã Bác nôn nóng tìm kiếm, không thấy ai xung quanh, y hét lên: “Kha Lâm! Kha Lâm!”
Vẫn không có ai đáp lại.
Đồng Tiểu Tùng giật giật ống tay áo của Tri Huyền bên cạnh: “Tri Huyền, mắt anh có thể phân biệt âm dương, vậy giờ anh có thể nhìn thấy Kha Lâm không?”
“Đúng!” Vu Mã Bác cũng nhìn về phía Tri Huyền, nói: “Anh có thể thấy phải không!”
“Hiện giờ cậu ta không thuộc trong vòng âm dương, cùng tôi……” Tri Huyền dừng một chút, nuốt lời sắp ra khỏi miệng, ngược lại nói: “Không khác tinh quái là bao, nếu như ở trong phòng kín tôi còn có thể có biện pháp bắt được cậu ta, nhưng nơi này xung quanh trống trải, cậu ta không muốn gặp, chúng ta cũng không thể làm gì được.”
Nghe vậy, thần sắc mọi người đều có chút mất mát.
Tri Huyền: “Có lời tạm biệt gì muốn nói thì nói bây giờ đi, hẳn cậu ta có thể nghe thấy.”
Nghe vậy, Vu Mã Bác dẫn đầu kích động hét lớn về phía hồ nước, nói rất nhiều điều.
Chờ y nói xong, Văn Đông cũng lớn tiếng nói vài câu.
Cuối cùng đến lượt Đồng Tiểu Tùng, Đồng Tiểu Tùng há miệng thở dốc, tất cả cảm xúc đều giống như sủi cảo trong ấm trà, bị kẹt bên trong không ra được.
Cậu không biết nên nói gì, dường như dù cậu có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nói lời từ biệt, không giải quyết được vấn đề.
Tri Huyền xoa xoa đầu tóc Đồng Tiểu Tùng, dịu dàng nói: “Còn nhớ tôi đã từng nói gì không? Em phải nói ra, cho dù em cảm thấy không cần thiết, nhưng chỉ có nói ra thì đối phương mới có thể hiểu được.”
Nghe vậy, Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, cảm giác tất cả cảm xúc lập tức đều có lối thoát, cậu đối mặt với hồ nước, lớn tiếng nói: “Kha Lâm, cảm ơn cậu! Mình thật may mắn khi được làm bạn cùng phòng với! Mình rất luyến tiếc cậu, rất nhớ cậu……”
Tri Huyền:……
Vu Mã Bác cùng Văn Đông đột nhiên cảm giác được một tia lạnh lẽo, bọn họ nhìn về phía Tri Huyền.
Tri Huyền vẫn mang theo nụ cười ôn hòa trên mặt, nhưng nụ cười kia bọn họ nhìn thế nào cũng thấy thật cứng ngắc, như thể rõ ràng không vui, lại cố gắng ra vẻ ôn hòa rộng lượng vậy.
Vu Mã Bác, Văn Đông:……
Đồng Tiểu Tùng: “Mình rất thích cậu, cậu đặc biệt tốt……”
“Được rồi được rồi!” Văn Đông tiến lên vỗ vỗ Đồng Tiểu Tùng, có chút xấu hổ cười nói: “Từ biệt là được, những chuyện khác không cần phải nói.”
Đồng Tiểu Tùng hô xong có chút thở dốc, nghe vậy quay đầu lại nhìn Vu Mã Bác và Văn Đông, ánh mắt sáng ngời: “Mình cũng rất thích các cậu, các cậu cũng rất tốt.”
Vu Mã Bác, Văn Đông:……
Nụ cười trên mặt Tri Huyền đã có chút không thể duy trì được nữa, chậm rãi hạ xuống.
Giây tiếp theo, Đồng Tiểu Tùng nhào vào trong lòng Tri Huyền, lớn tiếng nói: “Tri Huyền! Em yêu anh! Nếu không có anh, em thật sự không biết sẽ trở nên thế nào nữa.”
Tri Huyền ngẩn ra, nụ cười trong nháy mắt giương lên, trong mắt tràn ngập ý cười.
Vu Mã Bác và Văn Đông đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau một phen mồ hôi lạnh.
Tuy rằng biết rõ thích trong miệng Đồng Tiểu Tùng là cái loại thích đơn thuần giữa bạn bè bình thường, nhưng vẫn không chịu nổi có một hũ giấm ở bên cạnh, hơn nữa hũ giấm này còn có thể hóa thân thành đại sát khí, thật làm người ta sợ hãi.
Trước khi lên xe, mọi người không hẹn mà cùng nói một câu hẹn gặp lại với Kha Lâm.
Tuy rằng có thể sẽ không còn được gặp lại.
Nhưng trên đường trở về, lòng họ cuối cùng cũng nhẹ nhàng, không còn nặng nề nữa.
***
Về đến nơi đã là đêm khuya, Tri Huyền trở về nhà, Đồng Tiểu Tùng, Vu Mã Bác và Văn Đông trèo tường trở lại ký túc xá của trường.
Vào phòng ngủ bật đèn lên, một người trong phòng đột nhiên từ trên giường bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn ba người trở về.
Đám người Đồng Tiểu Tùng nhìn người xa lạ ngủ trên giường Kha Lâm, đều có chút không kịp phản ứng.
Im lặng một lát, Văn Đông nói: “Cậu là bạn cùng phòng mới tới?”
“Đúng vậy, mình tên Lôi Hạo Vũ, đã chuyển đến vào thứ bảy rồi.” Người nọ có chút kỳ quái nói: “Mình còn tưởng rằng các cậu về nhà, ngày mai mới có thể trở về, sao nửa đêm lại về rồi……”
Vu Mã Bác nhíu mày, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, y hỏi: “Thứ bảy đã dọn vào, vậy đồ đạc đã từng ở trên giường cậu đều không có sao?”
Chẳng lẽ chăn gối Kha Lâm dùng qua đều là giả sao?
Lôi Hạo Vũ: “Có một cái chăn rách ướt đẫm, bị mình vứt rồi…… Đó là của các cậu?”
“Mẹ nó! Mình……” Vu Mã Bác vừa muốn nổi giận,lại nghĩ đến đây đã là giường của Lôi Hạo Vũ, mặc dù có chút chán ghét khi vứt đi mà không thèm hỏi, nhưng đối phương làm như thế hình như cũng không tìm ra được vấn đề gì.
Y nhụt chí nói: “Quên đi, ngủ thôi!”
Nói xong, y tức giận cởi giày bò lên giường trên, quần áo còn chưa thay liền trực tiếp nằm xuống nhắm mắt lại.
Văn Đông thở dài, nói: “Lôi Hạo Vũ cậu đừng để ý đến cậu ấy, tâm trạng cậu ấy không tốt, mình tên Văn Đông, đây là Đồng Tiểu Tùng, người tức giận tên Vu Mã Bác, sau này ở chung trong một phòng cùng chăm sóc lẫn nhau ha.”
Lôi Hạo Vũ gật đầu nói: “À, được……”
Văn Đông và Đồng Tiểu Tùng cũng không rửa mặt, chỉ thay đồ ngủ rồi tắt đèn đi ngủ.
Trong bóng tối, Lôi Hạo Vũ có chút ngủ không được, mở miệng nói: “Mình có thể hỏi các cậu chút chuyện không?”
Im lặng vài giây, Văn Đông: “Chuyện gì?”
Lôi Hạo Vũ trở mình, giọng điệu có chút hưng phấn: “Trường học này có phải đặc biệt có nhiều chuyện thần quái không?”
Trong bóng tối, Đồng Tiểu Tùng mở mắt ra.