Editor: Hannah
Ngũ Y Đình bị nhóc nói như thế, càng khóc to hơn, nhìn nhóc như muốn ăn tươi nuốt sống, quay người chạy đi, chẳng qua chưa chạy được bao xa, lập tức truyền tới một tiếng rít lên.
Nguyễn Khánh và Nguyễn Kiều Kiều nghe thấy tiếng tìm qua, thấy Ngũ Y Đình té lăn trên đất, đồ vật trong giỏ xách bị rơi ra khắp nơi, mà cách chỗ cô bé không xa, bên trên sườn núi nhỏ, một thân ảnh nhỏ bé đang đứng ở nơi đó, chính là Vai ác nhỏ hai ngày không gặp.
Vai ác nhỏ nghe thấy tiếng ồn ào sau lưng, không kiên nhẫn nhìn qua, mà trên tay nhóc cầm mấy con chuột đen xì, mấy con chuột còn đang vặn vẹo, kêu chi chi. . . Đúng là rất đáng sợ.
Đoán chừng Ngũ Y Đình bị mấy con chuột này dọa cho ngã sấp xuống.
Nguyễn Khánh nhìn thấy chuột thì phản ứng đầu tiên là ngăn ở trước người Nguyễn Kiều Kiều, cản lại ánh mắt cô, sợ cô nhìn thấy chuột cũng sẽ sợ hãi, bên trong miệng còn nói lời an ủi: "Em gái đừng sợ, anh trai bảo vệ em."
Nhưng Nguyễn Kiều Kiều sao lại sợ? Kiếp trước nó là mèo, chỉ có chuột sợ nó, chẳng qua bởi vì nó khai mở linh trí, nên không ăn loại đồ chơi này, thấy vi khuẩn quá nhiều, gần như nó đều sẽ đi trộm đồ ăn của con sói kia.
Vai ác nhỏ bắt nhiều chuột như vậy là muốn ăn hay sao? Đói bụng đến mức chỉ có thể ăn chuột, thật đúng là có chút đáng thương.
Cô đẩy Nguyễn Khánh đang ngăn trở ánh mắt của mình, nhìn thấy Vai ác nhỏ sau khi không kiên nhẫn nhìn bọn họ một chút, sau đó xách mấy con chuột đi mất.
"Tiểu Cửu, các anh vì sao không chơi với cậu ấy thế?" Sau khi Nguyễn Kiều Kiều đợi thân ảnh Vai ác nhỏ không thể nhìn thấy, hiếu kì hỏi Nguyễn Khánh bên người.
Nguyễn Khánh xoa xoa bùn trên tay mình, trả lời: "Từ nhỏ cậu ấy đã không thích chơi với người khác chơi, tính cách là lạ." Giống như là nghĩ đến cái gì, nhóc quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, nhỏ giọng nói: "Em gái cũng đừng chơi với cậu ta, anh nghe nói người lớn mà cậu ta cũng đánh, rất xấu." Con nít tuổi còn nhỏ còn không biết phân biệt tốt xấu, chỉ nghe tin đồn, đã coi nó là thành thật.
Nguyễn Kiều Kiều không đồng ý với nhóc, tầm mắt của cô rơi vào trên thân Ngũ Y Đình còn đang khóc.
Căn cứ vào quan sát vừa rồi của cô, Nữ chính và nam phụ nhân vật phản diện trước mắt vẫn chưa có bất kỳ tiếp xúc. . . Vậy là tốt rồi!
Vì tránh để cho về sau bọn họ lại có nhiều giao thoa, cô hướng về Nguyễn Khánh nói: “Bà nội nói cậu ấy rất đáng thương, về sau mấy anh cũng nên chơi với cậu ấy đi.” Cô cảm thấy vai ác sở dĩ có tính cách cổ quái lại quái gở, khẳng định vì khi còn nhỏ chịu quá nhiều sự bắt nạt và kỳ thị, tính tình mới có thể dần dần trở nên vặn vẹo.
Nếu từ nhỏ đã chỉnh tính tình của hắn, về sau hẳn sẽ không làm ra chuyện biếи ŧɦái hủy diệt thế giới.
Trong nháy mắt, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy bản thân đã tìm được chuyện quan trọng nhất cần làm ở thế giới này! Đến nỗi vì sao lại đứng đầu, tất nhiên là bởi vì chỉ có khi thế giới không bị hủy diệt, cô mới có thể làm chuyện khác, vì dụ như bảo về trên dưới nhà họ Nguyễn.
“Bà nội nói?” Vừa nghe thấy bà nội Nguyễn nói, Nguyễn Khánh đã có chút chần chờ, nhóc nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu, nói: “Vậy lần sau đi chơi sẽ kêu cậu ấy cùng nhau đi, được rồi, chúng ta trở về đi, mấy anh trai có khả năng đã bắt được chim sẻ, nhặt được trứng chim.”
Đến nỗi Ngũ Y Đình ở một bên, hai người nhất trí lựa chọn bỏ qua.
Ngũ Y Đình tức giận đến mức hung hăng nắm chặt hai cây cỏ dại trên mặt đất, nghĩ đến những con chuột mà Hứa Tư vừa mới cầm, lại sợ chung quanh chỗ này còn nhiều, cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng bò dậy, đồ vật rơi rụng đầy đất cũng không kịp nhặt, cầm theo rổ đuổi theo bọn Nguyễn Kiều Kiều.
Khi Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Khánh trở về chỗ, bọn Nguyễn Phong quả nhiên đều đã trở lại, nhóc mập còn ôm một cái tổ chim, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều thì vui vẻ đi lên hiến vật quý: “Em gái xem nè, đây là do anh tư bắt, anh nướng cho em ăn nhé!”