Editor: Hannah
Chỉ là hiện tại nhìn thấy cô ngồi ở chỗ đó bóc vỏ trứng gà, trứng gà trắng trẻo mập mạp, nhìn đã thấy ăn ngon, nhịn không được mím môi.
Giữa trưa cô bé chỉ ăn một củ khoai lang đỏ từ đêm qua, còn lại là loại nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, hiện tại đã hoạt động nhiều như thế, đã sớm rất đói bụng, cô bé nhìn quanh bốn phía, xác định không có người chú ý tới bên này, mới nâng chân lên chậm rãi đi tới chỗ Nguyễn Kiều Kiều bên kia.
Nguyễn Kiều Kiều đang cúi đầu nghiêm túc bóc vỏ trứng gà, cô đi đường lâu như vậy cũng sớm đói bụng, bóc trứng gà, tốc độ rất nhanh, khi sắp bóc xong lại cảm giác trước mắt đột nhiên rũ xuống một bóng râm.
Ngẩng đầu lên thì thấy Ngũ Y Đình cố tình nở nụ cười lấy lòng.
“Kiều Kiều, cậy đang ăn trứng gà à.” Đặc biệt cố tình đến gần, cứ như trước đó sự náo loạn không thoải mái nháy mắt đã biến mất.
“……” Nguyễn Kiều Kiều chớp chớp mắt, nhìn cô bé, không tiếng động dò hỏi: Nếu không thì sao?
“Ăn ngon không?” Thấy Nguyễn Kiều Kiều không đáp lời, Ngũ Y Đình lại hỏi, bụng đói và cơ thèm đối với trứng gà, làm cô bé quên mất việc không thể xin được quả mận mà cảm thấy thẹn trước đó.
“……” Nguyễn Kiều Kiều hết chỗ nói rồi, cô bóc xuống một chút vỏ trứng cuối cùng, chia trứng gà thành hai phần, dưới ánh mắt kích động của Ngũ Y Đình, trực tiếp tránh cánh tay cô bé đưa tới định lấy trứng gà, mà đi tới chỗ Nguyễn Khánh cách đó không xa.
“Tiểu Cửu ăn trứng gà.” Nguyễn Khánh đang đào một củ măng, nghe thây thanh âm thì nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, tầm mắt dừng ở trên tay cô, tuy rằng rất muốn ăn, nhưng vẫn cự tuyệt: “Tự em gái ăn đi, anh trai không ăn.” Dừng một chút, lại dùng ngữ khí rất nghiêm túc sửa đúng: “Em gái, Em phải gọi anh trai, không thể gọi Tiểu Cửu.”
Tuy rằng mới bảy tuổi, nhưng Nguyễn Khánh cũng muốn kiên quyết bảo vệ quyền lợi làm anh trai của chính mình.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không cùng nhóc nói lời vô nghĩa, trực tiếp nhét trứng gà vào trong miệng nhóc.
Trứng gà thơm mềm nhét vào trong miệng, Nguyễn Khánh tuổi còn nhỏ hoàn toàn không có sức chống cự, nhai hai ba lần đã ăn xong rồi, đôi lông mày mang theo sung sướиɠ giơ lên, còn chiếm tiện nghi còn khoe mẽ nói: “Lần này thì thôi, lần sau không cần như vậy, đây là cho em gái bồi bổ thân mình, không cần cho anh trai ăn.”
Nói xong bẹp bẹp miệng vài cái đã nuốt trứng gà xuống, có chút chưa đã thèm liếʍ liếʍ môi, khóe mắt ngó thấy Ngũ Y Đình ở phía sau em gái cơ hồ có một khuôn mặt dữ tợn, có chút bị dọa sợ, âm thanh tự xem là thì thầm mà hỏi Nguyễn Kiều Kiều: “Đình Đình làm sao thế? Các em cãi nhau à?”
Nguyễn Kiều Kiều vừa dùng cái miệng nhỏ ăn trứng gà, vừa theo tầm mắt nhóc nhìn qua, không để ý lắm mà trả lời: “Không biết.”
Ngũ Y Đình nghe đối thoại của hai người vào lỗ tai, cảm thấy hổ thẹn khiến cho khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được, tức giận rống to với Nguyễn Kiều Kiều: “Nguyễn Kiều Kiều là người xấu, về sau tớ không bao giờ chơi với cậu nữa!”
Rống xong, thì mắt đỏ hồng chạy đi, trong mắt đều là nước mắt, bộ dáng như bị Nguyễn Kiều Kiều bắt nạt một cách vô cùng ác liệt vậy.
“Uy, Ngũ Y Đình, lời này của cậu có ý gì, em gái tôi đây ngoan như vậy, sao lại thành hư chứ?” Nguyễn Khánh tuổi còn nhỏ thì nhỏ, nhưng đã biết bảo về em gái mình, vừa nghe xong lời này thì không làm nữa, ném măng mùa xuân chưa đào ra hết xuống, ngăn ở trước người Ngũ Y Đình chất vấn.
Làm cho Ngũ Y Đình thật sự khóc lên.
“Cậu khóc cái gì thế, tôi lại không bắt nạt nhóc.” Nguyễn Khánh nhíu mày nhìn cô bé.
Cậu nhóc so Ngũ Y Đình nhỏ hơn mấy tháng, nhưng lại hơn cô bé cả cái đầu, hiện tại nhìn cô bé đột nhiên khóc lóc, chỉ cảm thấy thật sự rất cạn lời, rõ ràng do cô ta rống to với em gái, nhóc còn chưa kịp nói cái gì đâu, sao đã khóc lóc như bị bắt nạt ghê gớm lắm, quả nhiên như lời bà nội nói, trên thế giới này cũng chỉ có em gái đáng yêu! Con gái khác đều rất phiền.