Trọng Sinh Sau Ta Đá Tra Công Mất Dạy!

Chương 2: Đuổi người.

Hà Phi rời nhà tới công ty từ sớm, bữa sáng do dì Lý chuẩn bị. Trời mùa đông ngồi trong nhà cũng cảm thấy được cái lạnh thẩm thấu qua bức tường mặc dù bọn họ đã đóng cửa bật máy sưởi. Hà phu nhân nhìn con trai chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi thì cau mày nhắc nhở “ Trời lạnh như vậy, con lên phòng mặc thêm quần áo đi ”

Cậu vâng lời ngoan ngoãn đi lên. Dù sao thì Hà Cẩn Ngôn cơ thể tính hàn, rất sợ lạnh nhưng đời trước đối xử tàn nhẫn, có nhiều lần còn bị ném ra ngoài lúc trời đang có tuyết, suýt thì nằm quan tài.

Nhiều lần như vậy, Hà Cẩn Ngôn đối với cái lạnh vốn dĩ cũng chẳng quá quan tâm. Giờ được bà nhắc lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Mặc thêm chiếc áo khoác, Hà Cẩn Ngôn mới xuống ăn bữa sáng.

Nhưng có trời mới biết bữa sáng nuốt còn chưa trôi thì một tin nhắn gửi tới.

Là của tên cặn bã Bùi Thiết Triệu.

Phải, tên của tên khốn kia là Bùi Thiết Triệu.

Gã hẹn cậu ra ngoài gặp một chuyến, nói có chuyện muốn bàn bạc.

Tin nhắn này không may bị Hà phu nhân nhìn thấy. Khuôn mặt bà hiện lên sự lạnh lẽo nhưng bà không nói gì, chỉ chờ đợi phản ứng của con trai. Dường như đang xem xét xem lời con trai nói muốn bỏ là đúng hay sai.

Hà Cẩn Ngôn không trả lời, chỉ seen rồi tiếp tục bữa sáng.

Tự nhiên bữa sáng này không còn vị nữa.

Hà Cẩn Ngôn ăn không nhiều, cậu từ trước tới giờ đều vô cùng kén ăn, số thứ yêu thích còn chẳng thể bằng một nửa được số thứ ghét.

Được cưng chiều lên tận trời vậy mà vẫn vứt bỏ lòng tự tôn đi theo đuổi một tên đàn ông chó má.

Từ từ tìm hiểu rồi tiếp cận, gã thích ăn cà tím, tiểu thiếu gia liền không màng bản thân ghét cay ghét đắng vẫn là tập ăn.

Biết gã thích ăn hải sản, không màng bản thân dị ứng với hải sản, nhiều lần đi tới nhà hàng suýt chút không còn mạng để về.

Đem hết cả tự tôn ra như vậy, cuối cùng đổi được câu từ gã “ Cậu hết giá trị rồi ”

Đệt má!

Vậy mà còn đòi gặp cậu? Không xem lại xem gã có cái giá trị gì để gặp cậu đi!

Hà Cẩn Ngôn xin phép mẹ lên trên phòng, bà không phản đối, chỉ dặn lát nữa sẽ nói dì Lý mang một cốc sữa ấm lên.

[ Triệu ca ca : Ngôn Ngôn, chúng ta gặp nhau đi, anh ở quán Z, đường Y, đối diện với ‘ Truy Ngôn ’ ]

Không thấy cậu trả lời gã liền nhắn tiếp. Đây là thông báo chứ không phải trưng cầu?

Gã rõ ràng là ra mệnh lệnh!

Đây là ỷ lại vào tình yêu của cậu với gã!

Mà nhìn cái tên là Triệu ca ca mà cậu đặt cho gã đúng là buồn nôn. Hà Cẩn Ngôn không nói không rằng đem tên đổi thành Bùi Thiết Triệu. Không thể đặt là tên chó được, gã đọc được sẽ lại nổi điên lên như chó mất.

[ Bùi Thiết Triệu : ??? Ngôn Ngôn ]

[ Bùi Thiết Triệu : Ngôn Ngôn, em không yêu anh nữa sao?]

Hà Cẩn Ngôn “ . . . ”

Giờ cậu mới biết tên này mắc chứng ảo tưởng mẹ nó rồi!

Giờ sao?

Block luôn à?

Bao nhiêu tiền gã ăn của cậu còn chưa trả đâu! Cậu có phải bố thí ăn mày đâu mà cho không như thế?!

Hà Cẩn Ngôn hừ một tiếng trả lời [ Bận, không đi được ]

Một câu này đủ để khiến Bùi Thiết Triệu không an tâm.

Hà Cẩn Ngôn trước giờ đều vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, khó khăn lắm gã mới có thể khiến cho cậu không màng sống chết vì mình. Nói chuyện đều e dè, ngay kể cả tin nhắn trả lời cũng sẽ vô cùng cẩn thận, đâu ra cái loại tùy tiện thế này?

Gã nhắn lại [ Em có cái gì quan trọng hơn việc gặp anh sao?]

Hà Cẩn Ngôn đảo mắt, chung quy việc quan trọng hơn gã thì đầy đấy.

Cậu thở hắt ra một hơi, giờ cậu chẳng muốn ra ngoài đâu, kiếm bừa đi cái lí do [ Anh trai không cho đi ra ngoài ] cực kì có lí và thuyết phục.

Cũng chẳng phải không thể. Đời trước Hà Phi thiếu gì những lần ngăn cản hai người đi chơi? Thậm chí còn quá đáng hơn là nhốt cậu trong phòng phong kín cửa lớn. Hà Cẩn Ngôn đời trước còn oán trách, đời này có khi phải cảm ơn.

Trái đất tròn nhưng bé như quả bóng. Có khi vừa ra khỏi nhà liền có thể nhìn thấy cái mặt chó của ai đó.

[ Vậy anh tới nhé?]

[ Nhà em có ai không?]

[ Em đợi anh, anh lái xe gần tới rồi ]

Hà Cẩn Ngôn “ . . . ”

Cậu tắt điện thoại, đi xuống dưới lầu. Hà phu nhân vẫn chưa vào phòng, bà ngồi dưới phòng khách nhàn nhã thưởng thức tách cà phê buổi sáng.

“ Sao con lại xuống rồi? ”

Nhìn thấy cậu bước xuống, bà không khỏi ngạc nhiên “ Hay con chuẩn bị ra ngoài?”

Hà Cẩn Ngôn lắc đầu đi lại gần bà đặt chiếc điện thoại xuống “ Bùi Thiết Triệu anh ta muốn tới đây, con không muốn gặp ”

“ À. . . ” Hà phu nhân mỉm cười hiểu ý “ Con cứ lên phòng đi, mụ mụ sẽ tự biết cách đối phó ”

Hà Cẩn Ngôn cảm ơn một tiếng rồi quay lại phòng. Cậu rất tin tưởng bà có thể đem Bùi Thiết Triệu đẩy lùi bởi bà không chỉ là phu nhân Hà gia, bà còn là đích nữ Kiều gia. Nữ nhân xuất thân từ danh giá hào môn, trước khi gả cho cha Hà cũng là kiệt nữ đã gây ra bao sóng to gió lớn ở thương trường, nổi tiếng là người phụ nữ sắc sảo tinh tế, không thua kém bất kì nam nhân nào cả, thậm chí còn có thể giỏi hơn. Với một kẻ vừa nhát vừa gà như Bùi Thiết Triệu, cậu tin chỉ năm ba câu là có thể đuổi được gã.

Hà Cẩn Ngôn về phòng, cởϊ áσ khoác nằm vật xuống giường.

Đời trước trong mắt cậu chỉ có Bùi Thiết Triệu nói trắng ra là phụ quá nhiều người, từ ông bà cho tới anh trai. Đời ngày cậu cũng chẳng mong muốn chỉ vì bản thân ngu ngốc mà sẽ gây hại tiếp cho gia đình.

Hà Cẩn Ngôn đưa bàn tay lên, trắng nõn xinh đẹp, so với bàn tay đã phế bị Huỳnh Cừ hủy hoại xấu xí kia tốt hơn nhiều.

Ai mà có thể nghĩ được chứ? Tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, được gia đình phủng trong lòng bàn tay lại bị một tên không biết xấu hổ hủy hoại? Có khi tới tận lúc chết cũng chẳng ai biết cậu đã chết. Mà hai kẻ kia có khi cũng chẳng tổ chức cho cậu một cái tang lễ hẳn hoi đâu nhỉ?

Mong hai kẻ đó đừng đem cái cơ thể xấu xí nhìn không rõ nhân dạng của cậu ném vào rừng, sẽ dọa người khác chết khϊếp đấy.

Nằm được một lúc, cậu đã lơ mơ ngủ thì nghe thấy âm thanh cãi cọ bên dưới tầng.

À không, chỉ có một giọng nam mà thôi.

“ Ngôn Ngôn! Anh tới rồi, em mau xuống đây đi!”

Bùi Thiết Triệu y như con chó xổng chuồng, không ngừng muốn len qua hàng bảo vệ đang chặn mình ở ngoài lao vào trong truy hỏi tới cùng.

Hà phu nhân bên cạnh đáy mắt là một tầng băng lạnh lẽo.

Bà hình như vì con trai mà bao lâu nay từ bỏ đi quy tắc của chính mình nhịn nhục một tên tiểu bối không lễ không phép, lâu tới mức chúng còn không biết địa vị cả hai cách nhau cỡ nào?

“ Ngôn Ngôn —”

“ Câm miệng! Đây là nhà chính Hà gia chứ không phải Bùi gia! Ở đây, tôi là chủ, cậu có cái quyền gì xông vào nhà tôi đòi gặp con trai tôi?”

Hà phu nhân tức giận nói. Bà thả nhẹ bước chân, hàng bảo vệ từ hai bên tách ra chỉ trừ lại hai người giữ Bùi Thiết Triệu.

Bùi Thiết Triệu sớm không sợ chết bởi có Hà Cẩn Ngôn bảo vệ mà lâu nay cợt nhả với Hà gia, nhìn Hà phu nhân tức giận cũng rất bình tĩnh trả lời “ Tôi là bạn trai của Ngôn Ngôn ”

Bạn trai của Ngôn Ngôn.

Danh xưng này nếu vào thời điểm trước bà chắc chắn sẽ chùn chân nhưng bây giờ thế cờ đảo lộn, con trai bà hết hứng rồi, Bùi Thiết Triệu cũng giống như một kẻ thấp kém.

Hà phu nhân mỉm cười “ Bạn trai à? . . . ” lẩm bẩm nhắc lại hai chữ.

“ Tôi đâu có nhớ A Ngôn có bạn trai?”

“ Bà?!— Chát!”

Chưa để gã nói xong, bàn tay gầy yếu nắm giữ hàng đống tài sản tát lên mặt gã một cái tát đau đớn. Má đau rát nói cho Bùi Thiết Triệu biết đây là sự thật, bà ta vậy mà dám đánh gã!

Hà phu nhân ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo của một vị phu nhân cao quý lãnh diễm nhìn gã.

Bà hỏi “ Ngươi là ai? Ta là ai? Ngươi nghĩ nếu không phải con trai ta thích ngươi thì ngươi có thể đứng ở trong ngôi nhà này. . .À không, cả gia đình ngươi có thể có chỗ đứng trong giới kinh doanh này sao?”

“ Bà, bà nói gì vậy?! Tôi muốn gặp Ngôn Ngôn! Ngôn Ngôn! Anh tới rồi ”

Gã cố vùng vằng thoát khỏi bảo vệ, nhưng người ta cũng mang danh bảo vệ, nếu không phải xuất thân từ quân đội thì cũng là từ công ty chính quy, nào dễ dàng để một tên trói gà không chặt như gã thoát ra?

Hà phu nhân đánh mắt, hai người bảo vệ rất nhanh liền hiểu ý lôi gã ra ngoài.

Bùi Thiết Triệu không cam lòng bị kéo ra, vẫn gân cổ cao giọng hét “ Ngôn Ngôn! Sao em không xuống gặp anh? Em ghét anh rồi sao?”

Hà phu nhân cười lạnh, bà đứng khoanh tay ở cửa, cho dù cái lạnh theo không khí phả vào trong cũng chẳng thể khiến người phụ nữ lung lay.

Bà nói “ Nhả ra đi, con trai tôi từ giờ không phải là trung gian giao dịch của các người nữa ”

Nhưng Bùi gia sớm đã nếm trái ngon quả ngọt, nào muốn nhả ra được con mồi như thế?

Gã vẫn chỉ nghĩ do bà ngăn cách không cho Hà Cẩn Ngôn xuống gặp gã, gã cố gắng thoát ra khỏi hai người kìm kẹp, nhìn bản thân từ từ bị kéo ra tới nơi đậu xe, thả xuống.

Bùi Thiết Triệu cắn môi khuôn mặt dữ tợn nói “ Cho tôi vào nhà, tôi sẽ không đem chuyện này kể với Ngôn Ngôn ”

Bảo vệ lại coi chuyện này như chuyện cười không để vào tai. Bọn họ là bảo vệ làm việc trực tiếp dưới quyền vợ chồng gia chủ Hà, chỉ có duy nhất mục tiêu bảo vệ Hà gia. Mà tên này tới đây để gây rối với Hà gia, lôi ra ngoài khỏi bàn cãi.

Kể cả cậu chủ nhỏ được cưng chiều Hà Cẩn Ngôn cũng không thể đánh động được họ.

Bùi Thiết Triệu nhìn đám bảo vệ đứng trơ ra ngăn gã cũng biết khó rời đi, nhẩm nghĩ hôm nào sẽ hẹn gặp Hà Cẩn Ngôn nói chuyện rõ ràng.

Lên xe rồi, gã nhìn thấy điện thoại bị bỏ quên.

Phải rồi, điện thoại!

Gã ấn gọi cho Hà Cẩn Ngôn, đợi mãi không có ai bắt nãy, gọi tới cuộc thứ 6 mới có người ấn nhận.

“ Ngôn Ngôn! Em mau xuống gặp anh!”

“ . . . ”

“ Ngôn Ngôn? ”

“ Tôi nghe thấy một lần Ngôn Ngôn từ miệng cậu, một lần một hợp đồng, nhớ cho kĩ ”

Bên kia không phải giọng của tiểu thiếu gia, đích xác là của Hà phu nhân. Bà lạnh nhạt nói tiếp “ Không biết tôn ti ”

“ Tại sao bà lại cầm điện thoại của em ấy?!”

“ Thích thì cầm? Ý kiến sao?”

Gã lúc này cảm thấy một đạo khí lạnh chảy dọc toàn thân.

Gã lần này bị đuổi về? Là thật sao?

Từ trước tới giờ gã vẫn rất kiêu ngạo ngẩng cao đầu như gia chủ bước vào ngôi nhà tráng lệ của Hà gia mà không cần xin phép. Thậm chí còn vì được Hà Cẩn Ngôn yêu thích mà lộng hành tác quái.

Mà Hà Cẩn Ngôn không gặp gã, không nghe điện thoại, không thích gã nữa coi như chặt đứt đi con đường sinh tồn cuối cùng của mình và cả gia tộc.

Bùi Thiết Triệu siết chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch hạ thấp tự tôn nói “ Hà phu nhân, ngài có thể cho con gặp Ngôn Ngôn không? Con thực sự rất muốn gặp Ngôn Ngôn ”

Hà phu nhân nháy mắt hứng thú, ngón tay trỏ vuốt mấy món đồ dính trên điện thoại, khóe môi khẽ cong.

“ Từ lớn tới bé, cậu muốn hai cái nào?”

“ Hai . . .Hái cái nào?”

“ Hai lần Ngôn Ngôn, hai hợp đồng, cậu muốn cái nào?”

Bùi Thiết Triệu lúc này mới biết bà không nói giỡn, sắc mặt trắng tới lạ thường lắp bắp “ Hà, Hà phu nhân, ngài nói đùa, tôi. . . ”

Còn chưa kịp nói xong, Bùi Thiết Triệu đã bị chặn lại bởi một câu nói “ Cậu không chọn được để A Ngôn chọn đi, tôi đoán nó sẽ rất hứng thú ”

“ Hà, Hà phu nhân!!”

Tút tút tút —

Âm thanh vang lên liền mạch không dứt. Bùi Thiết Triệu ngồi thẫn thờ trong xe, trong lòng hoảng loạn không dừng lại được.

Hai cái hợp đồng, lão cha sẽ đánh gãy hai chân này của gã mất!

Bùi Thiết Triệu gọi lại nhưng chẳng ai bắt máy, điện thoại vang lên âm điệu dai dẳng.

Gã hình như bị bỏ rơi rồi, cái người bỏ rơi gã còn là kẻ mà gã khinh thường nhất.

Bùi Thiết Triệu không biết bản thân trở về như thế nào, cũng chẳng biết bản thân lao qua bao nhiêu cái giao lộ lắm xe, gã chỉ nhớ, về tới nhà chính là thời điểm mở đầu cho địa ngục của gã sau này.