"Cái gì? Gọi điện thoại?" Diệp Nhất Sâm có chút không thể tin được yêu cầu Hạ Trường Sinh bỗng nhiên đưa ra, hoài nghi tai mình là nghe lầm.
"Ông ấy đi công tác, chúng ta là người nhà hẳn là nên quan tâm một chút." Dường như ngón tay Hạ Trường Sinh mang theo dòng điện, du tẩu trên da thịt tinh tế mềm nhẵn của Diệp Nhất Sâm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cậu nổi da gà.
Diệp Nhất Sâm hơi run, bởi vì dươиɠ ѵậŧ đang nhảy nhót trong l*и mà nhất thời khó có thể tập trung tinh thần suy đoán dụng ý của Hạ Trường Sinh: "Ưʍ...... Không ngồi nổi......"
Hạ Thường Tiếu thò qua đỡ lấy cậu, điện thoại đã cầm trong tay không biết từ khi nào, cười hì hì nói: "Bây giờ con gọi điện cho ba ba nhe!"
Diệp Nhất Sâm nghe được âm thanh đã kết nối mới đột nhiên hoàn hồn: "Đừng, từ từ đã——!"
Cậu vươn tay muốn cướp lấy, điện thoại lại bị Hạ Thường Tiếu giơ lên cao, nhấc người lên lại bị Hạ Trường Sinh bóp eo ấn trở về, dươиɠ ѵậŧ tương liên phát ra một tiếng "bang", còn đúng lúc đυ.ng phải điểm da^ʍ. Diệp Nhất Sâm rêи ɾỉ một tiếng, suýt nữa phun.
"Tút" một tiếng, điện thoại đã thông.
Diệp Nhất Sâm lập tức cắn môi, nghẹn lại.
Loa ngoài truyền ra tiếng nói rõ ràng của Hạ Vinh, còn có âm thanh ồn ào ở ngoại cảnh: "A lô? Thường Tiếu à."
"Ba ba, sao người nhận điện thoại lâu thế ạ?" Hạ Thường Tiếu phản ứng như thường, tựa như đang đơn thuần gọi điện thoại cho ba làm nũng.
Diệp Nhất Sâm căng thẳng vô cùng, không dám thở mạnh, cẩn thận lắng nghe.
"Ba ba đang dự tiệc bên ngoài đây." Hạ Vinh nói.
"Ồ...... Hóa ra là như vậy. Ba ba đi đến đó lúc nào? Thời tiết tốt không? Ba có mệt không?" Hạ Thường Tiếu hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Khi Diệp Nhất Sâm tiếp tục chăm chú lắng nghe, Hạ Trường Sinh bỗng nhiên không an phận, hai tay ôm lấy eo cậu, kéo vòng eo nhỏ nhấc lên, ăn dươиɠ ѵậŧ.
"Ưm!" Diệp Nhất Sâm chau mày, mỗi lần bị đâm đến điểm da^ʍ, eo liền tê rần, kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào đại não làm cậu suýt nữa phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ, nhưng có Hạ Vinh ở bên đầu dây bên kia khiến cậu không thể không lo lắng đề phòng, vẫn cứ vẫn duy trì một tia lý trí khắc chế chính mình.
Cậu cúi đầu nhìn Hạ Trường Sinh hơi dựa lưng, dùng ánh mắt cầu xin truyền đạt suy nghĩ của mình.
Hạ Trường Sinh nhấc mi, chỉ là lắc vẫn đầu, không lên tiếng cᏂị©Ꮒ cậu như cũ.
Bên kia, Hạ Thường Tiếu cũng ấn Diệp Nhất Sâm, để cậu lấy tư thế kỵ thừa tiếp thu "khổ hình".
Để tránh phát ra tiếng vang quá lớn, động tác mỗi lần nâng lên lại hạ xuống thong thả lại nhẹ nhàng, Diệp Nhất Sâm có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng dươиɠ ѵậŧ dữ tợn lần lượt đâm thật sâu đến nơi mẫn cảm, rồi lại lần lượt rút ra, đè ép mỗi tấc mị thịt. Quả thực chính là biến tướng "lăng trì", không cách nào thống khoái, chỉ có thể bị bắt tiếp nhận.
Kɧoáı ©ảʍ dường như bị kéo dài, lại vẫn mãnh liệt như cũ, sắp tra tấn cậu đến điên rồi: "Á! Ha a......"
Ở đầu bên kia, Hạ Vinh đang nói cái gì cũng không có ai nghiêm túc lắng nghe: "...... Dù sao ba ba ở bên này tất cả đều ổn, đừng lo lắng."
"Vâng vâng." Hạ Thường Tiếu thuận miệng ứng phó.
"Con ở nhà thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời không? Đừng quấn lấy mẹ nhỏ nhiều, mẹ nhỏ mang thai, bị lăn lộn như vậy sẽ không dậy nổi." Hạ Vinh hỏi.
Nhắc tới Diệp Nhất Sâm, Hạ Thường Tiếu liền híp mắt nhìn về phía Diệp Nhất Sâm bị cᏂị©Ꮒ đến thần chí không rõ, cười nói: "Con hiểu mà, sẽ không "lăn lộn" mẹ nhỏ đâu...... Nếu ba ba không tin thì để con để mẹ nhỏ nghe máy nhé."
Lúc điện thoại để sát vào, Diệp Nhất Sâm còn có chút ngốc, luống cuống tay chân không biết phản ứng như thế nào.
Động tác Hạ Trường Sinh dừng lại, để cậu nói chuyện với Hạ Vinh.
"Mẹ nhỏ của con cũng ở đó sao? Để em ấy nói chuyện với ba." Hạ Vinh nói.
Diệp Nhất Sâm há miệng thở dốc, lắp bắp nói: "Hạ, Hạ Vinh......"
"Ừ, anh đây, ở nhà có khỏe không?"
"Khá tốt......" Diệp Nhất Sâm nỗ lực bình ổn hơi thở không bình thường, trong đầu đang điên cuồng tìm kiếm phương pháp để mau chóng kết thúc cuộc gọi, nhưng một khi có dươиɠ ѵậŧ ở trong liền lộn xộn, suy nghĩ quấn lại lung tung, rối như tơ vò.
Sao ngay lúc này lại có thể...... A, lại đỉnh ——!
Khóe miệng Hạ Trường Sinh gợi lên một độ cung không dễ nhìn ra, chậm rì rì ma sát đám thịt mềm giống như đang ép nước hoa quả, dùng qυყ đầυ đâm vào, ép mật dịch ra.
"Hức a." Diệp Nhất Sâm kịp thời che miệng lại, nhưng điện thoại đang ở ngay sát bên cậu, âm thanh dù rất nhỏ vẫn bị Hạ Vinh nghe được.
"Làm sao vậy? Đυ.ng vào đâu rồi phải không?"
Diệp Nhất Sâm cắn môi đến trắng bệch, hít sâu mấy hơi mới ngập ngừng nói: "Vâng, em đá vào bàn ạ."
Nghe thấy cậu nói bị thương, Hạ Vinh bắt đầu lo lắng, dò hỏi không ngừng.
Diệp Nhất Sâm không có tâm tư lắng nghe, tiếng nước dính nhớp dưới thân khi giao hợp phát ra cực kỳ nhỏ, nhưng truyền tới lỗ tai cậu lại vang to hơn cả tiếng điện thoại. Nhịp tim đập gia tốc, âʍ ɦộ cũng tự giác siết chặt, dùng sức cắn ©ôи ŧɧịt̠ lớn.
Rõ ràng ốc còn không mang nổi mình ốc, Hạ Thường Tiếu còn thêm dầu vào lửa, tay vuốt ve ngọc hành khiến lửa dục của Diệp Nhất Sâm càng bùng cháy dữ dội.
"Sâm Sâm?" Hạ Vinh không nghe thấy cậu đáp lời liền gọi một tiếng.
Diệp Nhất Sâm không thể không mở miệng: "Em...... À, không có việc gì."
Giọng nói không quá thích hợp, dường như đang kìm nén điều gì, Hạ Vinh nghe xong lại cho rằng cậu bị thương rất nghiêm trọng, hỏi: "Bị thương thế nào? Em gọi bác sĩ tới nhà xem thử đi."
"Chỉ bị thương một chút thôi. Em..... Em đi xử lý một chút." Vội vàng nói xong, Diệp Nhất Sâm đẩy tay cầm điện thoại của Hạ Thường Tiếu trước mặt ra, xoay đầu thở dốc.
Thật sự là......
Thấy cậu nhẫn nhịn vất vả như vậy, cặp song sinh vẫn không chịu buông tha, một người vuốt ve càng thêm nhanh chóng, một người đâm rút càng thêm dùng sức.
Dươиɠ ѵậŧ Diệp Nhất Sâm phun ra không ít chất lỏng, l*и nhỏ chảy ra càng nhiều nước khiến dươиɠ ѵậŧ Hạ Trường Sinh ướt nhẹp như phủ lên một tầng lá mỏng, lông cu cũng ướt thành từng sợi, mỗi lần vào sâu bên trong, thân thể tương dán, lông cu liền sẽ thọc đến âm đế mẫn cảm non mềm, làm âm đế sung huyết sưng lớn.
Dưới tình huống này, c̠úc̠ Ꮒσα còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ Hạ Thường Tiếu bắn ra còn không biết đủ mà lúc đóng lúc mở như đang tìm kiếm vật cứng tới lấp đầy.
Diệp Nhất Sâm sắp nhịn không được, chớp đôi mắt đẫm lệ, nhìn Hạ Trường Sinh, không tiếng động gọi tên hắn: "Trường Sinh......"
Hạ Trường Sinh rốt cuộc cũng mềm lòng, hơi đứng dậy, ngậm lấy bờ môi cậu, dùng lưỡi lấp kín miệng, ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ.
"Hức..... Hừ......" Ngón tay Diệp Nhất Sâm bấu lấy bả vai Hạ Trường Sinh, duy trì tư thế ngồi xổm, chủ động dập lên dập xuống.
"Ba ba yên tâm, con đang ở bên cạnh mẹ nhỏ, sẽ chăm sóc tốt cho mẹ." Một bên, Hạ Thường Tiếu nói chuyện với Hạ Vinh, một bên khác đẩy nhanh tốc độ tuốt súng Diệp Nhất Sâm.
Hạ Vinh không khỏi cười lớn: "Thường Tiếu thích mẹ nhỏ như vậy sao? Con dính mẹ nhỏ nhất nhà rồi đấy."
"Đúng vậy, con thích mẹ nhỏ nhất." Hạ Thường Tiếu nói xong còn hôn lên gương mặt đỏ bừng của Diệp Nhất Sâm, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát lỗ chuông, sau đó nháy mắt với Hạ Trường Sinh: "Anh này, anh cũng vậy, đúng không?"
Hạ Vinh: "Trường Sinh cũng ở bên hai người?"
Hạ Thường Tiếu: "Vâng ạ, bọn con đang ở bên nhau."
Cùng nhau cᏂị©Ꮒ mẹ nhỏ.