Ai Cũng Thèm Muốn Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại

Quyển 2 - Chương 17.2: Kết thúc thế giới 2

"Vậy thì Trường Sinh giúp ba quản lý chuyện trong nhà, chân mẹ nhỏ con đang bị thương, cần xem xét cẩn thận."

Hạ Trường Sinh ngừng hôn, khi tách môi phát ra một tiếng "chụt" gần như không thể nghe thấy, nói: "Vâng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cả đời đều phải ở bên nhau."

Hạ Vinh không biết ẩn ý của Hạ Trường Sinh, chỉ cảm thấy có chút cảm động cùng vui mừng. Hạ Trường Sinh hiếm khi nói dối, hắn cảm thán đám trẻ trong nhà giờ đã trưởng thành.

Diệp Nhất Sâm hoàn toàn không có tâm tư nghe bọn họ đối thoại, còn đang sa vào trận chiến tìиɧ ɖu͙© không thể thoát thân. Thời gian gọi điện thoại thật sự quá dài, mỗi một giây đều bị kéo dài gấp mấy lần khiến thần kinh cậu căng chặt, kɧoáı ©ảʍ lại cũng dài theo, sắp tra tấn cậu đến điên rồi.

Cậu không dám nói lời nào, sợ thanh âm vừa thốt ra chính là tiếng rên dâʍ đãиɠ lại mắc cỡ, chỉ có thể lắc đầu với Hạ Trường Sinh, để hắn kết thúc nhanh lên chút.

Hạ Trường Sinh nhìn thẳng cậu, đáy mắt cất giấu ý cười, biểu tình tự nhiên nói chuyện cùng Hạ Vinh.

Mặt Diệp Nhất Sâm rúc trên vai hắn, cắn hắn kiềm nén thanh âm.

Thật muốn kết thúc...... Nhưng eo lại không chịu khống chế, du͙© vọиɠ ngày càng tăng vọt, chủ động nuốt dươиɠ ѵậŧ, đi đỉnh đến điểm da^ʍ của mình.

Thật thoải mái nha...... Muốn...... Cao trào......

Trong đầu cậu là một mảnh hỗn độn, rõ ràng cao trào liền ngay trước mắt nhưng bởi vì không dám nhanh hơn hoặc là dưới tình huống khẩn trương quá mức, cao trào chậm chạp không tới.

Đúng lúc này, điện thoại chỗ Hạ Vinh bên kia bỗng nhiên truyền đến thanh âm kiều mị của nữ nhân: "Hạ tổng, sao ngài lại ở chỗ này, người ta đi tìm ngài rất lâu rồi đó, mọi người đều đang đợi ngài trở về uống rượu nữa này!"

Diệp Nhất Sâm chớp mắt, hơi hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía di động, để sát vào một chút.

"Trường Sinh này, ba cúp điện thoại trước, bên này còn có việc." Hạ Vinh lập tức kết thúc cuộc gọi, không che lấp được hoảng loạn cùng vội vàng.

Cuộc gọi kết thúc, Diệp Nhất Sâm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời nghi hoặc cũng dâng lên. Nghĩ một hồi liền hiện lên một suy đoán mơ hồ.

"Trường Sinh?" Cậu nhìn về phía Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh câu lấy cổ cậu, mυ'ŧ môi, hôn một chút: "Ừ."

Chỉ cần một âm tiết đơn giản đã làm Diệp Nhất Sâm khẳng định suy đoán của mình.

Không phải Diệp Nhất Sâm thông minh, chỉ là Hạ Trường Sinh không muốn che giấu mưu kế đã sớm muốn lộ ra. Hôm nay hắn đột nhiên đề nghị, lại trùng hợp xảy ra như vậy, ai cũng có thể nhận ra hắn đang cố ý.

"Tôi chỉ chuẩn bị sẵn một người, có thể cắn câu hay không hoàn toàn do ông ấy." Hạ Trường Sinh bổ sung.

Hắn muốn cho Diệp Nhất Sâm biết, dưới tình huống vợ đang mang thai mà phải cấm dục, người chồng trên danh nghĩa có thể chịu được khảo nghiệm hay không thôi.

Sự thật chứng minh, Hạ Vinh chính là một người không chịu nổi mê hoặc.

Kế sách một hòn đá trúng hai con chim không thể coi là cao minh nhưng hữu dụng là đủ rồi.

Diệp Nhất Sâm nhấp môi, tự mình lại thò lại gần hôn Hạ Trường Sinh một chút: "Tiếp tục đi."

Hạ Vinh có xuất quỹ hay không cũng không ảnh hưởng đến hành động của cậu. Cậu chỉ là một người khách qua đường, an bài tỉ mỉ như vậy nhiều nhất cũng chỉ giảm bớt cảm giác áy náy mà thôi.

Đã không còn trói buộc, ba người lại lần nữa nhiệt tình giao hòa.

Sau khi thay đổi tư thế, động sau trống trải lại lần nữa được lấp đầy. Diệp Nhất Sâm rên nhẹ một tiếng, bỏ qua suy nghĩ linh tinh, hoàn toàn chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ.

"Mau...... Mau một chút......"

Những đợt ma sát vừa rồi làm cậu chịu không nổi, chỉ muốn hai ©ôи ŧɧịt̠ thô dài có thể nhanh chóng đưa cậu lêи đỉиɦ, ȶᏂασ nát l*и cũng được.

"A a, sâu quá......" Diệp Nhất Sâm bị đâm điên cuồng, cặρ √υ' no đủ cũng rung động: "Ha a, ư a a a ——"

"Mẹ nhỏ, về sau cũng sinh con cho bọn con có được không? Con cũng muốn có một bảo bảo." Khi Hạ Thường Tiếu lút cán cúc hoa còn vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cậu: "Muốn vĩnh viễn ở bên mẹ nhỏ."

Diệp Nhất Sâm không cách nào nghe lời hắn, càng không muốn phản ứng lại yêu cầu hoang đường kia. Cao trào làm Diệp Nhất Sâm phát ra âm thanh ngọt nị, lỗ da^ʍ đang run rẩy, phun nước tung toé.

Sau khi cao trào xong, tinh thần cặp song sinh vẫn phấn chấn như cũ, tiếp tục rong ruổi trong thân thể cậu.

"Không...... Từ bỏ, ăn không vô nữa......" Diệp Nhất Sâm xụi lơ giữa thân hai người, ngón tay vô lực chống đẩy, hai động mềm đến kinh người, lại vẫn duy trì sức sống chứa hai cây dươиɠ ѵậŧ, khát cầu tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Ư a!"

Côи ŧɧịt̠ mới ngừng lại vài giây lại lần nữa thọc vào rút ra, chọc đến đầm lầy mẫn cảm khiến nó trong khoảng thời gian ngắn lại cao trào một lần nữa.

Cậu cao trào quá nhiều lần, dươиɠ ѵậŧ mềm oặt rốt cuộc cũng cũng không bắn được gì nữa, hai cái động trước sau đều bị dươиɠ ѵậŧ làm cho không khép lại được, đáng thương vô cùng mà phun nước, giống như đang khóc xin tha.

"Huhu..... A ~ Sắp bị cᏂị©Ꮒ chết ô ô ô......" Diệp Nhất Sâm khụt khịt, khóc thật sự thảm.

Không ngờ rằng, nước mắt lại là vũ khí sắc bén nhất với du͙© vọиɠ nam nhân. Trước khi cậu hoàn toàn ngất đi, hai người mới chưa đã thèm bắn tinh.

Ba người thấm mồ hôi ôm nhau, không khí trong nhà nồng đậm hương vị tình ái.

Giờ phút này, suy nghĩ của cặp song sinh lại hoàn toàn trùng điệp.

—— Bọn họ sẽ giống như lời vừa rồi nói với Hạ Vinh, cả đời đều phải ở bên nhau.