"Thường Tiếu...... Đừng, ha a xoa như vậy...... A a a quá...... Quá nhanh, ô ô ô. Đậu nhỏ sắp bị kẹp rớt...... A a a......" Diệp Nhất Sâm thoải mái đến mất hồn, cho nên lúc Hạ Trường Sinh để hai vυ' kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ cũng không có phản kháng.
"Sục như vậy." Hạ Trường Sinh nắm lấy tay cậu, tay cầm tay dạy dỗ.
"Ưʍ...... Hic a......" Diệp Nhất Sâm không cách nào tập trung tinh thần, ngẩn ngơ làm theo chỉ dẫn của Hạ Trường Sinh, để vυ' mình thả lỏng, bao lấy dươиɠ ѵậŧ tuốt lên tuốt xuống.
Tiết tấu của cậu và tiết tấu của Hạ Thường Tiếu xoa l*и không mưu mà hợp.
"Ưm anh...... Chậm một chút......" Một bên, Diệp Nhất Sâm nài nỉ Hạ Thường Tiếu, một bên thong thả lại vụng về giúp ©ôи ŧɧịt̠ lớn nhũ giao.
Động tác quá mức chọc người, trán Hạ Trường Sinh toát ra một tầng mồ hôi mỏng nhưng cũng không thúc giục cậu, cứ nhẫn nại như vậy.
"Em không làm được...... Hức, khó quá anh ơi......" Diệp Nhất Sâm khóc lóc nói, không tìm thấy phương pháp làm cậu có chút nóng nảy, làm ngực mình ma sát đến đau cũng vẫn không kẹp nổi dươиɠ ѵậŧ.
"Không vội, từ từ tới." Hạ Trường Sinh ôn thanh trấn an, ngón tay lau đi giọt nước mắt, phủ lên mu bàn tay cậu.
Dần dần, Diệp Nhất Sâm cũng khống chế được, có thể tự động làm tốt.
"Làm tốt lắm." Hạ Trường Sinh tán thưởng cậu, nhéo nhéo đầṳ ѵú.
Hai vυ' Diệp Nhất Sâm giống như quả vải được bóc vỏ, mềm nhẵn lại tinh tế, có thể mang đến cho dươиɠ ѵậŧ hưởng thụ cực hạn.
Diệp Nhất Sâm không thầy cũng hiểu mà thi thoảng cúi đầu, liếʍ chất lỏng trào ra từ lỗ chuông.
"A...." Hạ Trường Sinh nhìn Diệp Nhất Sâm ngây ngô lại tình sắc mà phục vụ chính mình, dươиɠ ѵậŧ càng cứng.
Khi Diệp Nhất Sâm lại một lần nữa ngậm lấy qυყ đầυ mυ'ŧ chất lỏng, l*и da^ʍ dưới nỗ lực không ngừng nghỉ của Hạ Thường Tiếu nghênh đón cao trào. "Ưm" một một tiếng, miệng nhỏ chứa qυყ đầυ dùng sức hút một chút, trực tiếp làm Hạ Trường Sinh bắn tinh.
Cậu không có thời gian tránh né, kể cả khi Hạ Trường Sinh đã nhanh chóng nâng cằm cậu lên thì vẫn có không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong miệng, tràn ngập cả khoang miệng, một bộ phận khác bắn trên mặt cùng đồi núi trập trùng.
"Đừng ăn." Hạ Trường Sinh sợ cậu sặc, muốn để cậu nhổ ra.
Nhưng Diệp Nhất Sâm lại giữ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙, theo bản năng lăn lộn yết hầu nuốt xuống, sau đó chớp chớp mắt nhìn Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh thấy trên mặt cậu đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, khóe miệng cũng treo một chút còn duỗi đầu lưỡi đi liếʍ liền cảm thấy khô hết cả cổ.
Vì thế, c̠ôи ŧɧịt̠ mới vừa bắn xong đang mềm xỉu lại hiên ngang đứng lên.
Phát hiện ra phản ứng của hắn, Diệp Nhất Sâm cúi đầu nhìn, chọc chọc qυყ đầυ: "Lại cứng nữa."
Im hơi lặng tiếng câu dẫn làm Hạ Trường Sinh nhịn không được, ép cậu há miệng ra, thọc vào trong miệng.
"Ưmmmm!" Diệp Nhất Sâm bị chọc cổ họng, khó chịu nhắm mắt làm rơi vài giọt nước mắt.
May sao Hạ Trường Sinh rất nhanh liền bình tĩnh lại: "Xin lỗi."
Diệp Nhất Sâm lắc đầu, tạm dừng một chút, sau đó chủ động bú ©υ. Kỹ xảo khẩu giao đã dần dần thuần thục, làm cực kỳ thuận buồm xuôi gió.
Hạ Thường Tiếu phía sau dùng lưỡi khuếch trương lỗ hậu xong liền đỡ dươиɠ ѵậŧ cắm vào.
"Ây a......" Diệp Nhất Sâm nhíu mày, miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bất động, run rẩy lại làm đóa hoa phun ra một ít nước da^ʍ, sau khi bị cắm vào đít mới lại thở phì phò giúp Hạ Trường Sinh khẩu giao.
"Mẹ nhỏ cắn thật chặt nha." Hạ Thường Tiếu ấn ra mấy cái dấu ngón tay trên cánh mông cậu: "Có phải thèm muốn lâu rồi phải hơm?"
Diệp Nhất Sâm trả lời không được, theo mỗi một lần va chạm thẳng tiến đến điểm mẫn cảm liền phát ra tiếng rên.
"Hiện tại ba ba không có nhà, Thường Tiếu cho động da^ʍ của mẹ nhỏ ăn no được không?" Hạ Thường Tiếu nói, tốc độ càng thêm nhanh, mỗi một lần trứng dái đánh vào mông Diệp Nhất Sâm đều phát ra tiếng "bạch bạch".
"Ưm! Á!" Diệp Nhất Sâm một bên bị cᏂị©Ꮒ, một bên còn muốn phân ra chăm sóc gậy thịt.
Hạ Trường Sinh dùng tay lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt cậu, sau đó xoa bóp lỗ tai nhỏ.
Lỗ tai Diệp Nhất Sâm cũng là mảnh đất mẫn cảm, bị chạm vào nhịn không được phát run.
Ngón tay Hạ Trường Sinh xoa nắn vành tai cậu, chà một lát liền khiến lỗ tai nhiễm màu đỏ ửng, trông rất đẹp mắt.
"Ô......" Diệp Nhất Sâm liếʍ mυ'ŧ, thật sự có chút chịu không nổi khi động sau bị làm, phun dươиɠ ѵậŧ trong miệng ra, sợi chỉ bạc ở khóe miệng cũng không kịp lau: "Thường Tiếu chậm một chút, a ~ chậm một chút, mẹ nhỏ...... Sẽ chịu không nổi, hức...... A!"
Hạ Thường Tiếu nghe xong lời này cũng không mềm lòng, ngược lại như được khích lệ lại càng thêm hưng phấn, tốc độ thọc vào rút ra ngày càng nhanh, mỗi một lần rút thiếu chút nữa trượt ra khỏi hậu môn, lại cắm vào toàn bộ. Động tác mạnh mẽ như vậy làm Diệp Nhất Sâm rêи ɾỉ không ngừng.
"A ~ a a a a ~ không được, không thể...... Mẹ muốn...... Đi, a~"
Cậu quên mất đại bàng của Hạ Trường Sinh còn đang chống trời, hạ eo dẩu mông, sướиɠ đến mức lại cao trào.
Lỗ hậu giữ dươиɠ ѵậŧ Hạ Thường Tiếu gắt gao, muốn ép tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.
Sau khi Diệp Nhất Sâm liên tục cao trào, cả người vô lực, xụi lơ nằm nghiêng xuống, đầu gối lên giữa háng Hạ Trường Sinh, thở ra khí nóng đánh vào dươиɠ ѵậŧ Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh không để cậu bú ©υ tiếp mà là nâng người dậy, để cậu mở chân ra khóa ngồi bên hông mình, ấn xuống để động nhỏ ăn dươиɠ ѵậŧ.
"A ——" Diệp Nhất Sâm rên dài một tiếng.
Hạ Trường Sinh không vội đâm cậu, bàn tay vuốt ve bên hông: "Mẹ nhỏ, gọi điện thoại cho ba nhé, được không?"