Ai Cũng Thèm Muốn Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại

Quyển 1 - Chương 8.2: Bị thầy giáo bắt tự thủ bằng góc bàn

Này không đúng rồi, nếu là Lâm Dã mà nói,… chắc chắn sẽ ép buộc cậu tiếp tục.

Hai người nhìn nhau, không khí nhất thời trở nên kỳ quái. Hoa huyệt Diệp Nhất Thâm vì lo lắng nên co rút lại, nửa vời thật sự rất khó chịu.

“Không thoải mái sao?” Ôn Ngộ hỏi, thấy cậu nhìu mày, đưa tay xoa giãn cho cậu.

“Cái đó…” Diệp Nhất Thâm cũng không biết làm sao bây giờ.

Không ngờ Ôn Ngộ ngày thường vô cùng đáng sợ lại cứng rắn coi trọng cảm thụ của cậu như vậy, cẩn thận chăm sóc cho cậu.

Ôn Ngộ dịu dàng như vậy khiến Diệp Nhất Thâm thụ sủng nhược kinh, nhưng mà Ôn Ngộ không nhạy bén và vụng về như vậy khiến Diệp Nhất Thâm cảm thấy khó xử.

Cậu phải nói như nào?

Nếu nói không, cậu lại cảm thấy xấu hổ, nếu nói đúng vậy, Ôn Ngộ có thể thật sự không làm nữa, nhưng bản thân hiện tại thật sự… rất muốn.

Ôn Ngộ rõ ràng đã cương từ lâu, vậy mà có thể mặt không đổi sắc gắng gượng, kiễn nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Diệp Nhất Thâm vội muốn chết, hai chân không nhịn được cọ nhau.

Hoa huyệt vừa kẹp lại, dâʍ ɖị©ɧ còn chảy ra nhiều hơn nữa, từng giọt liên tục rơi lên mặt bàn.

Ôn Ngộ thấy bàn làm việc của mình bị làm bẩn, miệng thò lại gần liếʍ tiếp dâʍ ɖị©ɧ dư thừa. Đầu lưỡi dính sợi chỉ bạc cong lên, môi bọc lấy miệng huyệt hút vào, phát ra âm thanh xấu hổ như đang ăn thạch.

“Ân a!” Diệp Nhất Thâm suýt chút nữa thì cao trào, nhưng sự đau khổ khi kém một chút nữa đã tới cửa khiến cậu hỏng mất, vứt bỏ sự xấu hổ của mình: “Ô… thầy, em xin thầy, lại liếʍ liếʍ tiếp được không, em rất thoải mái, rất thoải mái, mau liếʍ, em không nhịn được ô ô ô ô ô!”

Cậu bật khóc khiến Ôn Ngộ sửng sốt, lập tức nghe theo yêu cầu của cậu, mạnh mẽ tiếp tục liếʍ.

Hắn vừa dùng môi lưỡi càn quét, vừa dùng ngón cái ấn huyệt xuống xoa, giống như đang muốn lấp kín dâʍ ŧᏂủy̠ ở bên trong, miệng nướ© ŧıểυ gần đó cũng bị cọ vài cái, nhưng hắn không ngờ Diệp Nhất Thâm cảm giác được kɧoáı ©ảʍ lên gấp đôi.

“A a a thoải mái quá, thầy, em muốn… tới rồi, ô ô ô ô ưm a, muốn ra…..!” Diệp Nhất Thâm đột nhiên kẹp cổ Ôn Ngộ.

Ôn Ngộ kịp thời dịch chuyển ngón cái, dùng miệng nhận lấy nước Diệp Nhất Thâm phun ra, nuốt toàn bộ, một giọt cũng không rơi xuống đất.

Diệp Nhất Thâm cao trào xong, tê liệt nằm trên bàn, nhìn thấy bộ dạng Ôn Ngộ ngẩng đầu giữa hai chân mình, cảm xúc xấu hổ rốt cuộc từ từ dâng lên khuôn mặt cậu, khiến lỗ tai đỏ lên.

Thầy giáo vốn ăn mặc chỉnh tề, giờ phút này, khuôn mặt dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của thiếu niên, đôi môi sử dụng quá mức cũng đỏ lên, cho dù tóc bị rối tung, lại không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn một chút nào. Hiện tại, lớp băng bên ngoài bị vỡ nát, giống như một bị thánh tử ngã xuống thần đàn, xé rách vỏ bọc cấm dục, vô cùng mê người.

Diệp Nhất Thâm nhìn đến phát ngốc, thầy giáo nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© sao lại như vậy… đẹp, chọc cậu đỏ mặt tim đập.

Diệp Nhất Thâm nhớ đến mặt hắn dính đầy đồ của mình, đa số đều bắn vào trong miệng hắn, trong lòng vô cùng chột da: “Thầy…”

Cậu muốn rời khỏi bàn xin lỗi Ôn Ngộ, châm lại bất giác đạp lên nơi nào đó.

“Ưm hừ…” Ôn Ngộ không phòng bị lùi về phía sau một bước, cúi đầu nhìn dưới thân mình.

Diệp Nhất Thâm xấu hổ, đầu bóc khói: “Xin, xin lỗi! Thật sự thật sự rất xin lỗi, em không cố ý, em thật sự xin lỗi…”

Ôn Ngộ nói: “Nếu cảm thấy có lỗi, vậy thì giúp tôi.”

“Hả?” Diệp Nhất Thâm còn không biết phải giúp như thế nào, mắt cá chân đã bị Ôn Ngộ cầm lên, giày và vớ đều bị cởi ra, lộ ra hai bàn chân mềm mại.

Dưới cái nhìn chăm chú mờ mịt của Diệp Nhất Thâm, Ôn Ngộ kéo khóa xuống, dán lên bàn chân ấm áp.

Bề ngoài hoàn toàn khác với Ôn Ngộ, kích cỡ dươиɠ ѵậŧ của Ôn Ngộ lớn đến kinh người mà còn dữ tợn, Diệp Nhất Thâm trực tiếp bị dọa.

“Tôi cương lên đã lâu.” Ôn Ngộ đặt hai chân cậu kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ mình: “Không được trốn, bằng không tôi sẽ thao chết em.”

Ánh mắt của Ôn Ngộ vẫn luôn dọa người, không giống như làm bộ đe dọa một chút nào, Diệp Nhất Thâm đương nhiên không dám động.

Ôn Ngộ vừa lòng, xoa bóp chân cậu, chậm chạp di chuyển.

Chân của thiếu niên thật sự rất xinh đẹp, vừa trắng vừa mịn, ngón chân mảnh khảnh tinh xảo, lòng bàn chân mềm mại y như vải dệt. Chân như vậy không thích hợp để đi đường chút nào, mảnh mai đến mức đi nhiều sẽ nổi mụn nước, trời sinh nên được người khác sủng trong lòng bàn tay.

Qủa nhiên, không lâu sau, lòng bàn chân đã bị Ôn Ngộ cọ đỏ.

“Kẹp chặt.” Ôn Ngộ xoa nhẹ mắt cá chân: “Tự mình động.”

Diệp Nhất Thâm cứng ngắc di chuyển ngón chân, miễn cưỡng nắm được thân gậy, thử vuốt ve: “Này, như vậy… có thể chứ?”

“Ừm.” Ôn Ngộ liếc mắt nhìn cậu một cái, trong mắt chứa ý cười dịu dàng.

Diệp Nhất Thâm bị cái nhìn này của hắn cổ vũ, tích cực di chuyển.

Mới vừa rồi, Ôn Ngộ còn đối xử với cậu rất dịu dàng, cho nên cậu cũng muốn báo đáp hắn….

Dươиɠ ѵậŧ chảy ra một ít chất lỏng, làm ướt chân của thiếu niên, càng thêm mượt mà.

Diệp Nhất Thâm cũng không phải không có kinh nghiệm, cậu cũng từng thủ da^ʍ, cho nên biết nơi nào của đàn ông là thoải mái nhất.

Cậu nghiêm túc phục vụ Ôn Ngộ, dùng ngón chân cọ thân gậy, di chuyển từ dưới lên trên, tới qυყ đầυ rồi vuốt ve chỗ nhô lên, nhẹ nhàng xoa vài cái trên đỉnh rồi ấn xuống, lại trượt xuống giẫm lên tinh hoàn.

Ôn Ngộ cũng không động đậy, hoàn toàn hưởng thụ sự chủ động của cậu, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Hắn cong thân dưới, hôn Diệp Nhất Thâm, đầu lưỡi lách vào trong đảo.

Nụ hôn lần này khác với lần trước, giống như thứ gì bắt chước giao phối, đầu lưới móc lấy nước bọt của thiếu niên, ra ra vào vào trong khoang miệng, tiếng nước giao nhau.

Diệp Nhất Thâm bị hôn đến mức rêи ɾỉ, đầu choáng váng, không tập trung để thủ da^ʍ nữa.

Ôn Ngộ liền nắm chân cậu tự mình cọ lên.

Hai người vừa hôn, vừa làm một lúc lâu.

Diệp Nhất Thâm né tránh nụ hôn của hắn, khóc lóc nói: “Đừng hôn, hôn nữa sẽ tức giận….. ô, sao thầy cũng lâu như vậy?”

“Cũng?” Ôn Ngộ bắt lấy chữ này, sắc mặt lập tức chìm xuống: “Em còn giúp ai làm?”

Diệp Nhất Thâm lỡ miệng, sắc mặt tái nhợt, không chịu nói.

Ôn Ngộ tức đến mức bật cười, đoán được chắc hẳn cùng với người để lại dấu hôn kia, hung tàn cắn xuống dấu hôn đó, hận không thể cắn đứt xuống.

Sau đó, mặc kệ Diệp Nhất Thâm khóc như nào, Ôn Ngộ cũng không mềm lòng, sau khi bao phủ lên dấu hôn cắn lên chỗ khác, vừa gặm cắn, vừa dùng chân cậu an ủi mình.

Loại cảm xúc ghen ghét khiến Ôn Ngộ cảm thấy xa lạ, lửa giận thiêu đốt lý trí của hắn.

Hắn cười lạnh nói: “Diệp Nhất Thâm, em còn có bản thân. Tốt nhất em đừng để tôi bắt được, nếu không tôi sẽ cᏂị©Ꮒ em đến khi nào em không cầm được, cᏂị©Ꮒ em để em không xuống giường được.”

Nội dung trứng màu:

“Biết sai rồi?” Trong văn phòng, lão sư uy nghiêm đứng trước mặt thiếu niên: “Vậy cởϊ qυầи ra.”

Diệp Nhất Thâm biết bản thân không trốn được, run rẩy cởϊ qυầи, bất an nắm lấy góc áo kéo xuống che, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng che được nửa mông.

Không ngờ, nửa che nửa lộ mới là mê người nhất.

Hô hấp của Ôn Ngộ lại nặng nề thêm vài phần, đi qua đẩy cậu đến cạnh bàn, ngồi lên trên.

Diệp Nhất Thâm đang muốn đi qua ngồi, lại bị Ôn Ngộ ngăn cản.

“Không được.”

Ôn Ngộ khống chế eo cậu, để cậu tách chân về hướng mặt bàn: “Ngồi.”

“Thầy----” Diệp Nhất Thâm đoán được ý hắn, hoảng sợ nắm lấy quần áo hắn, hy vọng hắn có thể bỏ qua cho mình.

Ôn Ngộ không mềm lòng, ấn eo cậu, mạnh mẽ cưỡng bách cậu ngồi lên.

“Ô ô…” Hoa huyệt bị đặt lên góc bàn, Diệp Nhất Thâm sợ đến mức phát khóc.

“Tự thủ da^ʍ.” Ôn Ngộ cầm cây thước dạy học: “Có nghe hay không?”

“Đã biết…” Diệp Nhất Thâm chỉ có thể khóc lóc làm theo, cọ xát động lên góc bàn.

Nước trong hoa huyệt lập tức chảy ra khϊếp góc bàn ướt nhẹp, dù ứng phó như nào cũng có cảm giác, nguyên bản bị động lại biến thành chủ động.

Thiếu niên dưới ánh mắt chăm chú của thầy giáo, vòng eo càng ra sức, tiếng thở dốc phát ra giữa môi.

“A, ân a, thật thoải mái… ô ô ô như vậy thật thoải mái…”

Diệp Nhất Thâm chống lên bàn, không sợ đau chút nào mà dùng âʍ ѵậŧ cọ lên góc bàn cứng rắn.

“Rất thích?” Ôn Ngộ dùng thước nâng cằm Diệp Nhất Thâm lên, nhìn dáng vẻ cậu bị tìиɧ ɖu͙© chi phối mà lè lưỡi ra: “Thâm Thâm có biết bây giờ bản thân rất giống một con cɧó ©áϊ động dục không? Ở trước mặt thầy giáo tự thủ da^ʍ lại có cảm giác như vậy?”

“Ô ô ô ô Thâm Thâm không động dục…. a cɧó ©áϊ~” Diệp Nhất Thâm sướиɠ đến mức mất tỉnh táo, khi bị Ôn Ngộ dùng tay đùa bỡn đầu lưỡi, nhịn không được muốn giữ lại.