Diệp Nhất Thâm bị Ôn Ngộ ngửi, hơi thở nóng và sợi tóc đυ.ng vào khiến cổ cậu có hơi ngứa, trốn cũng không trốn thoát được: “Thầy, đừng như vậy được không?”
Ôn Ngộ không trả lời cậu, được một tấc lại muốn tiến một mét, dùng môi cọ lên làn da cậu, cánh tay ôm chặt eo cậu, hận không thể nhét cậu vào trong cơ thể mình.
“Ưm a.” Diệp Nhất Thâm nhanh chóng không thở nổi, lại phát hiện phía dưới đùi mình đã cứng lên một vòng cung, gấp đến mức nắm tóc của Ôn Ngộ.
Một đám này, sao lại đều giống chó.
Lâm Dã thích liếʍ cậu, mà Ôn Ngộ thích ngửi cậu.
Tóc tai vốn đang gọn gàng sạch sẽ của Ôn Ngộ bị thiếu niên nắm nên rối, cũng không tức giận chút nào, còn tự mình cọ vào ngửi ngửi, giống như bị nghiện.
Áo khoác đồng phục của thiếu niên đã bị mở khóa kéo, vắt lên cánh tay, mà cúc áo áo ngắn bên trong cũng bị tháo ra, Ôn Ngộ không hài lòng, gần như muốn kéo hư cổ áo.
Cổ và xương quai xanh của Diệp Nhất Thâm đều bị làm đỏ, đang muốn mắng chửi người, bỗng nhiên cảm giác Ôn Ngộ ngừng lại, cúi đầu thì thấy, Ôn Ngộ đang nhìn một chỗ dưới xương quai xanh, bên trên thình lình xuất hiện một dấu hôn như đóa hồng mai, vô cùng chói mắt lên làn da trắng nõn.
Ôn Ngộ dùng ngón tay ấn lên, dùng sức cọ xát: “Đây là cái gì?”
Diệp Nhất Thâm có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Ôn Ngộ thay đổi, độ ấm xung quanh như lạnh đi vài phần, nhịn không được rùng mình một cái.
Cũng không cần Diệp Nhất Thâm trả lời, là người đều rõ ràng biết đó là cái gì, Ôn Ngộ hé môi, tiếp tục cọ vào chỗ kia, giống như muốn lau sạch dấu hôn đi.
“Đau…” Diệp Nhất Thâm cảm giác chỗ đó đã bị trầy.
“Ai làm?” Ôn Ngộ lại hỏi.
“Em…” Diệp Nhất Thâm nắm lấy cổ áo che dấu hôn đi, lắp bắp nói: “Đúng, là bị muỗi, đốt, muỗi cắn.”
Cậu không muốn nói cho Ôn Ngộ là Lâm Dã, bởi vì hai người này đều không thể chọc vào.
Lý do sứt sẹo này của cậu ai nghe xong cũng phải nói một câu thật đần.
Ánh mắt Ôn Ngộ càng lạnh lùng, nhìn chằm chằm cậu nói: “Lại đang nói dối.”
Diệp Nhất Thâm cũng không dám đối mặt với hắn, rúc ở trong lòng hắn run lẩy bẩy.
“Đứa trẻ nói dối phải bị trừng phạt.”
Diệp Nhất Thâm nghĩ thầm nơi này là văn phòng, ngoài cửa đều có học sinh và thầy cô đi tới đi lui, Ôn Ngộ lại có thể làm cái gì, đơn giản chỉ là cưỡng bách cậu hôn một chút.
Diệp Nhất Thâm bất chấp tất cả nhắm mắt lại, lại không chờ được môi lưỡi bị chà đạp, mà là bị ôm lấy thả lên mặt bàn.
Ôn Ngộ chỉ cần ngồi là có thể bế cậu lên được, ngay cả thở mạnh cũng không có. Hắn nắm lấy chân thiếu niên không để cậu giãy dụa, tư thế vừa vặn có thể để mặt mình đối diện giữa hai chân thiếu niên.
Diệp Nhất Thâm đột nhiên cảm giác không ổn, quả nhiên không đợi mình nhảy khỏi bàn, giây tiếp theo, quần của cậu đã bị lột xuống, kinh hãi thét chói tai: “Không được!”
Cũng đã muộn, cậu có thể ngăn cản được gì chứ? Ôn Ngộ đã thấy được.
Trong khoảng thời gian im lặng, Diệp Nhất Thâm bay hồn phách lạc nằm trên bàn, mặc kệ để Ôn Ngộ nhìn, đã không còn phản kháng, cậu tự biết không có cách nào quay lại được, chờ đợi một trận xét xử.
Một câu cũng không nói, nhất định là cảm thấy cơ thể cậu rất ghê tởm? Tất cả mọi người sẽ không giống như Lâm Dã, thật lòng khen cơ thể cậu.
Ôn Ngộ im lặng hoàn toàn là bởi vì khϊếp sợ.
Tuy trên mặt hắn không để lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng nội tâm đã nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn không chỉ kinh ngạc dưới thân thiếu niên lại ẩn giấu một bí mật như vậy, cũng kinh ngạc phản ứng của cơ thể mình.
Dưới thân cương đến phát đau, hắn quả thật hận không thể đâm vào hoa huyệt ngay lập tức để xem là thật hay giả.
Gân xanh trên thái dương giật, nhưng cuối cùng Ôn Ngộ vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn không có cách nào xem nhẹ cảm thụ của thiếu niên.
Rất rõ ràng, hiện tại Diệp Nhất Thâm rất sợ hãi. Tuy rằng cậu không giãy dụa, nhưng Ôn Ngộ biết cảm xúc của cậu đã sụp đổ.
Sau khi Diệp Nhất Thâm cứng đờ, chờ đợi được là một nụ hôn.
Trừng phạt trong suy nghĩ của cậu là hôn môi, nhưng Ôn Ngộ không dừng trên môi cậu, mà là hoa huyệt.
Nụ hôn kia uyển chuyển nhẹ nhàng, mà lại dịu dàng, như làn gió xuân tháng ba lướt nhẹ qua đóa hoa, chuồn chuồn bay qua mặt hồ.
Diệp Nhất Thâm khóc, nước mắt từ khóe mắt cậu chảy xuống thái dương.
Giọt nước mắt lúc này khác lúc trước, hàm chứa rất nhiều cảm xúc không thể nói rõ, trái tim ê ẩm, giống như bị kẹt rất nhiều thứ, rất thỏa mãn.
“Diệp Nhất Thâm.” Ôn Ngộ gọi tên cậu, nụ hôn lần thứ hai rơi xuống.
Diệp Nhất Thâm cắn môi không nói gì, không muốn để lộ âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng.
Cậu không ngờ, bản thân sẽ có một ngày mong muốn được hôn như vậy, hay là ở nơi đó.
Cậu muốn Ôn Ngộ hôn nhiều hơn nữa, hôn thêm một lúc lâu nữa.
Rốt cuộc thì Ôn Ngộ hôn dịu dàng như vậy, đánh nát sự phòng bị trong lòng.
“Tôi rất vui vẻ.” Ôn Ngộ tạm dừng một chút: “Em chán ghét tôi vậy sao?”
Không chán ghét.
Diệp Nhất Thâm trả lời ở trong lòng.
Ôn Ngộ vốn có chút không xác định, nhưng hắn nhìn thấy giữa hoa huyệt chảy ra dịch nhầy, lập tức cười: “Em có cảm giác với việc tôi hôn em?”
Rốt cuộc Diệp Nhất Thâm cũng cho ra phản ứng, ngượng ngùng dùng tay che lại phía dưới.
“Xem ra em rất thích.” Ôn Ngộ kéo hai tay Diệp Nhất Thâm ra, lại lần nữa cúi đầu.
Nụ hôn lần này, không còn thuần túy dịu dàng như lần trước, mà là tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
Cánh môi cọ từ phía dưới khe thịt lên, Ôn Ngộ phát hiện khi dừng trên hạt đậu nhỏ, hoa huyệt sẽ mẫn cảm co rụt lại, vì thế càng nhấn mạnh trêu đùa chỗ kia.
Âʍ ѵậŧ bị môi nhẹ nhàng cọ xát, dần dần sưng lộ lên, bị đầu lưỡi đảo qua.
“Ưm a~” Diệp Nhất Thâm bị liếʍ huyệt, hoa huyệt giống như chảy nước lũ, nhanh chóng ướt đẫm, chảy từ đáy chậu xuống hậu môn, rồi rơi xuống bàn làm việc.
Động tác của Ôn Ngộ không thạo mà liếʍ láp, thái độ giống như đang nghiên cứu học thuật nào đó, vừa thí nghiệm vừa quan sát, Khi nhẹ nhàng liếʍ vài cái phát hiện phản ứng của thiếu niên không tồi, lập tức tăng lực lên.
Ngón tay bẻ hoa huyệt mở ra hoàn toàn, đầu lưỡi mềm mại ướt nóng di chuyển vòng quanh âʍ ѵậŧ.
“A a a… không cần đầu lưỡi, ngô ưm, quá…. Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ…” Diệp Nhất Thâm không nhịn được rên lên, hai chân lại bại lộ việc cậu khẩu thị tâm phi, nhiệt tình đặt lên bả vai Ôn Ngộ, khát cầu được đối xử nhiều hơn nữa.
Động tác Ôn Ngộ dừng một chút, hắn nuốt nước bọt, môi gặm lấy âʍ ѵậŧ thiếu niên mυ'ŧ vào, phát ra tiếng “chụt chụt”.
“A!” Eo Diệp Nhất Thâm cong lên, sau đó âʍ ѵậŧ bị răng cắn nhẹ một cái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức khiến da đầu cậu tê dại, miệng huyệt co rụt kịch liệt.
Ôn Ngộ không dừng liên túc liếʍ láp, môi đè cọ xát lên âʍ ѵậŧ, sau đó lại dùng đầu lưỡi trêu chọc vài cái, lại dùng răng cắn nhẹ, cứ lặp lại như thế vài lần, thiếu niên khẽ thở dốc, gần cao trào.
“Từ bỏ ô ô ô ô, thầy đừng liếʍ nữa, quá thoải mái, chịu không nổi a a a a-----” Diệp Nhất Thâm vừa khóc vừa la, vừa dùng sức kẹp đầu Ôn Ngộ, đầu huyệt dính sát lên: “Ưm a a a, dừng lại!”
Hành vi đối lập nhau này của cậu khiến Ôn Ngộ dừng lại.
Ôn Ngộ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ bị đầy tìиɧ ɖu͙© do hắn trêu ghẹo.
Cảm giác sung sướиɠ cứ ngừng lại bất ngờ như vậy, vẻ mặt Diệp Nhất Thâm ngốc, mê mang chớp mắt.
Sao cậu nói dừng là Ôn Ngộ dừng luôn?