Ai Cũng Thèm Muốn Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại

Quyển 1 - Chương 9.1: Thầy giáo để lại dấu hôn chọn giận giáo y

Diệp Nhất Thâm cảm giác nước mắt của mình đã chảy cạn, sau khi xuyên qua luôn bị bắt nạt khóc, căn bản không khống chế được.

Cậu khụt khít để Ôn Ngộ lau chân cho mình, sau đó lại bị bế ôm vào lòng hắn một lần nữa. Cậu đã từ bỏ chống cự, hoa huyết mới cao trào làm ướt quần tây của Ôn Ngộ.

Ôn Ngộ căn bản không thèm để ý, nâng khuôn mặt thiếu niên lên hôn lên nước mắt: “Uất ức như vậy? Tôi đã rất kiềm chế.”

Trời mới biết hắn muốn thao người này ngay tại đây bao nhiêu, chỉ dùng chân làm qua một lần hoàn toàn không thể lấp đầy du͙© vọиɠ của hắn.

Thấy Diệp Nhất Thâm vẫn khóc, Ôn Ngộ thở dài, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Đừng khóc, khóc nữa tôi lại hôn em.”

Diệp Nhất Thâm chớp chớp mắt, lại nặn ra mấy giọt, nhanh chóng dùng tay lau: “Em… em không khóc.”

Cậu cắn môi muốn ngừng nức nở, ngược lại lại bắt đầu khóc tiếp, cứ một người rồi tiếp một người, âm thanh giống như một chú chó nhỏ đang rầm rì làm nũng.

Mẹ nó! Thật đáng yêu.

Ôn Ngộ không khỏi cười, ấn đầu cậu vào trong lòng mình, vuốt ve sợi tóc của cậu, bàn tay đặt sau lưng cậu vỗ nhẹ.

Diệp Nhất Thâm dần dần ngừng khóc, nằm trong lòng Ôn Ngộ vừa ấm áp lại có cảm giác an toàn, hơn nữa vừa mới làm một lần, cậu bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

“Muốn ngủ?” Ôn Ngộ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, mí mắt sụp xuống của cậu, dùng ngón tay vuốt nhẹ lông mi cậu.

Sao ngay cả lông mi cũng đẹp như vậy, vừa dài vừa dày.

“Ừm.” Diệp Nhất Thâm vùi đầu vào cổ hắn.

“Vậy ngủ một lúc đi.” Ôn Ngộ nhẹ giọng nói, tiếp tục vỗ lưng.

Diệp Nhất Thâm cảm thấy mình giống như một đứa trẻ được dụ ngủ, có chút ngượng ngùng, nhưng mà được người đàn ông ôm rất thoải mái, khiến cậu không nở di chuyển.

-

Diệp Nhất Thâm ngủ qua giờ học sớm, lúc sắp vào giờ học nghe thấy tiếng đập cửa mới tỉnh.

“Ưm?” Cậu chưa ngủ đủ, tỉnh dậy mơ mơ màng màng, nhất thời còn chưa nhận ra mình đang ở đâu, lúc phục hồi lại tinh thần thì phát hiện mình vẫn đang nằm trong lòng Ôn Ngộ, mà Ôn Ngộ bây giờ lại cúi đầu liếʍ ngực cậu, khiến cậu phát ngứa.

“Thầy… đang làm gì vậy?” Diệp Nhất Thâm cúi đầu phát hiện nửa người trên của mình đầy dấu hôn, lập tức tỉnh ngủ.

Đây là tật xấu gì vậy? Thèm khát như vậy sao?

Ôn Ngộ lại vô cùng hài lòng kiệt tác của mình, sự ghen tỵ do nhìn thấy dấu hôn trước đó miễn cưỡng được xoa dịu. Hắn lấy khăn giấy lau vết nước bọt ướt cho Diệp Nhất Thâm.

“Chờ một lúc.” Ôn Ngộ lên tiếng cản Diệp Nhất Thâm đang muốn đi xuống: “Sắp xong rồi.”

Diệp Nhất Thâm: “…. Vâng.”

Được rồi, cũng đã làm xong, căn bản không có cách nào cứu vãn được.

Cậu ngồi thẳng dậy, cứng nhắc chờ đợi.

“Cốc cốc----” Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.

“Có người!” Diệp Nhất Thâm nắm lấy cánh tay Ôn Ngộ, lo lắng đến mức không dám thở mạnh.

Nhớ tới chuyện mình vừa làm với chủ nhiệm lớp, cậu không thể nào không chột dạ.

Ôn Ngộ vỗ vỗ eo cậu, để cậu bình tĩnh lại, kéo quần áo cậu xong, cuối cùng lại đi vớ cho cậu, vô cùng bình tĩnh.

Mà người ngoài cửa tựa hồ như không kiên nhẫn, gõ cửa biến thành đập cửa.

Chờ mọi thứ hoàn hảo, Diệp Nhất Thâm vội vàng nhảy xuống, kiểm tra quần áo của mình và xung quanh có gì bất thường hay không, có thể thấy được Ôn Ngộ rất tinh tế, toàn bộ đều đã xử lý xong.

Ôn Ngộ đứng dậy đi mở cửa: “Có việc?”

Diệp Nhất Thâm đối diện với người bên ngoài cửa, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Diệp Nhất Thâm.” Lâm Dã trực tiếp làm lơ Ôn Ngộ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Diệp Nhất Thâm đang đứng sau Ôn Ngộ: “Lại đây, phải đi học.”

“Được.” Diệp Nhất Thâm cảm thấy bầu không khí lúc này vô cùng không đúng, vội vàng đi qua, lách qua người bên cạnh: “Cái đó, thầy, em đi về học.”

Ôn Ngộ thu hồi ánh mắt lạnh lùng trên người Lâm Dã: “Ừ.”

Dừng một chút, lại nói thêm một câu với bóng dáng thiếu niên: “Nhớ rõ lời tôi nói vừa nãy.”

Diệp Nhất Thâm: “….” Im lặng đi nhanh hơn.

“Nói cái gì?” Lâm Dã quay đầu lại liếc mắt một cái, hỏi Diệp Nhất Thâm.

Diệp Nhất Thâm nuốt nước miếng: “Không có gì.”

Loại chuyện bị bắt gian ngay tại chỗ, cậu không có khả năng sẽ nói cho Lâm Dã.

Lâm Dã lại không hiểu sao cảm thấy nôn nóng bất an, nắm bả vai Diệp Nhất Thâm ép hỏi: “Rốt cuộc là cái gì? Còn nữa, em ở văn phòng của thầy giáo làm gì, làm lâu như vậy?”

Nhớ tới đầu sỏ gây tội để lại dấu vết, Diệp Nhất Thâm có hơi tức giận, xoay người đẩy tay hắn ra: “Tôi không nói gì! Có phiền hay không chứ?!”

Hệ thống: “Cảnh cáo OOC! Nếu có lần sau sẽ xử phạt.”

Đồng thời, sắc mặt Lâm Dã trở nên vô cùng dọa người, ánh mắt giống như dã thú, tựa hồ như giây tiếp theo sẽ cắn chết con mồi. Ngực hắn phập phồng, giống như cố gắng kìm nén cơn tức giận.

Đầu óc Diệp Nhất Thâm lập tức bình tĩnh, không chỉ sợ xử phạt như lời hệ thống nói, cũng sợ Lâm Dã sẽ động thủ với cậu.

Hai ngày nay, Lâm Dã chiều chuộng cậu, khiến cậu quên mất Lâm Dã là loại người hung tàn cỡ nào.

“Thật xin lỗi.” Diệp Nhất Thâm nhanh chóng nhận lỗi: “Tôi không cố ý quát cậu, chỉ là tâm trạng của tôi không tốt lắm. Thầy gọi tôi tới văn phòng là vì chiều qua tôi trốn học, mắng tôi một trận, hắn bảo tôi không được quên lời hắn nói là nếu tiếp tục trốn học sẽ bị xử phạt.”

Nửa thật nửa giả nói, Diệp Nhất Thâm không nói tiếp dưới áp lực quá lớn, nhưng vẫn có hơi sợ kỹ thuật diễn của mình quá vụng về bị nhìn ra được, cúi đầu không để Lâm Dã nhìn mặt mình.

“Thật sự?” Lâm Dã giống như một con mèo lớn được vuốt lông, cảm xúc lập tức được xoa dịu.

“Đúng vậy.” Diệp Nhất Thâm dùng sức gật đầu.

“Ngày hôm qua em trốn học đi cắt tóc?” Lâm Dã nhướng mày: “Lá gan trở nên lớn.”

Diệp Nhất Thâm chột dạ vội vàng tự cứu: “Không phải bởi vì cậu đối xử với tôi như vậy, tôi mới trốn học!”

Bởi vì hoảng loạn nên khuôn mặt nóng lên, vào trong mắt Lâm Dã lại biến thành thẹn thùng.

Rốt cuộc Lâm Dã cũng cười: “Thì ra là trốn anh.”

“Nếu không phải tại cậu, tôi cũng không bị mắng.” Diệp Nhất Thâm uất ức khóc, giữ chặt tay hắn khua, nhỏ giọng nói: “Cậu không thể tức giận với tôi.”

Câu oán giận này là Diệp Nhất Thâm nói thật lòng, đều do Lâm Dã để lại dấu hôn!

“Thật xin lỗi.” Ngón tay Lâm Dã xoa xoa hai má cậu.

“Đi học, chúng ta nhanh chóng quay về lớp học thôi.” Diệp Nhất Thâm thấy hắn càng lúc càng dính sát, trên hành lang lại có không ít người nhìn lén, cảm thấy không dễ chịu đẩy hắn ra.

Sau đó, Lâm Dã vô cùng dính người, tan học cứ muốn dựa gần cậu, ngay cả lúc đang học cũng liên tục quay đầu ra đằng sau nhìn, ném giấy và đồ ăn liên tục.

Trong lớp ngay từ đầu có người nghi ngờ Lâm Dã điên rồi, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Nhất Thâm bị bắt ôm vào trong lòng, vừa xấu hổ lại không có sức lực để phản kháng, đột nhiên lại hiểu được.

Thì ra, tiểu mỹ nhân này chạm vào ai thì người đó sẽ ngốc.

Bọn họ đã nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng của Diệp Nhất Thâm trước kia rất nhiều, lại nhìn dáng vẻ được sủng mà kiêu của Diệp Nhất Thâm, lộ ra sức sống hoàn toàn khác nhau, phóng ra sự hấp dẫn kinh người. Đuôi mắt hơi ướt, chóp mũi hồng hồng, đôi môi mềm mại giống như muốn dụ đỗ người khác nếm thử.

Hơn nữa, cho dù tức giận, tính tình cũng vô cùng tốt, sẽ không tùy hứng mắng chửi người khác, nhiều lắm lúc bị chọc nóng nảy thì dùng lòng bàn tay mềm như bông đẩy ra, ngược lại càng giống như đang làm nũng.

Nếu không có Lâm Dã trông coi, bằng không bọn họ cũng muốn dụ dỗ cậu, bắt nạt cậu, khiến cậu khóc vì bị mình làm.

Nhưng ai biết được? Thật ra Diệp Nhất Thâm rất muốn mắng chửi người khác, chỉ là không dám.

-

Sau khi khóa cửa phòng WC, Diệp Nhất Thâm lấy ra mấy tờ giấy kiểm tra, tính dùng mấy tờ này bọc lấy qυầи ɭóŧ giấy ở trong túi quần rồi vứt đi.

Cậu không muốn kéo dài nữa, qυầи ɭóŧ bẩn này giống như một trái bom hẹn giờ, nói không chừng một lúc nào đó sẽ bị phát hiện, đặc biệt là chó điên siêu dính người Lâm Dã.

Lúc Diệp Nhất Thâm lấy qυầи ɭóŧ ra lại phát hiện có chút không giống nhau, ngón tay chạm vào chỗ hơi khô lại trơn, giống như nơi đó có chất lỏng sền sệt khô lại.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Nhất Thâm đó chính là đồ của mình, mặt không nhịn được đỏ lên, nhưng cậu nhớ rõ mình không lại… nhiều như vậy.

Cậu tò mò nhìn kỹ lại, sờ sờ ngửi ngửi, một cỗ mùi tanh xông thẳng vào lỗ mũi.

Hệ thống nhìn không chịu được: “…. Là tϊиɧ ɖϊ©h͙.”