“Được rồi.” Tạ Dung xử lý xong, lại dặn dò thêm một lần: “Đều nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ, cảm ơn bác sĩ.” Nữ sinh đỏ mặt rời đi.
Tầm mắt Tạ Dung dừng trên người Diệp Nhất Thâm: “Làm sao vậy? Nhìn tôi như vậy?”
Diệp Nhất Thâm lấy lại tinh thần vội vàng cúi đầu: “Không, không có gì, em chỉ cảm thấy bác sĩ thật dịu dàng.”
Cậu vẫn chưa nhận ra mình nhìn người ta chằm chằm, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
“Nên đối xử với người bệnh như vậy.” Tạ Dung lắc đầu bật cười: “Em không cần cảm thấy xấu hổ.”
“Dạ.” Diệp Nhất Thâm vẫn nhìn chằm chằm xuống dưới sàn.
Tạ Dung đành phải bước lên chủ động nâng khuôn mặt Diệp Nhất Thâm lên, sau khi thấy rõ thì nhíu mày: “Vừa khóc?”
Diệp Nhất Thâm sửng sốt: “Không có.”
Nhưng mà hai mắt sưng phù không che được sự thật, ai nhìn cũng biết thiếu niên đã khóc một lúc lâu, ngay cả đuôi mắt cũng phiếm hồng.
Tạ Dung xoa nhẹ chỗ đuôi mắt, nghe thấy thiếu niên kêu đau: “Có chuyện gì cũng đừng để bản thân chịu uất ức, đôi mắt xinh đẹp như vậy phải đối xử thật tốt, biết chưa?”
Diệp Nhất Thâm không nói gì, yên lặng nhìn Tạ Dung tìm thuốc mỡ và bông vải thoa thuốc cho cậu. Thuốc mỡ mát lạnh tan ra khóe mắt hơi rát, rất thoải mái.
“Hôm nay đưa cho em lọ thuốc mỡ có dùng ổn không?” Tạ Dung lại hỏi.
“Vâng, đã bôi qua.” Diệp Nhất Thâm ngoan ngoãn trả lời, kéo tay áo Tạ Dung: “Cái đó, em có thể nhờ một việc không ạ?”
Tạ Dung dùng ánh mắt bao dung nhìn cậu: “Em nói đi.”
“Em có thể ở lại đây được không ạ?” Diệp Nhất Thâm hít hít mũi: “Em tạm thời không muốn quay về lớp học! Sẽ không làm phiền bác sĩ!”
Tạ Dung không do dự gật đầu: “Được, ở đây có giường bệnh, tôi thấy dáng vẻ mệt mỏi của em, có thể ngủ một lúc.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Diệp Nhất Thâm cảm kích nói.
Cậu chính xác là rất mệt, không ngủ trưa còn gặp nhiều chuyện quá đáng như vậy, phòng y tế khiến cậu cảm thấy yên tâm, vừa nằm lên giường đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Tạ Dung đắp chăn giúp cậu, kéo màn vào: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Diệp Nhất Thâm cười nói.
Bác sĩ Tạ Dung thật tốt, biết cậu uất ức cũng không hỏi, chỉ đối xử dịu dàng với cậu.
-
Tạ Dung nhẹ nhàng đóng cửa phòng y tế lại, đi đến trước giường bệnh phía sau màn.
Làn da trắng nõn không tì vết của thiếu niên còn trắng hơn ra giường, sáng lên như ngọc, đuôi mắt và đôi môi đỏ có vẻ rất mê hoặc lòng người.
Thiếu niên ngủ say hoàn toàn không biết bản thân đang bị một đôi mắt của dã thú nhìn chằm chằm, ngủ rất ngon lành.
Khóe miệng Tạ Dung cong lên mang theo ý cười dịu dàng, xốc chăn lên, tầm mắt lướt qua cơ thể thiếu niên.
Nhỏ xinh lại cực kỳ đẹp, eo thon chân dài, độ cong của cặp mông trưa nay hắn đã chú ý đến, đáng tiếc không thể nhìn tận mắt.
Nhưng mà không sao, con mồi trốn đi lại tự mình quay về rồi.
Hắn vốn rất kiên nhẫn chờ đợi, nhưng giữa trưa bị trêu chọc đến bốc hỏa vẫn luôn nhịn đến tận bây giờ, con mồi đã ở ngay trước mắt, nhịn đến mức không chịu nổi.
Nếu đã đưa tới cửa, vậy không thể buông tha cơ hội này.
Sau khi tiêm thuốc ngủ vào cơ thể thiếu niên, Tạ Dung lập tức không thèm kiêng nể gì, nhanh chóng thô bạo cởϊ qυầи thể dục và qυầи ɭóŧ của thiếu niên ra.
Nửa người dưới trắng nõn của Diệp Nhất Thâm bại lộ trong không khí, giống như cảm thấy lạnh, cong người lại.
Nhưng Tạ Dung lại cứng rắn bóp chặt đầu gối cậu bẻ ra.
Nháy mắt khi hoa huyệt giữa hai chân xuất hiện, Tạ Dung khϊếp sợ, rất nhanh sự hưng phấn chiếm hết đại não hắn.
Lại là một song tính!
Hắn đã gấp không chờ nổi, cởi dây lưng kéo khóa quần, thả hung vật nghẹn đã lâu ra.
Gân xanh dữ tợn trên côn ŧᏂịŧ dựng thẳng, dán sát gần hoa huyệt, qυყ đầυ cọ qua cánh hoa huyệt đã bị làm qua.
Thật sự rất muốn thao vào, mùi vị nhất định sẽ rất thích, thật đáng tiếc, chỉ có thể cọ cọ ở bên ngoài cho đỡ thèm.
Hắn vẫn còn hạn cuối, nhưng luyến tiếc thiếu niên đang ngủ mơ đã bị cường bạo, việc này không chỉ không thân sĩ, cũng không thú vị, Thiếu niên dưới tác dụng của thuốc, mùi vị nhâm nhi thưởng thức chắc chắn sẽ bị giảm.
Vẫn sẽ luôn có cơ hội.
Tạ Dung khép hai chân mảnh khảnh của thiếu niên rồi đưa lên cao, côn ŧᏂịŧ chen vào giữa hai chân dán sát lên hoa huyệt, mạnh mẽ cọ xát.
Nơi mẫn cảm bị đối xử như vậy nhưng thiếu niên lại không có cách nào tỉnh lại, chỉ biết túm chặt ra giường, trong cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ: “Ưm ân.”
“Ngoan quá.” Tạ Dung cảm nhận được hoa huyệt tự chảy dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, eo càng thêm điên cuồng: “Em thật sự đúng là một bảo bối.’
Hoa huyệt còn hé ra đóng lại, tựa hồ rất chào đón dươиɠ ѵậŧ giống đực, khát vọng muốn được nhét vào.
“Hiện tại không được.” Cho dù Diệp Nhất Thâm không có cách nào trả lời hắn, Tạ Dung cũng rất thích thú, vỗ vỗ mông cậu: “Đừng có gấp, lần sau cho em ăn.”
Tạ Dung cố ý khen thưởng, côn ŧᏂịŧ tìm một góc độ, cọ xát lêи đỉиɦ hoa huyệt.
“Ân a-----” Âʍ ѵậŧ bị nghiền qua, Diệp Nhất Thâm trong lúc ngủ không tự chủ được hùa theo, duỗi thẳng eo, Không qua bao lâu liền không thể chịu được nữa nên cao trào, ngón chân thích đến nỗi cuộn tròn vào.
Tạ Dung cười khẽ, bắt đầu chờ mong dáng vẻ của thiếu niên khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© thật sự, nhất định sẽ mê người hơn gấp trăm lần so với bây giờ. Hắn không muốn dùng sức mạnh và thủ đoạn để cưỡng ép, càng thích con mồi vô tình bước vào bẫy, tự dâng mình lên.
Sau đó, khi con mồi phát hiện bộ mặt thật của thợ săn, nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt khó tin, sợ đến lạnh run.
Thứ Tạ Dung không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Hắn vừa mặc sức tưởng tượng, vừa cưỡиɠ ɧϊếp hai chân, thẳng đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm phun toàn bộ lên bụng thiếu niên.
-
Diệp Nhất Thâm cảm giác như đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại thì bầu trời đã lấp ló ánh nắng chiều đẹp.
Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh ồn ào náo động, lúc này hẳn đã đến giờ ăn cơm và thời gian tự do hoạt động.
“Tỉnh? Uống nước đi?” Tạ Dung ly nước ấm cho cậu.
“Cảm ơn.” Diệp Nhất Thâm ngủ đến mức tê cả xương, lúc xuống giường tính muốn kéo dãn xương cốt. Nhưng hai chân vừa động lại cảm giác hai chân rất đau, làn da bên trong cũng đau rát.
“Cẩn thận.” Tạ Dung đỡ cậu: “Suýt nữa thì đổ nước.”
“Thật xin lỗi.” Diệp Nhất Thâm cảm giác có chút kỳ quái, nhưng mà tình huống trước mắt khiến cậu không có cách nào để kiểm tra, sau khi uống nước xong cũng không muốn quấy rầy thời gian tan tầm của Tạ Dung, vội vàng chào tạm biệt.
Đi ra khỏi phòng y tế, cậu lại cảm thấy hai chân càng đau, tùy tiện đi tìm WC, cởϊ qυầи thì thấy da thịt giữa hai chân đỏ bừng, còn bị cọ rách da.
Mà qυầи ɭóŧ giữa trưa mới đổi lại ướt đẫm.
Diệp Nhất Thâm cẩn thận đυ.ng vào hoa huyệt, “Ưm” một tiếng.
Chắc chắn là do giữa trưa nay Lâm Dã làm! Sưng đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi!
-
Nội dung trứng màu:
“Ưm… Thật kỳ lạ…” Diếp Nhất Thâm nửa tỉnh nửa mƠ, cảm giác cơ thể nóng lên, chỗ bụng nhỏ từng đợt lên men.
“A!” Có thứ gì đó cọ vào tiểu huyệt cậu.
Chân bị nâng lên… A! Âʍ ѵậŧ bị cọ xát, sức lực thật lớn ưm…
Thứ cứng rắn cọ tới cọ lui trên hoa huyệt cậu, kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng cuốn cơ thể đi.
Là mơ đi…. Nếu không vì sao cậu không tỉnh được?
Ở trong mơ, tay chân cậu mềm như bông không có sức lực, đặc biệt là hai chân chỉ có thể hợp lại nhấc lên một chút không thể động đậy được, chỉ có thể miễn cương khống chế eo phối hợp cùng, muốn côn ŧᏂịŧ càng cọ thể chọ chính xác lên âʍ ѵậŧ.
Sao âʍ ѵậŧ lại có thể thoải mái như vậy, quá khiến người khác nghiện rồi. Nếu không phải do Lâm Dã, trước nay cậu cũng không biết âʍ ѵậŧ có thể khiến người ta thoải mái như vậy.
Thế cứ thử một lần để biết mùi vị, Diệp Nhất Thâm tự cho là trong mộng nên không hề kìm nén, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Ưm ưm… Thật thoải mái sướиɠ quá… thích cọ vào âʍ ѵậŧ nhất~ Nhanh hơn chút nữa ưm, muốn ra, muốn ra----
Lâm Dã nói đúng, cậu chính là một đứa dâʍ đãиɠ, hiện tại cậu chỉ muốn thoải mái hơn một chút, dùng sức cọ thêm một chút nữa, nếu có thứ gì đó có thể lấp đầy cậu càng tốt, ô ô ô ô giống như muốn… muốn ra----- a a a a a!
Cậu ra!