Khi Chu Liệt đè xuống, lập tức kéo quần ngủ trên người Giang Ninh.
Bàn tay thô ráp từ đường cong sau mông đi xuống dưới.
Trống trơn.
Cô không mặc áσ ɭóŧ, cũng không mặc qυầи ɭóŧ.
Giang Ninh lúng túng đến mức muốn trốn ngay đi, nhưng cái mông trơn bóng nâng lên, giống như là chủ động đưa tới lòng bàn tay của Chu Liệt.
Cô ngực to eo nhỏ, mông cũng to.
Trong khi làʍ t̠ìиɦ, Chu Liệt thích nhất là dùng bả vai khiêng hai chân của cô, đẩy côn ŧᏂịŧ thô to, từ chính diện cắm vào cơ thể của cô.
Người đàn ông eo bụng có lực, thật mạnh, va chạm từng cái một lên mông bị bắt nâng lên.
Mông thịt tuyết trắng quay cuồng hết lần này tới lần khác, cuối cùng… Thành màu ửng đỏ, đỏ rực một mảng.
Mông của cô đều bị Chu Liệt đâm to ra…
Giang Ninh thường xuyên suy nghĩ như vậy.
Lòng bàn tay của Chu Liệt xoa nắn mông thịt phấn nộn, mới thoáng buông lỏng ra núʍ ѵú bị anh cắn tới mức cứng rắn nhô lên.
Khi môi lưỡi rời đi, còn phát ra tiếng bóp.
Nhưng hôm nay…
Hứng thú của người đàn ông không phải lập tức thao lộng.
Anh cởϊ qυầи ngủ của Giang Ninh ra xong, cũng không lập tức khiêng đôi chân thon dài tuyết trắng kia, mà lùi cả người về sau.
Gương mặt thâm thúy của anh vùi vào giữa hai chân của người phụ nữ, trước mắt là tiểu huyệt phấn hồng còn ướt dầm dề.
Cánh hoa đỏ thắm, dính một chút nước sáng lấp lánh, liên tục run rẩy giống như đang nở rộ.
Giữa khe hở, còn có một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ kèm theo hương vị tanh tưởi, cùng chảy xuôi ra.
Trong mắt Chu Liệt nóng bỏng, trong cổ họng đều là khô khốc nghẹn ngào.
Anh dán sát đầu lại gần tiểu huyệt ẩm ướt kia, hôn lên trên.
“Ừm…”
Quá xấu hổ…
Dưới động tình, đôi mắt của Giang Ninh mê ly.
Cô hơi nhìn xuống dưới, nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Trên áo ngủ hoa nhỏ màu hồng nhạt, trước ngực ướt hai mảng nhỏ, bị núʍ ѵú đỏ thắm đẩy nhô lên cao.
Vải dệt ẩm ướt đã không phân rõ là nước mới tắm, hay là nước bọt của Chu Liệt.
Xuống chút nữa…
Là một mảng trần trụi tuyết trắng.
Hai chân bị mở ra, một chân để lên lưng ghế sô pha, một chân khác thì bị người đàn ông khiêng lên vai.
Giữa hai chân tuyết trắng, là một cái đầu đen như mực.
Đang di chuyển trên dưới.
Mỗi khi di chuyển, đều kèm theo lực liếʍ mυ'ŧ giữa môi lưỡi của anh.
Thật mạnh, giống như đang hôn môi với tiểu huyệt của cô.
Dâʍ ŧᏂủy̠ ẩm ướt chảy xuôi xuống dưới, nhưng lại có loại ảo giác… Bị hút khô đi.
Giang Ninh biết khi ở trên giường, Chu Liệt vẫn luôn rất hung mãnh.
Thô bạo.
Mạnh mẽ.
Thậm chí có chút cuồng ngược.
Không liên quan tới người đàn ông bình thường luôn không buồn hé răng, trầm ổn nội liễm.
Cô đã từng… Đã từng… Ba ngày không xuống được giường.