Hồi chiều Phương Chi còn nói thôi nhé không làm, buổi tối lại cuốn chặt lấy Đoàn Khinh Trì, đè cả người lên thân hắn, dùng tay tuốt lộng dươиɠ ѵậŧ của hắn, mong hắn đâm chọc giã nện bướm nhỏ.
Đoàn Khinh Trì xem xét phía trước của cậu, thấy quả thực không thể chơi nó thêm nữa, bèn dỗ dành Phương Chi bảo cậu quỳ gối lên giường, nâng mông làm phía sau. Đoàn Khinh Trì moi nước da^ʍ từ bướm nhỏ ra xoa ấn lên miệng hậu môn, hai ngón tay chọc mở động da^ʍ chặt khít trơn mềm, thăm dò xoa ấn xung quanh.
Lỗ hậu chặt hơn đằng trước, nhiệt độ cũng cao hơn, trước giờ chưa từng được đυ.ng chạm, ngón tay vừa mới cắm vào liền bị cắn chặt lấy không rút ra được, một tay Đoàn Khinh Trì nhéo từ bầu ngực xuống tới đầṳ ѵú của Phương Chi, một tay mở rộng lỗ hậu, đợi Phương Chi thích ứng được thì bên trong cũng đã ướt đẫm nước. Động nhỏ phía sau cũng chảy ra nước, ngậm lấy ngón tay vừa cắn vừa hút, nhiệt tình chẳng kém lần đầu giao hoan.
“Ha…… Không chờ được…… Chồng tiến vào đi……” Phương Chi ghé người lên giường, ngoan ngoãn tách hai chân ra, động nhỏ mê người chảy nước, câu dẫn dươиɠ ѵậŧ đàn ông đâm sâu vào trong một cách thoải mái.
Đoàn Khinh Trì không dám đâm mạnh, không ngừng hôn lên lưng Phương Chi, nắm lấy eo cậu chậm rãi đẩy vào trong, thịt ruột bị côn ŧᏂịŧ cực lớn chèn ép, nhiệt độ nóng kinh người, dươиɠ ѵậŧ trước giờ vẫn luôn lạnh lẽo dường như cũng bị sức nóng che phủ, vừa đâm sâu vào bên trong vừa rỉ ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn dũng đạo chặt khít mềm mịn.
“Chi Chi……”
Đoàn Khinh Trì bị chỗ đó hút mạnh lấy vừa nuốt vừa cắn, hắn không ngừng hít sâu, cơ thể căng chặt, thắt lưng mạnh mẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể có sức bật mãnh liệt của dã thú đẩy sâu dươиɠ ѵậŧ vào trong động da^ʍ, kɧoáı ©ảʍ tràn đến khiến gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng chậm rãi đưa đẩy, chầm chậm chọc vào rút ra, lúc rút ra suýt chút nữa bị ép bắn tinh, rồi lại giã mạnh vào bên trong, kiên nhẫn chịu đựng kɧoáı ©ảʍ đáng sợ, dồn sức mở nơi đó ra điên cuồng đâm sâu vào.
“A a a đâm vào Chi Chi rồi!” Phương Chi rêи ɾỉ vừa đau đớn vừa sung sướиɠ, cảm giác đau xót bị kɧoáı ©ảʍ áp chế, không thoát ra được, “Chồng ơi…… Của chồng lớn quá!”
“Chi Chi có thể ăn được, ngoan.” Đoàn Khinh Trì ma sát với vách thịt bên trong cơ thể cậu, ra sức đâm chọc, giường cũng lay động theo từng cú đưa đẩy, tinh hoàn vỗ vào kẽ mông, mồ hôi lành lạnh từ thái dương rơi xuống, rơi trên lưng cậu. Khắp cơ thể cũng toàn là mồ hôi, dọc theo đường cơ bắp chảy xuống.
Động nhỏ phía sau đặc biệt mẫn cảm, bị qυყ đầυ cỡ lớn nghiền qua nghiền lại, kɧoáı ©ảʍ ập tới càng lúc càng khó có thể chịu được. Phương Chi nức nở thở dốc muốn cao trào, bướm nhỏ không được chăm sóc trào ra một lượng lớn nước da^ʍ, dươиɠ ѵậŧ bị người nọ nắm trong tay xoa vuốt, phía sau bị xâm nhập, đầṳ ѵú cọ trên chăn ngứa đến tê dại, các bộ phận yếu ớt đều bị khống chế, Phương Chi ngẩng đầu, bên thái dương lấm tấm mồ hôi.
“Bắn…… Ha a……”
“Chi Chi nóng quá.” Đoàn Khinh Trì thở dốc, muốn bắn vào thật sâu bên trong, ra sức tàn phá lỗ hậu, khiến Phương Chi vô thức trượt về phía trước. Hắn bắt lấy ngực Phương Chi đùa bỡn xoa nắn, bầu ngực mềm mại tràn ra từ giữa khe ngón tay. Phía sau tiết ra dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn, dũng đạo tham lam mυ'ŧ mát, động nhỏ phía trước co rút, kɧoáı ©ảʍ đáng sợ thổi ập tới.
Đoàn Khinh Trì thấp giọng cười: “. . . . . Bé da^ʍ.”
“Chồng……” Phương Chi nghẹn ngào, “Chồng ơi, hôn……”
Đoàn Khinh Trì nâng cằm cậu chậm rãi hôn, đầu lưỡi cuốn lấy nhau, hơi thở đan xen, không khí ái muội nóng rực mê người. Phương Chi cố gắn nuốt lấy nước bọt của Đoàn Khinh Trì, hầu kết khẽ chuyển động, phát ra giọng mũi “ưm ưm” đáng yêu.
Đoàn Khinh Trì hỏi cậu: “Bắn vào đâu nào?”
“Bắn vào lỗ da^ʍ của Chi Chi.” Phương Chi như bé mèo cọ cọ lên cổ Đoàn Khinh Trì, “A…… Được không chồng ơi?”
“Được.” Đoàn Khinh Trì đồng ý, một tay khoá chặt vai Phương Chi, một tay bao lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu vuốt ve, dươиɠ ѵậŧ no căng đẩy vào động nhỏ phía sau, càng đâm càng sâu, bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn, chất lỏng lạnh lẽo xối lên động nhỏ nóng bỏng, Phương Chi cũng xuất ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngay trong tay Đoàn Khinh Trì. Cậu và Đoàn Khinh Trì lại hôn môi, ngăn lại tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ trong miệng.
“Chi Chi……” Đoàn Khinh Trì nhắm hai mắt khẽ nỉ non, “Chi Chi, rất ngọt.”
“Em không muốn ngủ một mình.” Phương Chi nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, “Chồng à, anh ngủ với em một đêm đi.”
“Không được.” Đoàn Khinh Trì từ chối cậu, ôm Phương Chi vào phòng tắm, mở vòi sen điều chỉnh nhiệt độ nước, “Em ngoan ngoãn ngủ đi.”
Phương Chi nhìn chằm chằm mặt Đoàn Khinh Trì, nghe vậy liền gật gật đầu: “Em ngoan mà, lúc chồng về sẽ ôm em ngủ sao?”
“Được, cắm vào người em ngủ cũng được.” Đoàn Khinh Trì kéo cậu đến dưới vòi sen, “Tắm đi.”