Dịch: Thường Nhị
Biên tập: Super_Samira
Liễu Liễu kêu cả nửa đêm, Nam Tinh Thần mới keo kiệt cống hiến được hai điểm du͙© vọиɠ, Liễu Liễu lập tức nhận Đại Hoàn Đan cho Úy Diệc Nhu sử dụng.
Viên Tấn Giai Đan trân quý trong túi đồ kia hẳn cũng có thể cho người khác sử dụng, nàng chờ khi Úy Diệc Nhu chuẩn bị kết đơn thì dùng, đưa Uy Diệc Nhu lên thẳng Nguyên Anh kỳ, dùng đan dược cho thứ được lời nhất.
Hiệu quả của Đại Hoàn Đan Tăng Cường quả nhiên không làm hai chứ “Tăng cường” phải mất mặt. Ngày hôm sau, tinh thần Úy Diệc Nhu đã tốt hơn rất nhiều, còn nói cảm giác được linh căn có hơi khác thường.
“Hình như muội nghe nói vì trị vết thương của tỷ, bọn họ còn dùng Thanh Vân Đan nữa.” Liễu Liễu “ngây thơ” nói.
“Cái gì? Thanh Vân Đan... Ức Tuyết, tỷ muốn tới phòng tu luyện bế quan, muội ở lại viện xá đừng đi lại lung tung, biết chưa? Trong phóng chứa còn một ít lương khô, xích quýt trên núi, thanh mai và quả cự cự đều ăn được, muội hái ở gần đây, đừng đi vào trong rừng, chờ tỷ về!"
Úy Diệc Nhu không hổ là phái nữ chính tự mình cố gắng, chăm chỉ kiên nghị, đi đường còn chưa vững đã muốn bế quan rồi.
Liễu Liễu cũng muốn chăm chỉ, nhưng nàng lại chẳng biết bất cứ một công pháp Luyện Khí kỳ nào.
Vốn muốn bảo Úy Diệc Nhu dạy nàng, học chút cơ bản, nhưng hiện giờ cũng không được nữa rồi, chỉ có thể đả tọa hấp thu linh khí thiên địa, tiếp tục rèn luyện cơ thể.
Ba ngày liên tiếp, mỗi đêm Nam Tinh Thần đều gọi Vệ Liễu Liễu nghe nàng rêи ɾỉ. Úy Diệc Nhu không ở đây, Liễu Liễu cũng không kiêng kị gì nữa mà bung lụa thỏa sức.
Hơn nữa chỉ nghe giọng thôi, có da^ʍ đến mức nào cũng không cần lo lắng sẽ bị thứ đồ đáng sợ đó của Nam Tinh Thần chỉnh đến chết đi sống lại! Tâm trạng Liễu Liễu thả lỏng, đỏ mặt đánh bạo thử nói mấy lời nói thô tục cợt nhả ra một lần.
Cái gì mà “Dươиɠ ѵậŧ lớn của tướng công đâm âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ sưng lên rồi”; “Dươиɠ ѵậŧ lớn của Tiên quân ca ca chơi chết muội muội”; “Tử ©υиɠ đều bị tiên quân rót đầy dương tinh”; “Bị chơi chết khô mất”; “Dươиɠ ѵậŧ lớn chơi chết đồ lẳиɠ ɭơ đi”; “Đồ dâʍ đãиɠ cao trào rồi, bị dươиɠ ѵậŧ lớn của tiên quân chơi phun nướ© ŧıểυ rồi”; “Đồ đê tiện muốn bị dươиɠ ѵậŧ lớn chơi âʍ ɦộ mỗi ngày, làm muội điên lên”... Giữa mỗi một câu từ dâʍ ɖu͙© lại xen vào tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mị vô cùng.
Dù sao cũng không ai thấy, Liễu Liễu cũng tạm thôi thẹn thùng, vừa tự an ủi vừa kêu rên đến là vui vẻ.
Nhất là khi nghe được âm thanh thở dốc nặng nề, nói không nên lời của Nam Tinh Thần, hệ thống vang lên tiếng “đinh” “đinh” nhắc nhở, Liễu Liễu liền quẳng giới hạn và cả tiết tháo xuống rãnh biển Mariana.
Sau khi bung lụa, thậm chí nàng còn chủ động đề nghị chơi “đóng vai nhân vật”, nàng diễn nữ tu tu vi cao thâm, còn hắn là tính nô của nàng, một câu “Nhanh, đồ nô bộc đê tiện, chổng mông lên”, chọc cho Nam Tinh Thần vô cùng vui vẻ.