Làm Khóc Vai Ác Xinh Đẹp (NP)

Chương 35. Bị chơi ở trường học ma quái - 6

Chương 35. Ở trước mặt anh trai bị đồ vật không thấy rửa sạch hậu huyệt

Mãi cho đến khi Mộ Thời Yến ôm cậu vào phòng tắm, Mộ Thanh Thu vẫn còn sợ hãi run rẩy tứ chi.

Đừng đơn độc một mình trong phòng, ngàn vạn lần đừng, dự cảm của cậu cảnh báo liên tục.

“Ở cùng em, đừng đi.” Cậu bắt lấy tay Mộ Thời Yến, dùng giọng điệu mệnh lệnh che dấu sợ hãi.

Cậu tạm thời tha thứ cho Mộ Thời Yến một chút, chờ an toàn thì đấm tay đá chân trả thù đối phương sau.

“Được, anh ở cùng em.” Mộ Thời Yến xoa tay Mộ Thanh Thu, da thịt nõn là phủ nên xương cốt mảnh khảnh, lúc sờ vào rất thoải mái, mềm mịn như ngọc.

Anh rất vừa lòng với bộ dáng ngoan ngoãn của em trai hiện giờ, nếu sai thì do có người dạy hư em ấy.

“A.” – Có người nhìn tới hình ảnh tâm đầu ý hợp này cười khẽ, thanh âm lạnh lẽo như nước tuyết mới tan ngày xuân.

“Ai…” Mộ Thanh Thu dừng lại không hỏi nữa, không cần phải nói cậu nhìn sắc mặt Mộ Thời Yến là biết chỉ có mình cậu nghe được thanh âm này.

Đây là lý do vì sao cậu ghét thể loại ma quái, những thứ không nhìn thấy được thường mang tới cảm giác sợ hãi lớn hơn.

"Đừng đi.” Nhận thấy tay anh có dấu hiệu rút về, cậu lập tức kéo tay Mộ Thời Yến, bởi vì quá sốt ruột khiến cho tư thế đang ngồi của cậu biến thành quỳ hai gối xuống đáy bồn tắm, bọt nước bắn lên làm ướt quần áo Mộ Thời Yên.

“Anh đừng đi.” Hơi nóng hôi hổi bốc lên mặt Mộ Thanh Thu, cánh môi câu hơi mở, căng hồng đẹp đẽ mang theo một chút sưng tấy khi vừa bị hôn xong.

Cậu nâng đôi mắt đen nhanh ngoan ngoãn lên, vội vàng khẩn cẩu nhìn Mộ Thời Yến.

Mộ Thời Yến dễ dàng nhớ tới hương vị ngọt ngào của bờ môi ấy, hình ảnh như bị chuyển đổi – người em trai trước mặt bị anh làm bẩn, tóc đen và trán dính một chút dịch trắng, cả cơ thể được bọc kín trong mùi hương của anh, tựa như cậu biến thành vật sở hữu của riêng anh.

Anh nhắm mắt.

Chung quy ý muốn bảo vệ em trai vẫn thắng được du͙© vọиɠ.

“Anh đi lấy thuốc, nếu không ngày mai đầu gối em sẽ sưng lên.” Anh ôn tồn khuyên bảo, dùng ngón tay sửa lại tóc mái ướt dầm dề của cậu, hơi nước mang theo hương thơm của cậu thấm dần vào đầu ngón tay.

“Em không cần, em muốn anh ở cùng em.” Trong mắt Mộ Thanh Thu chảy ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ của cậu trắng bệch, tựa như túm lấy cọng rơm cứu mạng mà bắt lấy cánh tay anh.

Tiếng cười trào phúng lại vang lên, lần này như xuất hiện ở ngay bên tai cậu, gió lạnh quét qua da thịt khiến cậu nổi da gà.

Mộ Thời Yến đồng ý, anh thích bộ dáng Mộ Thanh Thu toàn tâm toàn ý ỷ lại anh, để cho du͙© vọиɠ chiếm hữu lúc nào cũng tăng của anh được thỏa mãn. Tuy rằng sau khi thỏa mãn lại khát khao càng nhiều.

Anh đã nghĩ nhốt cậu vào nơi không có ánh sáng và nguy hiểm, nhưng lại sợ đóa hồng không có ánh mặt trời thì sẽ khô héo.

Có lẽ, anh nên để người nghiên cứu một vài loại thuốc ảnh hưởng tới thần kinh, để cho em trai có thể cam tâm tình nguyện mà ở trong vòng tròn an toàn do anh dựng lên.

Sắc mặt Mộ Thanh Thu lại không tốt lên tí nào. Thậm chí cậu muốn đổi ngược yêu cầu lúc trước, hy vọng Mộ Thời Yến rời đi.

Bởi vì, đồ vật không nhìn thấy kia lại khống chế cơ thể cậu không cho chống cự. Cánh mông cậu bị nó tách ra, dòng nước ấm áp len lỏi vào bên trong khiến cho huyệt nhỏ trướng đầy, huyệt thịt ẩm ướt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu chảy ra dịch nhầy và tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn ở bên trong.

Sợ hãi của Mộ Thanh Thu bay mất một nửa, thậm chí cậu còn cảm giác xin lỗi bản thân lúc trước, vậy mà sợ hãi một quỷ hồn đầu óc có vấn đề này.

Huyệt nhỏ bị ép căng thành hình bầu dục, lộ ra tràng đạo ướŧ áŧ bên trong, dòng nước ấm nóng cọ rửa từng chút một bên trong thành ruột, ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lại trên nếp gấp cũng bị cuốn trôi.

Nhiệt độ ấm nóng mang lại cho người kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, khiến Mộ Thanh Thu không nhịn được nắm chặt tay Mộ Thời Yên, cậu thấy thẹn mà cắn môi, phòng ngừa mình rêи ɾỉ thành tiếng.

Cậu ở trước mắt anh trai bị một thứ đồ không nhìn thấy đùa nghịch, còn không thể nói ra.

“Em không thoải mái à?” Mộ Thời Yến sờ trán cậu, bàn tay mang chút nước chạm vào trán cậu, giọt nước nhỏ giọt chảy xuống da thịt, khắp nơi nổi lên cảm giác ngứa ngáy không nói lên lời.

“Không thoải mái sao?” Có người cũng bắt chước giọng điệu Mộ Thời Yến, kề sát tai cậu mà châm chọc

(Truyện ngắn: Nếu anh trai sống lại. - Nội dung chương không liên quan tới cốt truyện.)

Trong căn phòng đen nhánh, Mộ Thời Yến ngồi trước máy tính, sắc mặt anh tái nhợt, môi trắng bệch kinh người, cả người như mất hết cảm xúc.

Ánh sáng xanh của màn hình chiếu lên mặt anh, mờ mờ ảo ảo, khiến anh giống như một quỷ hồn.

Trừ bỏ thanh âm phát ra từ máy tính, căn phòng yên tĩnh tới đáng sợ.

“Anh, anh ơi, em muốn về nhà… hu hu… cứu em… cút ra….”

Mộ Thời Yến không biết đã nhìn đoạn video này bao nhiêu lần, đây là do Thẩm Trần quay lại gửi cho anh để diễu võ dương oai, nội dung bên trên anh đã sớm nhớ như in.

Anh biết lúc nào bé ngốc sẽ đáng thương cầu cứu anh, lúc nào sẽ khóc tới tê tâm liệt phế, ỷ lại mà gọi anh trai, nhưng lại bị tên ác quỷ che miệng lại ôm vào trong ngực.

Màn hình chỉ còn lại bông tuyết trắng, anh không nhìn được em trai mình, chỉ có thể nghe được thanh âm nức nở tuyệt vọng không cam lòng của cậu. Tên đáng chết kia như khoe mẽ mà nói chuyện, nội dung chỉ toàn làm thấp đi nhà họ Mộ cũng với du͙© vọиɠ chiếm hữu như thể hận không nuốt em trai anh vào bụng được, thỉnh thoảng còn có tiếng nước nhớp nháp, thanh âm va chạm làm nền.

Video vẫn đang chạy, trước mắt Mộ Thời Yến lại biến thành màu đen, thân thể anh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Mỗi ngày anh ngủ không tới hai giờ, thể xác và tinh thần đã tới cực hạn, anh chỉ dựa vào ý chí muốn cứu em trai mà giữ lại một hơi.

Có thể, ngày hôm qua, em trai gọi cho anhmột cuộc, em ấy nói, em không muốn chạy trốn nữa, lần nào Thẩm Trần cũng sẽ đùa bỡn em ấy, em ấy sợ hãi… Cuối cùng em ấy còn nhỏ giọng hỏi:

“Đây là hiện thực hay là ảo giác? Anh có phải là anh trai thật không?”

Thanh âm em ấy tuyệt vọng tới mức khiến Mộ Thời Yến run sợ, anh không dám nghĩ em trai bị tra tấn như thế nào. Tựa hồ khả năng nói chuyện của anh cũng mất đi, anh chỉ có thể vụng về mà an ủi cậu, nói chắc chắn anh sẽ tìm được cậu, chắc chắn sẽ tìm được.

“Em tin anh, em lúc nào cũng tin anh hết. Nhưng mà… hình như em mệt quá.” Thanh âm đầu bên kia điện thoại như rơi vào sương mù, không nắm được cũng không giữ được, bị gió thổi tan đi, không để lại một dấu vết nào.

Kể cả như vậy, Mộ Thời Yến cũng không ngờ được đây là lần trò chuyện cuối cùng của anh và Mộ Thanh Thu.

Kết quả, Mộ Thanh Thu chết, cậu tự sát.

Ngay cả linh hồn cũng không còn.

Nếu không phải Thẩm Trần hoài nghi nhà họ Mộ mời đạo sĩ lấy trộm hồn phách Mộ Thanh Thu, chạy tới nổi điên khả năng anh còn chưa biết tin tức này.

Em trai mềm mại của ảnh, chỉ hơi đau một chút đã ấm ức mà khóc. Cậu đã ôm tâm trạng như thế nào để kết thúc sinh mệnh của mình, cậu sẽ oán trách người anh trai phế vật vô dụng này sao.

Đầu óc anh choáng váng một trận, trước mắt giống như biến thành kính vạn hoa muốn máu rực rỡ, tất cả vỡ thành mảnh nhỏ.

Mộ Thời Yến cảm nhận mệt mỏi trong cơ thể kéo anh chìm xuống, nhưng anh cố gắng chống cự, anh mới chỉ khiển Thẩm Trần bị thương nặng, vẫn chưa gϊếŧ chết hắn, cũng chưa đoạt lại được thi thể của em trai, anh chưa muốn….

Cái chết ngọt ngào ôm lấy anh, anh hoảng hốt mà nghe được tiếng của em trai đang gọi: “Anh ơi.”

“Anh giúp em dạy dỗ tên Thẩm Trần kia đi, hắn phiền quá trời, không chịu nghe lời em nói.” Mộ Thanh Thu dựa theo kịch bản nói ra, cậu nắm tay Mộ Thời Yên đưa qua đưa lại làm nũng.

Cậu phát hiện Mộ Thời Yến không giống ban nãy, khóe môi hơi cong lên bị anh mím thành đường thẳng, đôi mắt tràn đầy ý cười biết thành giếng nước sâu không một gợn sóng, trong tĩnh mịch mang theo hơi lạnh tới xuyên tim.

Anh im lặng mà nhìn cậu, ánh mắt phức tạp vô cùng, phảng phất như nhìn thấy bảo vật bị mất mà tìm lại được, lại cũng giống như hận cậu vô cùng, tràn ngập sát ý.

Mộ Thanh Thu không khỏi buông tay Mộ Thời Yến ra, lo lắng đứng tại chỗ.

“Anh ơi?”

Ngay lúc cậu buông tay, phản ứng cả Mộ Thời Yến kịch liệt quá sức tưởng tượng, anh nắm cổ tay cậu, dùng sức thật lớn, phảng phất muốn bóp gãy.

“Đau.” Mộ Thanh Thu nhẹ giọng kêu lên.

Mộ Thời Yến nhìn không chớp mặt vào gương mặt xinh đẹp trước mặt, anh tham luyến mà cảm nhận độ ấm trong tay, cậu nóng bỏng, còn sống, mà không phải suy yếu như hoa hồng sắp héo rũ chết khô.

Thật tốt, mọi thứ còn kịp, anh sẽ sửa chữa mọi sai lầm.

“Tất nhiên anh sẽ giúp Thanh Thu rồi, em qua đây với anh đã.” Mộ Thời Yến thu liễm cảm xúc, buông lỏng bàn tay ra, dắt Mộ Thanh Thu đi về phòng mình.

“Em không phải trẻ nhỏ.” Mộ Thanh Thu phát ra thanh âm kháng nghị.

“Chỉ dắt một lát thôi, anh sẽ thả em ra ngay.” Đến lúc đó em sẽ không bao giờ bị thương tổn nữa.

Mộ Thanh Thu đi theo bước chân Mộ Thời Yến.

Cậu thấy anh mở két sắt, lấy ra một ống tiêm cùng một lọ thuốc từ trong tủ lạnh nhỏ bên trong ra.

Mà kỳ quái là, trong lúc lấy đồ Mộ Thời Yến cũng không buông tay cậu ra.

“Đây là thuốc gì?” Mộ Thanh Thu tò mò hỏi, trái tim cậu bắt đầu tăng tốc.

Mộ Thời Yến cười cười: “Là thứ có thể bảo vệ Thanh Thu.”

Anh nhìn lên cánh tay trắng tuyết của cậu, mạch máu xanh xanh uốn lượn ở trên, rất dễ dàng mà tìm được tĩnh mạch.

“Ồ.” Mộ Thanh Thu nhấp môi, tuy rằng thấy không đúng, nhưng đầu óc cậu lại chưa kịp phân tích.



Vài phút sau, Mộ Thanh Thu dùng ánh mắt không thể tin tưởng mà nhìn Mộ Thời Yến: “Đây là bảo vệ mà anh nói à?”

Cả người câu run rẩy không ngừng, bị Mộ Thời Yến ôm vào trong ngực.

“Vì sao chứ?” Cánh ôi Mộ Thanh Thu mất đi màu sắc, trắng bệch giống như thạch trái cây trong suốt.

Vì sao lại đối xử với cậu như vậy.

“Sẽ không có ai cướp em đi nữa, ai cũng không thể cướp em đi.” Vẻ mặt Mộ Thời Yến quá cố chấp, anh dùng ngón tay cẩn thận miêu tả lại gương mặt Mộ Thanh Thu, lần này anh có thể chắc chắn mình không nằm mơ.

Em yếu ớt như vậy, rời khỏi vòng tay của anh sẽ sống thế nào đây?

Cho nên anh sẽ không để em được tự do, em nên vĩnh viễn ở lại nơi an toàn không khiến em bị thương.

Trở thành công chúa nhỏ bị nhốt trên tháp cao không bao giờ có hoàng tử tới giải thoát.

Từng đợt đau đớn kéo tới, Mộ Thanh Thu run rẩy nắm lấy quần áo Mộ Thời Yến, kéo vải dệt sang trọng nhăn nhúm lại, bên trên dính đầy mồ hôi.

“Một lát sẽ qua thôi, sau này sẽ không bao giờ bị đau nữa.” Mộ Thời Yến dịu dàng dỗ cậu, anh chủ động để cậu cắn lên tay mình, để mặc da thịt bị cắn rách chảy ra máu tươi.

Mộ Thanh Thu phát hiện cậu đang quên dần, cậu quên mọi thứ, hệ thống, nhiệm vụ, cục xuyên không,…

Cậu đang quên, nhưng… cậu quên gì vậy?

Chắc là… những chuyện không quan trọng rồi.

Đau đớn tới cực hạn, cậu mê man hôn mê nằm trong l*иg ngực người đàn ông không quen.



Mộ Thanh Thu tỉnh lại.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, trên tay phát ra thanh âm va cham.

Cậu nhìn về nơi đó, dây xích bạc nhỏ nhắn quấn vòng quanh tay cậu, khóa cậu ở trong căn phòng này.

Thật đẹp, giống như ngôi sao, mà… ngôi sao? Ngôi sao là gì vậy?

Cậu bị suy nghĩ trong đầu làm cho rối bời. Mộ Thanh Thu tò mò mà khảy dây xích, ngón tay cậu vừa động, dây xích sẽ phát ra thanh âm va chạm êm tai.

Cậu chơi tới mê mẩn, ngay cả người ngồi bên cạnh cũng không để ý.

“Thanh Thu…” Người kia gọi cậu ba lần, cậu mới dời lực chú ý khỏi dây xích.

“Thanh Thu?...” Cậu lặp lại lời nói của đối phương, chuyển mắt nhìn về phía người nói chuyện.

Người này rất đẹp, đẹp giống như dây xích vậy, nhưng mà cậu không thích lắm.

“Tên của em là Mộ Thanh Thu.” Người kia trìu mến mà vươn tay về phía cậu. Cậu né tránh theo bản năng, cậu không thích bị đối phương chạm vào, cậu thích dây xích hơn.

Đối phương tựa hồ tức giận, cậu lui về phía sau giống như muốn phân rõ giới hạn.

Đối phương bắt được dây xích kéo mạnh cậu trở lại.

“Không được trốn anh.” Người kia nhấn mạnh nói.

Mộ Thanh Thu cong đôi mắt, trên mặt là sự ngây ngô không rành thế sự, dường như nghe không hiểu gì hết.

Đối phương nhẹ nhàng mà vuốt lại sợi tóc rối tung của cậu ra sau tai, chậm rãi vuốt ve mặt cậu.

Anh nhìn thẳng vào hai mắt cậu kiên nhẫn nói: “Anh là anh trai của em, là người thân quan trọng nhất của em. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

Mộ Thanh Thu không để ý tới anh, cậu chỉ lo chơi dây xích một mình.

Nhưng người kia vẫn không chê phiền mà nói tiếp, có lẽ chỉ cần cậu không mở miệng anh vẫn sẽ nói liên tục.

Mộ Thanh Thu phiền chán, theo mong muốn của đối phương mà gọi ra hai tiếng “anh trai”.

Sau đó người cậu gọi là anh trai này ăn môi cậu, anh trai nói đây là khen thưởng, nhưng cậu không thấy thế.

Từng ngày trôi qua, Mộ Thanh Thu biết được anh trai mình tên là Mộ Thời Yến, anh là một người gϊếŧ quái vật, gọi là vu sư? Đạo sĩ? Hay anh hùng gì đó?

Dù sao câu cũng không nhớ, cậu chỉ biết bên ngoài có quái vật, mà hai người bọn họ là người duy nhất còn sống sót.

Cho nên câu không thể rời khỏi căn phòng mà anh trai tạo ra cho cậu, cũng không thể tháo dây xích xuống, bằng không quái vật sẽ nhai mất đầu cậu.

Lúc trước cậu không nghe lời anh, chạy trốn đi kết quả bị thương nặng dẫn tới mất trí nhớ.

Tuy rằng hoàn cảnh khó khăn, nhưng cậu có yêu cầu gì anh trai cũng luôn cố gắng thỏa mãn. Mỗi ngày thức dậy rời giường bên cạnh luôn có một món quà nhỏ mà anh chuẩn bị cho cậu.

Mộ Thanh Thu cảm động tới rơi nước mắt, cậu cảm thấy mình trước khi mất trí nhớ của quả thực không phải người, thế mà lại từ chối anh trai tốt như vậy.

Có lẽ lòng hiếu kỳ của cậu sẽ tăng dần theo thời gian, nhưng hiện giờ, cậu rất thỏa mãn với cuộc sống như vậy, cũng vừa lòng với anh trai của mình.