Chương 34. Chạy trốn không thành công, bị hạ thuốc. Bị anh chơi chơi ở nơi lúc nào cũng có thể bị người nhìn thấy
Đối với sắc mặt ủ dột của Mộ Thời Yến, Mộ Thanh Thu cảm thấy mình nói không sai, vốn dĩ hai người cũng kẻ tám lạng người nửa cân, hơn nữa Mộ Thời Yến hôn cậu đau hơn Thẩm Trần, cho nên cậu càng không thích Mộ Thời Yến.
Mộ Thời Yến nắm cằm cậu: “Có vẻ anh không nghe rõ, Thanh Thu có thể lặp lại lần nữa không?”
“Anh… ưʍ.”
Lời nói Mộ Thanh Thu vừa ra khỏi miệng đã bị Mộ Thời Yến bịt lại, anh hôn cậu chỉ còn cách phát ra thành âm “ưʍ.. a” từng chút.
Cậu ngạc nhiên chớp mắt, không hiểu vì sao Mộ Thời Yến không cho mình nói chuyện, vốn anh yêu cầu cậu lặp lại mà.
Mộ Thời Yến cười dịu dàng vô cùng, nhưng bàn tay trên cằm cậu lại siết chặt phát đau, anh hỏi: “Em có thể lặp lại được không?”
“Em nói…” Tiếng nói của cậu lại bị ngăn lại.
Mộ Thời Yến tiếp tục: “Em lặp lại nữa đi.”
…
Sau vài lần, Mộ Thanh Thu rốt cuộc hiểu Mộ Thời Yến miệng nam mô bụng bồ dao găm, anh không hề muốn cho cậu nói chuyện, anh chỉ đang tức giận vô lý, bắt nạt cậu.
Chờ tới lần sau Mộ Thời Yến hỏi lại lần nữa, cậu mím môi không trả lời.
Đôi mắt Mộ Thời Yến đen kịt giống như có thể hấp thụ hết ánh sáng xung quanh, thanh âm anh nhẹ nhàng từ tốn: “Thanh Thu không nói sao?”
Anh nhìn em trai vì muốn khen ngợi Thẩm Trần, cho dù không thích bị anh hôn cũng cứ phản bác liên tục, sự phẫn nộ của anh đã đạt đỉnh.
Mộ Thanh Thu không muốn bị Mộ Thời Yến quỷ kế đa đoan hôn nữa, vì thế cậu chỉ có thể lắc đầu bày tỏ ý kiến.
Cậu thở hổn hển, miệng rất hồng, trong mắt có sóng nước lưu chuyển phảng phất như mặt biển dưới ánh mặt trời vàng rực.
Ngón cái Mộ Thời Yến chậm rãi vuốt ve cổ Mộ Thanh Thu, anh nhìn đôi môi sưng đỏ vì hôn của cậu.
Ngón tay anh căng chặt.
Em trai anh… đúng là không biết nghe lời.
Anh không muốn lại chiều cậu, dỗ cậu nữa.
Bàn tay Mộ Thanh Thu nắm chặt lớp da của ghế sô pha, cậu có chút sợ Mộ Thời Yến.
Trông anh rất đáng sợ, giống là cởi bỏ lớp da người để lộ ra con quái vật chân thật đáng sợ bên trong.
Mộ Thanh Thu đột nhiên nhớ ra đây là thế giới ma quái, mắt cậu suýt chút nữa trào ra nước mắt.
Xuất hiện vấn đề rồi, ký túc xá này khá tách biệt, do nhà họ Mộ xây riêng cho cậu, cho dù cậu chết ở đây thì cũng phải thật lâu mới có người phát hiện được.
“Em đang sợ anh.”
Trong mắt Mộ Thời Yến toàn hình ảnh em trai yếu ớt, cậu sợ hãi, thất thố, hoảng sợ tựa như một đóa hồng bị gió to mưa lớn vùi dập.
Nhưng vô luận ra sao, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận nằm yên dưới người anh, không có một xíu cơ hội chạy trốn nào.
Điều này khiến Mộ Thời Yến rất thỏa mãn. Anh phảng phất như trở về hồi nhỏ, lần đầu tiên anh bắt được một chú sẻ biết bay, nắm nó trong lòng bàn tay, lông chim mềm mại lấp đầy lòng bàn tay,
Anh trầm mê hoàn toàn với cảm giác nắm giữ, khống chế người khác. Khi người này biến thành em trai, cảm giác thỏa mãn trong anh như được nhân lên gấp nhiều lần.
“Anh, anh buông em ra trước đã, mau buông em ra, chuyện em đồng ý với anh đã làm xong rồi.” Thanh âm Mộ Thanh Thu thanh thoát, yếu ớt mang theo ý cầu xin.
Cậu muốn chống cự, cần cổ toát ra mồ thấm ướt tay Mộ Thời Yến.
“Nhưng Thanh Thu nói anh kém bạn học Thẩm Trần, vậy nên anh đành phải cố gắng thể hiện hơn, cố gắng một ngày vượt qua bạn học Thẩm Trần.”
Mộ Thời Yến vuốt ve động mạch cổ Mộ Thanh Thu, mồ hôi bên trên như mang theo lực hút dính chặt tay anh vào da thịt cậu.
“Anh ơi, em sai rồi. Thẩm Trần sao so được với anh chứ, anh lợi hại nhất.” Mộ Thanh Thu phát hiện anh trai cậu và Thẩm Trần trời sinh đối nghịch, cậu nhắc tới một lần sẽ bị bắt nạt một lần.
Vai chính đúng là nguyên nhân làm cậu mệt mỏi thế này.
“Đây không phải lời thật lòng của em.” Ngón tay Mộ Thời Yến chuyển qua hầu kết cậu, Mộ Thanh Thu run rẩy theo động tác của anh đi xuống, từ từ cởi ra cúc áo thứ nhất trên sơ mi.
Làn da trắng tuyết mềm mịn lộ ra càng nhiều.
Tiếp theo là cúc thứ hai.
Cúc áo thứ ba…
Nơi sô pha bị Mộ Thanh Thu nắm lấy đã hằn thành vết nhăn, tới lúc này trong lòng cậu không có nhiều kinh ngạc nữa, ngược lại có loại cảm giác như bụi bặm rơi xuống đất.
Cậu cố gắng thử nhẫn nhịn vì nhiệm vụ, nhưng không thành công, mỗi một giây trôi qua đều là sự dày vò dài đằng đẵng với cậu.
Cậu ấm ức nghĩ, chuyện này là sao đây. Cậu tới đây làm nhiệm vụ chứ không phải tới để chơi trò lσạи ɭυâи với anh trai.
Tay cậu chống lên ngực Mộ Thời Yến, dùng sức toàn thân đẩy anh đi.
Có lẽ do lúc trước cậu ngoan ngoãn nên Mộ Thời Yến thả lỏng cảnh giác.
Cậu thành công.
Mộ Thanh Thu nghiêng nghiêng ngả ngả, không kịp xỏ dép chạy thẳng ra bên ngoài. Trong tai cậu toàn tiếng tim đập thình thịch. Bàn chân tinh xảo như sứ trắng tiếp xúc với mặt đất trở nên trắng bệch.
Cửa ở ngay trước mặt.
Cậu vừa chạm được chốt cửa, người phía sau cũng đã giữ cậu lại.
Cậu chạy không thoát, Mộ Thanh Thu cười giễu, sự giãy giụa của cậu vô lực tới buồn cười.
Nhưng Mộ Thời Yến cũng không kéo cậu lại, ngược lại anh dùng bàn tay ấm áp bọc lấy tay cậu nhấn lên chốt cửa.
…Theo tiếng ấn, cánh cửa từ từ mở ra.
Gió xuân không nóng không lạnh thổi vào, cậu cứng đờ tại chỗ, một chiếc kim thon dài sắc nhọn đâm vào cổ cậu, chất lỏng lạnh lẽo từ từ được bơm vào cơ thể.
“Đây là thuốc gì?” Mộ Thanh Thu ngơ ngẩn hỏi, khuôn mặt nhỏ hồng hào có chút đờ ra.
Tư duy cậu như bị ấn nút tạm dừng.
“Là loại thuốc an toàn sẽ không để lại di chứng, em đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương.” Thanh âm của anh dịu dàng dùng sức an ủi cậu.
Thuốc đã phát huy tác dụng, cả người Mộ Thanh Thu mềm nhũn ngã trên mặt đất. Cậu bị Mộ Thời Yến cởi sạch quần áo, dựng người thành tư thế quỳ, eo lưng mềm nhũn cong thành vòng cung mê hoặc.
Mái tóc đen mềm buông xuống sườn mặt, cậu mở ra cánh môi đỏ bừng, thở dốc nặng nề, đôi mắt ướt đẫm được ánh mặt trời phủ lên tia sáng vàng nhạt.
Ánh sáng mặt trời là hy vọng, nhưng không phải hy vọng của cậu.
Mộ Thời Yến đang nói chuyện: “Ban nãy Thanh Thu muốn đi sao? Vậy giờ chúng ta ra ngoài nhé?”
Trên gương mặt dịu dàng như ngọc của anh hiện ra từng tầng du͙© vọиɠ. Anh cắn cổ Mộ Thanh Thu, như dã thú khi tìm được bạn tình của mình.
Mộ Thanh Thu chạy trốn khiến anh hưng phấn tột độ.
Ra… ngoài?
Mộ Thanh Thu có thể nhìn thấy khu dạy học phía xa có người đi lại, trông họ giống như đang nhìn về phía này.
Họ sẽ phát hiện mất.
Từ bộ dáng trần trụi của cậu, đến chuyện… cậu lσạи ɭυâи với anh trai mình.
Cảm giác thẹn khiến cho cơ thể cậu nổi lên màu hồng, nhưng cậu không động đậy nổi, chỉ có thể vô lực chớp mắt.
“Có người, có người nhìn chúng ta.” Thanh âm Mộ Thanh Thu gần như run rẩy, mơ hồ nghe ra chút nức nở.
Cậu chưa trải qua chuyện thế này bao giờ, ở một nơi tùy thời có thể bị người phát hiện, làm vài chuyện không nên xảy ra cùng với anh trai.
“Vậy Thanh Thu có thể cầu cứu bọn họ, không phải đây là ý muốn khi em chạy đi sao?” Thanh âm Mộ Thời Yến mang theo sự dung túng giả dối, răng anh ma sát trên da thịt non mịn, bức Mộ Thanh Thu khóc thành tiếng.
Anh thử hỏi: “Em muốn kêu cứu sao?”
“Không, không cần, em không muốn bị người nhìn thấy.” Đuôi mắt vốn có vẻ vô tội của cậu rũ xuống. Cậu khóc tới đáng thương vô cùng, cả người đang run rẩy, đầu gối vì quỳ trên sàn gỗ cọ ra vết đỏ ửng cùng đau đớn, cậu muốn trở về phòng.
"Sẽ không ai thấy đâu, mà thấy cũng không sao cả, anh sẽ xử lý tốt, em ngoan một chút được không?” Trong dáng vẻ dịu dàng của anh để lộ sự thương hại ngụy trang ra tới.
Tay anh như đang vuốt lông mèo mà chạy dọc sống lưng cậu, càng ngày càng đi xuống, dường như muốn đếm xem xương sống cậu có bao nhiêu đốt, da thịt non mềm dưới tay anh run lên từng hồi.
Anh cầm đóa hồng nhỏ này trong tay, cũng muốn hái nó xuống mang về cất giữ.
Mộ Thanh Thu không nói gì, ánh sáng nhuộm mắt cậu thành từng vòng sáng vàng, mặc kệ là khu dạy học phía xa, hay là cây cổ thụ gần đó cũng biến thành mờ ảo, chỉ riêng thân thể càng ngày càng nóng lên là chân thật.
Nóng quá, ngoài nóng ra trong thân thể còn có khát vọng trỗi dậy, cậu phảng phất một chiếc bánh su kem muốn tan chảy trong lò nướng.
Dưới tác dụng của thuốc, trí thông minh vốn thấp của cậu lại càng tụt dốc.
“Em nóng quá, anh bắt nạt em, hu hu.” Cậu cố gắng nhấn mạnh, chỉ trích đầu sỏ gây tội.
Đáng tiếc, tên đầu sỏ không có lương tâm, anh lại càng thêm mừng rỡ với tình trạng lúc này của cậu.
“Anh không biết Thanh Thu nóng chỗ nào, cho nên không thể giúp em được. Thanh Thu phải nói ra thì anh mới biết được.”
Mộ Thời Yến tham lam mà hôn môi với cậu, ấn lên người cậu từng con dấu màu hồn. Mỗi lần Mộ Thời Yến liếʍ mυ'ŧ, thân thể mẫn cảm Mộ Thanh Thu lại run rẩy, tê ngứa trong cơ thể cậu càng ngày càng nhiều.
Nói ra sẽ dễ chịu hơn sao?
Mộ Thanh Thu gian nan tự hỏi: “Miệng nóng, tay nóng, ngực cũng nóng.” Tiếp theo cậu thấy khó mở miệng nhưng vẫn nói ra: “Nơi phía sau cũng nóng nữa, cả cơ thể chỗ nào cũng nóng, em bị anh gϊếŧ chết mất thôi.”
Trong lúc nói nước mắt của cậu cũng rơi xuống, tới âm cuối cùng mang theo cả giọng mũi run run. Cậu cảm thấy mình là người thê thảm nhất trên đời, mà Mộ Thời Yến là người xấu nhất trên đời.
Nhưng bộ dáng khóc lóc kể lể của cậu lại phản tác dụng, Mộ Thời Yến lại càng muốn đối xử với cậu ác độc thêm chút, để lại dấu vết không thể xóa nhòa trên cơ thể cậu. Anh muốn nhốt cậu vào nơi không có ánh sáng, để cậu chỉ có thể đáng thương ở trong ngực mình kêu khóc, toàn bộ đầu óc không chứa được ai khác ngoài anh ra.
“Em sẽ không chết, anh sẽ cứu em.” Mộ Thời Yến trợn mắt nói dối, anh mở ra cánh mông mềm mại trước mặt, để lộ ra huyệt nhỏ chảy đầy dịch nhầy. Cửa huyệt hồng phấn hơi khép mở, chất lỏng trong suốt phủ ở bên trên thấm ra ánh sáng lấp lánh.
“Huyệt nhỏ em chảy nước rồi.” Mộ Thời Yến vui vẻ chẩn bệnh: “Xem ra Thanh Thu tới kỳ động dục, anh sẽ chữa khỏi cho em.”
Nước mắt Mộ Thanh Thu chảy ra càng nhiều, cậu cảm thấy anh trai coi cậu như kẻ ngốc mà dỗ dành. Nhưng giống như cậu lại thấy thoải mái hơn, chẳng nhẽ cậu đoán sai sao, con người cũng có kỳ động dục?
Tay Mộ Thời Yến nóng, người cậu cũng nóng, nhưng khi Mộ Thời Yến chạm vào cậu lại thấy nhiệt độ trong người giảm bớt.
Ngón trỏ Mộ Thời Yến cắm vào tràng đạo hồng hào, thịt mềm lui lại, bao chặt lấy ngón tay anh. Huyệt thịt ấm nóng cùng lực hút mạnh mẽ kéo ngón tay vào sâu bên trong. Du͙© vọиɠ ở tràng đạo được thỏa mãn một chút, kɧoáı ©ảʍ trầm mê từ từ tràn lan.
“Đau.” Lưng Mộ Thanh Thu banh thẳng, cậu không biết diễn tả cảm giác này ra sao, giống như ngay cả cột sống cũng nhũn ra, nên chỉ có thể xếp nó vào cùng loại với đau đớn.
“Đau hửm?” Giọng nói Mộ Thời Yến có điểm anh ách, nhưng anh vẫn khắc chế du͙© vọиɠ trong người, phần lớn thời gian anh vẫn sẽ là một anh trai tốt.
Ngón tay thăm dò trong tràng đạo, dưới tình huống như vậy, mỗi một cử động nhỏ cũng là một lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ với huyệt thịt tràn đầy khát vọng từ lâu. Tê dại lấp đầy trong từng nếp gấp, dươиɠ ѵậŧ Mộ Thanh Thu cương cứng phun ra chất nhầy.
Ngón tay Mộ Thời Yến dưới sự cắи ʍút̼ của thịt ruột rất nhanh tìm được khối thịt mềm có xúc cảm khác với chỗ khác, anh xoa thử khối thịt mềm kia, cảm giác như điện giật chiếm đầy não Mộ Thanh Thu.
Mộ Thanh Thu đánh mất âm thanh của bản thân, vài giây sau cậu mới gọi ra tiếng “anh trai” không rõ, giống như cậu đã quên ai biến cậu thành bộ dáng như bây giờ.
“Anh đây.” Mộ Thời Yến rút ngón trỏ ra, dịch nhầy trong suốt bị kéo thành tia nhỏ. Anh dùng dươиɠ ѵậŧ chống trước huyệt nhỏ, cửa huyệt nhiệt tình khép mở, như muốn nuốt hết côn ŧᏂịŧ vào.
Tuy rằng huyệt nhỏ mềm ướt tới lầy lội ra sức phối hợp, nhưng lúc Mộ Thời Yến tiến vào vẫn rất khó khăn, từng tầng thịt mềm bắt gặp côn ŧᏂịŧ của anh giống như gặp được đồ ăn mà chúng khát vọng từ lâu, ra sức mυ'ŧ lấy. Mộ Thời Yến cảm thấy bên trên như có vô số đầu lưỡi nhỏ đang liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ anh.
Ngón chân Mộ Thanh Thu vì kɧoáı ©ảʍ mà cuộn tròn lại. Côn ŧᏂịŧ từ từ càn quét từng chỗ trong huyệt thịt, cảm giác ngứa ngáy khó chịu bị đánh nát, chỉ để lại kɧoáı ©ảʍ làm người sung sướиɠ lấn áp tất cả.
Côn ŧᏂịŧ Mộ Thời Yến mở ra từng tầng thịt một tiến sâu vào trong. Nó như trả thù mà nghiền qua nghiền lại tại điểm mẫn cảm, ép khối thịt mềm kia trở lại bên trong vách tường. Cảm giác thỏa mãn căng đầy lấp kín người Mộ Thanh Thu, kɧoáı ©ảʍ tràn đầy toàn thân, dươиɠ ѵậŧ cậu dưới tình huống không cần chạm vào cũng tự bắn ra.
“Anh nói sẽ chữa khỏi cho em mà.” Mộ Thời Yến niết vυ' cậu, đầṳ ѵú hồng phấn chín rực trước sự ủ ấm của kɧoáı ©ảʍ trở nên sưng to đỏ thắm, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ mở ra khe nhỏ phun sữa.
Anh đã hái được hoa hồng, bông hoa hồng nhỏ của anh, em trai của anh, người nhà mà anh yêu nhất.
Mộ Thanh Thu không biết mình bị đâm tới mấy trăm cái. Hiện giờ ngay cả tiếng “anh trai” cậu cũng không gọi nổi, cậu chỉ có thể phát ra từng âm tiết đơn độc tràn ngập tìиɧ ɖu͙© không hề có ý nghĩa theo một lần ra vào của anh.
Thậm chí có lúc trong đầu cậu như đình trệ, ánh mặt trời trước mặt trở lên thành cầu vồng bảy sắc mờ ảo, cho đến đận khi cậu thấy đôi mắt rắn lạnh băng ở nơi xa…
Đôi mắt thuộc về vai chính.
Vốn xa như vậy, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy rõ ràng, Mộ Thanh Thu thấy không khoa học, nhưng không cản trở cậu nhận ra ác ý đặc sệt bên trong đôi mắt ấy.
Xong đời, thanh danh cả đời cậu bị hủy hoại hoàn toàn. Mộ Thanh Thu bị cảm giác thẹn làm cho bùng nổ, huyệt nhỏ dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ co chặt lên tới cao trào, run rẩy mà mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ không để chừa chỗ nào, Mộ Thời Yến bị hút tới bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc phun lên vách thịt đang run rẩy, đẩy kɧoáı ©ảʍ sang một đợt cao trào mới.