Chương 21. Bị ấn trên cửa sổ sát đất chơi tới cao trào
“Anh… Sao anh có thể, có thể làm như vậy?”
Nước mắt Mộ Thanh Thu rưng rưng, cậu ấm ức cắn môi dưới. Cậu đã thuận theo ý Cố Giác khen anh như vậy. Anh không những không vừa lòng mà còn nghĩ ra trò mới tra tấn cậu, đồ nam nhân không nói đạo lý như anh không thể khen nổi.
Cả người Mộ Thanh Thu bị chơi tới choáng váng. Cố Giác dùng tư thế bế trẻ con xi tiểu mà ôm cậu. Ngón tay anh hãm sâu vào trong da thịt trắng nõn của cậu. Tư thế này mang tới cho Mộ Thanh Thu ảo giác lúc nào cũng có thể ngã xuống. Cả người Mộ Thanh Thu chỉ dựa vào lực tay Cố Giác và dươиɠ ѵậŧ cắm bên trong cơ thể để giữ thăng bằng.
Mộ Thanh Thu ác độc nghĩ, tốt nhất cứ để cậu ngã xuống luôn, tiện thể bẻ gãy thứ đồ vật phát tình lung tung của Cố Giác. Từ trước đến giờ Mộ Thanh Thu luôn có loại nguyền rủa kẻ thù như vậy, cho dù thương địch một ngàn, bản thân cậu cũng tốn thất tám trăm.
Trong quá trình đi lại, dươиɠ ѵậŧ đâm loạn trong cơ thể Mộ Thanh Thu, chỉ mới trượt ra một chút lại đâm mạnh vào, dữ dội điên cuồng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào lúc trước theo sự mấp máy của thành ruột mà dao động. Nơi tiếp xúc của côn ŧᏂịŧ và cửa huyệt toát ra một chút dịch trắng chảy dọc xuống dưới. Theo động tác ra vào của côn ŧᏂịŧ, dịch trắng ngày càng nhiều như nối liền thành một đường thẳng rơi xuống sàn nhà thành một vệt dài.
Chờ khi tới được cửa sổ sát đất, Mộ Thanh Thu bị xóc nảy không ngừng phát ra thanh âm nức nở run rẩy. Trên bắp đùi trắng nõn của cậu cũng hằn lên một dấu tay đỏ ửng. Hồng và trắng, hai màu sắc này kết hợp cùng nhau kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu vào đại não người nhìn.
Lúc này Mộ Thanh Thu mới phát hiện, căn phòng mà họ đang ở cao vô cùng, nhìn xuyên qua cửa kính cậu chỉ thấy đầu mình choáng váng một hồi, đồ vật bên dưới giống như bị thu nhỏ mười mấy lần. Mộ Thanh Thu tưởng mình chỉ cần dơ tay là có thể với tới trời cao.
Tần suất huyệt thịt đỏ tươi co rút càng ngày càng nhanh. Dươиɠ ѵậŧ được từng nếp gấp bên trong phục vụ mát xa tới thoải mái. Huyệt thịt ấm áp như cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ. Cố Giác không nhịn được được đẩy hông mạnh hơn. Hỗn hợp dịch nhầy và tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới tác động của anh được đánh bông lên xuất hiện cả bong bóng, phần rớt ra ngoài trông như sữa đậu nành vừa ra lò.
Mộ Thanh Thu không cậy mạnh, cậu nhắm mắt lại. Cậu quyết định không tranh nhất thời, thực hiện nguyên tắc nhân sinh của bản thân. Thanh âm cậu khàn khàn mang theo chút nức nở đầy vẻ sắc tình: “Cố Giác, nơi này cao quá, em sợ.”
“Nếu trừng phạt thì khiến em sợ là đúng rồi, chứ không thì biến thành khen thưởng mất.” Cố Giác cười lạnh, một lần nữa anh phát tiết hết những tức giận do Mộ Thanh Thu gây ra lên người cậu. Dưới sự an ủi của cơ thể ấm áp bên dưới, cơn ghen ghét của Cố Giác dần được kìm xuống.
Cố Giác nghĩ mà sợ, nguy hiểm quá, nếu anh cứ tiếp tục tức giận nữa, thì không những anh biến thành bình dấm chua lòm mà có thể ghen đến chết luôn.
Mộ Thanh Thu cảm thấy Cố Giác nói có lý, nhưng cậu không thể nào đồng ý với cái lý của anh. Hơn nữa, cậu định dùng chân đá Cố Giác một cái, nhưng hiện thực khiến cậu chỉ có thể ấm ức không dám mở miệng, chăm chú dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm côn ŧᏂịŧ lạnh băng đáng ghét kia.
Mộ Thanh Thu chẳng những phải dùng huyệt thịt tiếp thu sự dày dò của côn ŧᏂịŧ, mà tai cậu cũng bị Cố Giác lải nhải liên tục nhắc tới những rủi ro có thể gặp phải khi ở nhà cao tầng, nào là người bị rơi xuống vì cửa kính đột nhiên vỡ, lúc chạm mặt đất nổ tung thành một đóa hoa máu xinh đẹp, trong đỏ lẫn trắng.
Mộ Thanh Thu vốn nhát gan, bị anh dọa như vậy huyệt nhỏ không ngừng co rút, vách thịt ép sát lên côn ŧᏂịŧ, run rẩy bao vây lấy nó như để tìm kiếm sự an ủi. Huyệt nhỏ vừa khít giống như được chế tạo riêng để chứa đựng dươиɠ ѵậŧ, khi dươиɠ ѵậŧ càng kề sát, huyệt nhỏ càng có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tới phát run kia liền càng kẹp chặp, tiếp đó lại là dươиɠ ѵậŧ kề sát,… một vòng tuần hoàn ác tính hình thành.
Thể xác và tinh thần cùng chịu tra tấn, vẻ mặt Mộ Thanh Thu hốt hoảng, cậu lo lắng sau khi kết thúc nhiệm vụ này bản thân sẽ sinh ra chứng sợ độ cao mất thôi, liệu cậu có thể đi xin trợ cấp tai nạn lao động không nhỉ.
Cố Giác nói tới hứng khởi thì nghe được thanh âm buồn bã của Mộ Thanh Thu: “Anh còn nói thêm câu nữa vậy em sẽ cắn lưỡi tự sát, đau chết luôn cũng được.”
Thấy dọa cậu sợ quá mức, Cố Giác sáng suốt im lặng, hắn biết Mộ Thanh Thu nói dối. Theo hiểu biết của anh, kẻ ngu ngốc sợ chết này còn lâu mới tự sát.
Anh biết rõ nơi mẫn cảm trong huyệt nhỏ của Mộ Thanh Thu ở đâu, chỉ cần đâm chọc hai ba cái đã làm cho thần trí Mộ Thanh Thu không rõ, chẳng suy nghĩ nổi điều gì nữa. Thân thể cậu bị côn ŧᏂịŧ đẩy về phía trước, đầṳ ѵú phấn hồng như có như không chạm vào cửa kính, nhiệt độ lạnh lẽo của thủy tinh khiến đầṳ ѵú nhanh trong dựng đứng, núʍ ѵú truyền tới cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
Trong cửa kính như phản chiếu lại hình ảnh cậu bị chơi tới mê ly. Mộ Thanh Thu sinh ra cảm giác xấu hổ vô cùng, cánh môi đỏ bừng của cậu hơi mở ra, phun ra hơi thở che đi gương mặt tuyệt mỹ trên kính kia.
Có lẽ gương mặt trong cửa kính quá đói khát khiến Mộ Thanh Thu cũng bị lây nhiễm, cậu nói ra lời cầu hoan mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới trước đây: “Em muốn… muốn được véo đầṳ ѵú.”
Cậu muốn được ngón tay xoa nắn, lại dùng sức niết mạnh để giảm bớt sự ngứa ngáy này.
Thanh âm quyến rũ truyền tới tai Cố Giác, vẻ mặt anh khϊếp sợ. Cố Giác còn tưởng Mộ Thanh Thu không bị chơi tới thần trí không rõ thì sẽ không bao giờ nói ra lời như vậy.
“Em muốn gì?” Cố Giác không thể tin được hỏi lại một câu.
Mộ Thanh Thu vừa nói xong câu ban nãy đã thanh tỉnh lại, mặt cậu đỏ tới không thể gặp người, cố tình Cố Giác còn hỏi vặn lại, đôi môi đỏ ửng mím chặt, cậu tàn nhẫn mở miệng: “Muốn anh đi chết đi.”
Cố Sách “nha” một tiếng, vô cùng không hài lòng với sự thiếu trung thực của Mộ Thanh Thu. Ngón tay anh đưa tới xoa nắn núʍ ѵú, dịch nhầy tàn lưu giữa kẽ ngón tay nhanh chóng thấm ướt đầṳ ѵú phấn hồng. Cố Giác nghe thấy tiếng thở dốc của Mộ Thanh Thu bèn dùng ngón cái và ngón giữa kẹp mạnh lấy đầṳ ѵú, ngón trỏ dùng sức dí thật mạnh xuống. Cảm giác tê dại như điện giật xông thẳng tới đại não Mộ Thanh Thu, lập tức trong mắt cậu chảy ra vài giọt nước mắt.
Sao lại không phun sữa nhỉ? Cố Giác tự hỏi trong đầu. Anh tưởng tượng nếu Mộ Thanh Thu có thể phun sữa được, đầṳ ѵú bị anh đùa nghịch từ nãy chắc chắn đã chảy ra sữa tươi, bầu vυ' căng cứng nước sữa như mất không chế chảy ra ngoài.
Côn ŧᏂịŧ ở trong huyệt thịt hưng phấn vô cùng, nó ác độc mà cắm vài cái nên chỗ thịt mềm mẫn cảm rồi nhắm thẳng nơi đó mà bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới nên phần thịt nhô lên đấy. Lực bắn giống như vòi hoa sen mở hết công suất làm huyệt nhỏ lại lên tới cao trào.
Ngón tay trắng nõn của Mộ Thanh Thu khua loạn trên cửa kính lưu lại từng vết tay rõ ràng, tiếng móng tay ma sát khiến người thấy ê răng.
Sợi dây lý trí luôn căng chặt trong đầu Mộ Thanh Thu trong cuộc ái tình dài dằng dặc không có tiết chế này cuối cùng đứt phựt, đôi mắt Mộ Thanh Thu khép lại. Trước khi hôn mê, Mộ Thanh Thu chỉ có một suy nghĩ duy nhất – không chạy thì đúng là đồ đại ngốc.
Cậu vị cường độ làʍ t̠ìиɦ cao vυ't này dọa sợ.
*
Phương Lăng trở lại căn cứ.
Hắn bị thương nặng, vệt xanh tím từ đôi mắt dọc theo xương gò má sưng to, không ai biết phải bị đánh bao nhiêu đấm mới có thể có được bộ dáng như thế này. Gương mặt hắn như nhét cả mấy cái bánh bao ở trong, người khác phải căng mắt ra nhìn mới có thể nhìn thấy ngũ quan ban đầu của hắn trông cũng được.
Hai tay hắn nhìn qua có vẻ cũng bị thương, chúng lấy một độ cong vô cùng quỷ dị buông thõng xuống, máu đỏ tươi từ trên vòng vèo chảy xuống nhiễm đỏ cà bàn tay. Ngay cả hơi thở của hắn cũng mang theo mùi máu tươi nồng nặc.
Chỉ riêng có cặp mắt kia vẫn đang được lửa giận thiêu đốt hừng hực khiến người không dám nhìn thẳng.
Đội trưởng đội canh gác hôm nay là người quen của Phương Lăng, nhưng cho dù vậy hắn ta cũng ngạc nhiên mất nửa ngày, không dám tin tưởng cái người thê thảm với gương mặt biến dạng hoàn toàn này là thanh niên độc miệng thần thái tươi sáng lúc trước.
“Suýt chút nữa tôi nhận lầm cậu thành tang thi đấy.” hắn ta cười trừ: “Cậu bị sao thế? Không phải ra ngoài yêu đương vụиɠ ŧяộʍ rồi bị chồng người ta bắt được đánh cho một trận chứ?”
Hắn ta vốn định nói chút chuyện cười giải tỏa bầu không khí, ai mà ngờ lửa giận trong mắt Phương Lăng càng tăng như muốn tuôn ra ngoài thiêu cháy người khác. Tên đội trưởng xấu hổ, giống như phát hiện bản thân nói trúng cái gì rồi.
“Tôi muốn gặp Việt Chu.” Phương Lăng lau máu trên khóe miệng, hắn nói xong một câu máu cũng chảy ra càng nhiều, giọng hắn trầm thấp mà âm lãnh.
“Cậu không cần nói tôi cũng dẫn cậu đi. Bây giờ cậu bị truy nã trong toàn căn cứ, thống lĩnh Chu nói cậu trộm đi đồ vật quý giá.” Tên đội trưởng nhún vai: “Nếu cậu cũng muốn gặp thì tốt, tôi đỡ mất công trói cậu lại.”
Tên đội trưởng không thể kìm nén được lòng hiếu kỳ của bản thân, hắn chủ động nhận việc dẫn Phương Lăng tới gặp Việt Chu. Trên đường đi, hắn ta hỏi:
“Cậu trộm thứ gì vậy? Có thể so với tinh hạch làm người tiến cấp sao?”
Một giây
Năm giây
Mười giây…
Ở lúc tên đội trưởng cho rằng Phương Lăng sẽ không trả lời thì hắn mở miệng.
“Không so được.”
Tên đội trưởng nhẹ nhàng thở gia, hắn ta bảo mà…
“Gộp tất cả tinh hạch trên thế gian lại cũng kém cậu ấy.”