Làm Khóc Vai Ác Xinh Đẹp (NP)

Chương 20. Ở thế giới tang thi bị chơi tới khóc - 20

Chương 20. Bị tang thi vương ôm lấy làʍ t̠ìиɦ điên cuồng, khi cả người vô lực thì bị ép hỏi kỹ thuật làʍ t̠ìиɦ của ai tốt hơn.

Mộ Thanh Thu hai mắt vô thần nằm trong bồn tắm, cậu oán hận nghĩ, bản thân mình vì cứu con husky ngốc Phương Lăng phải hy sinh lớn rồi.

Nếu cậu là một con cá thật thì bây giờ ngay cả chóp đuôi cũng đau.

Người đẹp da trắng tóc đen, bên trên cơ thể những vết xanh tím sưng đỏ phủ kín mọi chỗ trông như một bức tranh sơn dầu trừu tượng.

Hơi nước hun mặt cậu thành màu hồng phấn, đôi mắt vô hồn được phủ lên một màng sương mỏng mờ mịt khiến người ta nghĩ đến Giang Nam bị phủ trong mưa bụi.

Dòng nước ấm áp giống như con rắn nhỏ, trườn qua trườn lại trên miệng vết thương sưng đỏ, thỉnh thoảng lại chui vào trong một chút mang tới cảm giác đau đớn mỏng manh.

Những vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cứng trên đùi dần hòa tan trong nhiệt độ của nước, chúng từ từ tróc khỏi làn da bị xoa tới đỏ bừng, biến thành dịch lỏng mang theo mùi tanh, hòa cùng làn nước xung quanh không thể phân biệt được. Ngay cả hương cam tươi mát cũng không ngăn được mùi tanh nồng này, nó nhắm thẳng xoang mũi xông tới tấn công.

Mộ Thanh Thu ngửi được mùi này liền nhớ tới Cố Giác, nhớ tới những lời mình nói lúc trước. Cậu dơ đôi bàn tay ướt đẫm của mình lên che mặt hy vọng có thể khiến bản thân đỡ thấy xấu hổ phần nào.

A, Cậu vì cứu người mới làm vậy, không cần xấu hổ, không xấu hổ… Thôi, cậu vẫn thấy xấu hổ quá.

Gương mặt nhỏ của Mộ Thanh Thu nhăn nhúm, cậu cắn ngón tay khiến đầu ngón tay trắng nõn trở nên đỏ bừng. Cánh môi có vết thương nhỏ dịu dạng ngậm lấy ngón tay.

Không hổ Cố Giác là tang thi vương, da mặt dày gấp nhiều lần con người bình thường.

Anh lại ở ngay trước mặt Phương Lăng hôn cậu. Tuy rằng cậu có nói vài câu không tốt nhưng mà hành vi độc ác làm cậu mất mặt của Cố Giác lại càng không tốt hơn, cần phải phê bình thật nặng.

Dù sao làm gì có con tang thi nào giống như chó con liếʍ qua liếʍ lại trên mặt người. Cho dù cậu không chê bẩn thì cậu cũng sợ mình bị anh liếʍ tới da tróc thịt bong chỉ để lại bộ xương khô.

Vẻ mặt Phương Lăng lúc đó vô cùng đặc sắc, đặc sắc đến mức cậu không dám nhìn.

Tóm lại, Cố Giác là một con tang thi hư, cực kỳ hư.

Mộ Thanh Thu dùng vốn từ ngữ mắng chửi tiêu chuẩn học sinh tiểu học của mình mà chửi bới Cố Giác ở trong lòng. Vì sao cậu không mắng ra hả? Vì cậu sợ Cố Giác nghe thấy chứ sao.

Mộ Thanh Thu tức giận mắc áo tắm. Áo tắm vô cùng rộng, khiến cậu trong như một con chim béo mập mạp. Cổ áo trễ xuống lộ ra bả vai mượt mà cùng xương quai xanh gợi cảm. Giọt nước chưa được lau khô từ cằm cậu rơi xuống như phủ thêm một tầng lấp lánh mê người.

Cậu vừa mới bước ra ngoài, còn chưa kịp quan sát bố cục căn phòng ra sao thì đã bị Cố Giác coi như búp bê ôm vào trong ngực bế lên giường.

Mộ Thanh Thu ngoan ngoãn ngồi im, lông mi cậu run rẩy không ngừng. Tầm mắt cậu nhìn về sau lưng Cố Giác, cậu phát hiện Phương Lăng không thấy nữa, không biết hắn rời đi hay là bị vứt ra ngoài cho tang thi ăn rồi.

Cậu có nên hỏi thử không nhỉ?

Cậu suy nghĩ cẩn thận. Trực giác nói với cậu nếu hỏi ra thì sẽ có rất nhiều chuyện không tốt phát sinh, nhưng nếu không hỏi thì lương tâm cậu không yên.

Nhưng mà không để cậu suy nghĩ quá lâu, ngón tay lạnh lẽo đã nắm lấy cằm cậu.

“Mở miệng ra.” Cố Giác dùng thái độ dụ dỗ quá mức tự nhiên giống như đang dỗ dành người vợ mà anh âu yếm.

Trong phút chốc Mộ Thanh Thu còn chưa kịp phát hiện ra điều gì thì đã ngoan ngoan nghe lời há miệng ra. Cậu còn “A” một tiếng rõ to coi Cố Giác như là bác sĩ nha khoa tới khám răng cho mình.

Cố Giác cười một tiếng, cúi xuống hôn chiếc miệng tản ra vẻ đẹp mê người của cậu. Cánh môi dán cánh môi, ở nơi tiếp xúc dần dần nhiễm hơi nước, nước miếng không kịp nuốt tràn ra từ khóe miệng chảy xuống.

Đầu lưỡi quấn quýt, chiếc lưỡi trơn trượt đưa đẩy qua lại. Đôi mắt như cánh hoa đào của Mộ Thanh Thu như chìm trong hơi nước, yết hầu cậu lên xuống phát ra tiếng nức nở như đang khóc, nhưng chưa kịp phát ra đã bị Cố Giác nuốt hết. Ngón tay trắng bệch của cậu nắm chặt quần áo Cố Giác, cơ thể cậu run rẩy sắp ngồi không vững.

Mộ Thanh Thu không chống đối, không phải vì cậu thích bị làm như vậy mà cậu hiểu được chống đối là vô dụng còn khiến cho tang thi vương giận điên lên. Sau đó tang thi giận điên này sẽ kiếm đủ mọi cớ bắt nạt cậu thảm hơn, quá đáng hơn.

Chẳng qua do cậu tấm lòng từ bi khoan dung độ lượng nên mới không tát Cố Giác một cái, chứ không phải cậu sợ bị anh chơi chết đâu.

Cố Giác an ủi mà vuốt ve sống lưng cậu, đầu ngón tay theo đường cong từ từ trượt xuống, cho đến khi tới dây thắt lưng.

Ngón tay nhẹ nhàng gẩy một cái.

Áo tắm trên người cậu như cánh hoa từ từ bung nở để lộ ra nhụy hoa mềm mại bên trong. Da thịt trắng nõn mềm mịn của cậu được phơi bày hoàn toàn, hương thơm ngọt lịm giống như bánh nếp cắn một miếng là tan. Trên người cậu vẫn còn nhiệt độ nóng bỏng vừa tắm rửa xong truyền tới trên người tang thi vương, hòa tan sự lạnh giá của anh.

Cố Giác hôn đến lúc Mộ Thanh Thu sắp ngạt thở mới buông ra.

Một sợi chỉ bạc trong suốt từ môi Mộ Thanh Thu nối liền với Cố Giác. Theo khoảng cách càng xa, sợi chỉ võng xuống rồi đứt đoạn, quay trở về hai nơi.

Cảm giác khô nóng quen thuộc từ trong cơ thể dâng lên, cho dù có gió thổi cũng không thể làm cho cảm giác khô nóng này biến mất. Mộ Thanh Thu khó chịu nhắm mắt lại, hầu kết cậu nhẹ nhàng lên xuống vì cơn du͙© vọиɠ che trời lấp đất này.

Những biến đổi nhỏ bé trên cơ thể cậu không qua được mặt Cố Giác, anh kìm xuống du͙© vọиɠ bùng lên trong cơ thể mà ngồi xổm xuống. Cố Giác ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ hồng phấn dựng thẳng của cậu, bên trên qυყ đầυ đã tràn ra chất lỏng trong suốt, lúc anh ngậm vào miệng thấy vị mặn nhè nhẹ. Tầm mắt Cố Giác dừng ở phần đùi non trắng nõn của cậu, nơi ấy bắt đầu run rẩy, từng tầng sóng thịt nối tiếp vô cùng xinh đẹp.

Tiếng liếʍ mυ'ŧ vang lên không ngừng.

Hơi thở Mộ Thanh Thu rối loạn,, kɧoáı ©ảʍ ngọt lành khi được người khác dùng khoang miệng ướŧ áŧ bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng thay thế cảm giác khó chịu trong cơ thể cậu. Lý trí Mộ Thanh Thu bị nghiền vỡ thành mảnh vụn, cậu chỉ biết kêu gào theo bản năng:

“Nhanh,… anh nhanh lên…a…”

Thiếu niên ban nãy còn trách móc nhanh chóng bị tốc độ mới của tang thi vương làm cho chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Đôi tay cậu nắm lấy ga trải giường, ga trải giường đen sẫm bị cậu túm tới nhăn nhúm. Cần cổ cậu ngẩng cao, đôi môi phát ra những tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa.

Dươиɠ ѵậŧ được liếʍ mυ'ŧ khiến cho luồng nhiệt nóng bức trong cơ thể Mộ Thanh Thu tích lũy càng nhiều, cậu cần một nơi để phát tiết.

“Ưm,… ưm…a…” Tiếng rêи ɾỉ đột nhiên cao vυ't như báo hiệu cao trào sắp tới.

Dươиɠ ѵậŧ hồng phấn ở trong khoang miệng ẩm ướt run rẩy một cái rồi nhanh chóng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Dưới háng Cố Giác, quần anh đã bị chất nhầy tiết ra từ qυყ đầυ làm ướt đẫm biến thành trong suốt. Qυầи ɭóŧ mô tả hết dáng vẻ của vật to lớn bên trong, ngay cả gân xanh gồ ghề cũng thấy rõ.

Anh lau miệng, ôm cơ thể ngoan ngoãn sau cao trào của Mộ Thanh Thu vào ngực. Chiều cao của hai người chênh lệch quá rõ ràng, trong anh như đang ôm một con búp bê hình người.

Mộ Thanh Thu nhận thấy nguy hiểm, cậu định thử đổi ý chạy trốn. Chân cậu vừa chạm đất đã bị Cố Giác giữ lại, anh ghì chặt khiến cậu không thể động đậy nổi.

“Sau khi sảng khoái xong thì chạy là đứa trẻ hư.”

Cố Giác nói xong, giây tiếp theo qυყ đầυ to lớn cách quần lọt cọ xát cửa khẩu ướt mềm, bôi đầy chất nhầy lên trên. Huyệt nhỏ đói khát nuốt vào, một phần qυầи ɭóŧ lọt được vào trong, vải dệt thô ma sát với vách thịt mềm mịn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt nhỏ tiết ra dịch nhầy bôi trơn. Qυầи ɭóŧ tiếp tục bị làm ướt tưởng chừng như có thể vắt ra nước.

Cách một lớp vải, xúc cảm không hề chân thật như dươиɠ ѵậŧ, huyệt nhỏ trống rỗng khép mở. Cặp mông vểnh của Mộ Thanh Thu tự động vặn vẹo, bờ mông căng mịn cọ xát lên côn ŧᏂịŧ. Cố Giác không nhịn nổi nữa.

Anh tụt qυầи ɭóŧ xuống, qυყ đầυ nhắm thẳng cửa huyệt đâm vào. Huyệt nhỏ còn chưa kịp phản ứng qυầи ɭóŧ rời khỏi thì đã được đút đầy. Dươиɠ ѵậŧ Cố Giác vừa mới đâm vào đã được huyệt thịt mυ'ŧ chặt lấy, thành ruột co rút chặt chẽ như muốn giữ chặt lấy côn ŧᏂịŧ không cho rời đi. Cố Giác tạm dừng một chút để cho huyệt nhỏ có thể thích ứng, cũng để cho thành ruột mẫn cảm chảy ra càng nhiều dịch nhầy bôi trơn.

Mộ Thanh Thu túm lấy Cố Giác, đầu ngón tay cậu dùng sức tới trắng bệch như muốn bẻ gãy tay anh. Cậu không nhịn được há miệng ra hít thở, qua nhiên dù có làm bao nhiêu lần thì cậu vẫn không thể thích ứng được với dươиɠ ѵậŧ lạnh băng của anh. Nhưng mà ý nghĩ đang xâm chiếm trong đầu Mộ Thanh Thu lúc này chỉ có duy nhất một cái: Phí công tắm rửa.

Sau khi Cố Giác chắc chắn huyệt nhỏ có thể thừa nhận được, “phập” một tiếng anh đâm tới lút cán. Lần đâm này thẳng tới nơi mẫn cảm hơi nổi lên kia, thân hình Mộ Thanh Thu run rẩy, cảm giác ngứa ngáy trong huyệt nhỏ không thể bỏ qua, thúc giúc anh mau chóng đâm chọc.

Nửa người dưới Cố Giác không ngừng vận động, lần nào dươиɠ ѵậŧ cũng đâm tới cả cây, hai viên tinh hoàn đập lên cặp mông cậu “bành bạch”, huyệt thịt “òm ọp” chảy nước ra ngoài. Dịch nhầy làm nơi giao hợp của hai người ướt nhẹp, phần lông bên trên bết lại thành từng túm. Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi va chạm cọ xát cùng nhau, hơi thở quấn quýt dây dưa tuy hai mà một.

Dươиɠ ѵậŧ lớn tiến vào quá sâu, ngay cả tiếng rêи ɾỉ của Mộ thanh Thu cũng không phát ra nổi. Nếu lúc này cậu cúi đầu thì có thể thấy được bụng nhỏ vốn bằng phẳng đã nhô lên thành hình dươиɠ ѵậŧ, da^ʍ mỹ không nói thành lời. Theo từng lần va chạm của Cố Giác, Mộ Thanh Thu không còn chút sức lực nào, người cậu mềm oặt ngồi trên côn ŧᏂịŧ, tùy ý để côn ŧᏂịŧ đâm cậu nhấp nhô lên xuống, đến cuối cùng, ngay cả chút lý trí Mộ Thanh Thu cũng không giữ nổi.

“Thanh Thanh, bụng em như mang thai một côn ŧᏂịŧ lớn.” Cố Giác vừa va chạm vừa giữ chặt tay Mộ Thanh Thu. Anh kéo tay cậu sờ lên bụng, dươиɠ ѵậŧ lạnh băng tựa hồ có thể xuyên qua da thịt mà cảm nhận lòng bàn tay ấm áp bên ngoài.

“Bụng rách mất… A… bị côn ŧᏂịŧ đâm thủng…” Mộ Thanh Thu lẩm bẩm tự nói, nước dãi trong suốt tràn ra khóe miệng, cậu nhìn như một con rối tinh xảo bị nghịch hỏng.

“Không thủng đâu, chỉ cần Thanh Thanh trả lời câu hỏi của anh thì sẽ không thủng.” Ngoài mặt thì Cố Giác cười nhưng bên trong anh lại âm thầm dùng côn ŧᏂịŧ đâm vài cái vào nơi mẫn cảm nhô lên kia: “Em thích Phương Lăng làm em hơn hay là thích anh làm em hơn?”

Cuối cùng Cố Giác cũng để lộ ra sự ghen tuông nồng nặc của mình, từ lúc phát hiện Mộ Thanh Thu đi cùng với Phương Lăng anh đã bắt đầu ghen, đến khi Mộ Thanh Thu vì Phương Lăng mà làm nũng xin tha với anh thì sự ghen tuông này đã lên tới đỉnh.

Lý trí Mộ Thanh Thu bị kɧoáı ©ảʍ đẩy xuống vực sâu, cậu không còn nghĩ nổi điều gì nhưng vẫn mơ hồ nhận ra đây là câu hỏi quyết định sống chết. Cậu cắn chặt môi không mở miệng chỉ sợ mình nói sai đáp án.

“Xem ra anh nỗ lực không đủ khiến Thanh Thanh không muốn chọn anh.”

Cố Giác thở dài, dươиɠ ѵậŧ thô to như mãnh thú liều mạng mà va chạm với thành ruột, mỗi một lần đều khiến cơ thể Mộ Thanh Thu run rẩy. Tiếng va chạm nặng nề cùng với tiếng nước càng lúc càng lớn, huyệt nhỏ cao trào mất không chế phun ra lượng lớn dịch nhầy. Đến lúc này côn ŧᏂịŧ mới rủ lòng thương thả chậm lại tốc độ, Mộ Thanh Thu có thể lấy lại một hơi, cậu vội vàng nắm chặt cơ hội mở miệng.

“Thích anh, thích anh hơn.” Thanh âm Mộ Thanh Thu mang theo mùi vị tìиɧ ɖu͙©, nước mắt cậu ào ào rơi xuống, cậu ấm ức không thôi, cậu nào có ngờ được Cố Giác còn ghi sổ để trả thù cậu, anh xấu quá mà.

“Tiếc là em nói muộn quá rồi, để trừng phạt em, chúng ta qua bên kia làm một lần nữa đi.” Cố Giác ôm Mộ Thanh Thu bước tới chỗ cửa sổ sát đất.