Chương 19. Thân thể dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị người thấy. Chủ động cầu xin ôm đi tắm rửa như đang cầu hoan.
Trong nháy mắt, cả người Mộ Thanh Thu tỉnh.
Cậu run run dùng tay che mặt, xuyên qua kẽ ngón tay cậu đi kiểm chứng lời tang thi vương nói.
Anh nói thật, người vừa mới tỉnh dậy, gương mặt đen như đít nồi kia là Phương Lăng.
Nhưng mà Phương Lăng tựa hồ chưa tỉnh hẳn, mắt hắn không nhìn chằm chằm về bên này mà có chút mờ mịt, không hề tức giận như lời Cố Giác nói.
Hắn tựa hồ chưa hiểu được sao người đẹp ngọt ngào ngốc nghếch của mình lại nằm trong ngực người khác. Sắc mặt cậu ửng hồng, vệt đỏ từ vành tai tới chóp mũi, ngay cả đôi môi bên dưới cũng sưng lên như bị người hôn tới đỏ bừng.
Hắn cứ yên lặng nhìn hai người như vậy, đờ đẫn giống như một nhanh cây héo rũ.
Nháy mắt, từ đỉnh đầu tới gót chân Mộ Thanh Thu đỏ tới bốc khói.
Cậu quay đầu đi, gương mặt úp vào lòng ngực cứng rắn của Cố Giác. Mộ Thanh Thu nhắm mặt thực thi kế hoạch đà điểu của mình, đáng tiếc cặp lông mi đang run rẩy đã bán đứng cậu.
Bộ dáng bây giờ làm cậu không dám gặp ai, không phải là xấu xí.
Mà cậu giống như một đóa hoa bị chơi tới nở rộ, nhan sắc diễm lệ nhiễm lên từng cánh hoa.
Da thịt trắng tuyết ướt đẫm được phủ lên một tầng ảnh sáng nhu hòa như ngâm trong sữa bò ngọt ngào, bên trên còn đỏ tím từng mảng, còn có…
Rất nhiều vết trắng khô cứng
Chúng dơ bẩn bám chặt lấy cơ thể mềm mại của cậu. Đặc biệt trên cặp chân dài như gốm sứ là nhiều nhất, từng lớp chống lên nhau, hắn không cần tưởng tưởng cũng biết có bao nhiêu thứ được rót vào trong huyệt nhỏ sau đó lại róc rách chảy ra.
Phương Lăng cảm thấy hắn gặp ác mộng rồi.
Đột nhiên hắn phát hiện người anh em đã chết của mình sống lại đã bất ngờ rồi, càng miễn bàn đến việc thấy trong ngực anh em tốt còn đang ôm người mình thích, mà bộ dáng kia chắc chắn bọn họ vừa mới làʍ t̠ìиɦ xong.
Hai tầng đả kích cùng lúc xuất hiện làm hắn váng đầu hoa mắt, không nói thành lời.
Lúc mới tình lại hắn còn tức giận, hắn mới chỉ không chú ý tới một chút mà đã có nam nhân khác chen chỗ tới đoạt người, ỷ vào việc Mộ Thanh Thu là đồ ngốc nghếch, yếu ớt lại đáng thương, chỉ cần phí chút tâm tư là có thể lừa cậu xoay vòng, bị bán còn giúp người đếm tiền.
Nhưng mà hắn đã nghĩ thông, có lẽ mỗi một người đàn ông đều phải trải qua quá trình trưởng thành, hắn phải chịu đựng.
Dù sao hắn tin tưởng, hắn và đồ ngốc kia mới là tình yêu chân chính, dù sao trước đó bọn họ suýt chút nữa tuẫn tình cùng nhau.
Nhưng mà sao hắn thấy tên nam nhân đang cúi đầu kia quen mắt thế. Vì chút quen mắt này nên Phương Lăng còn chưa sấn sổ xong tới đánh người.
Cho đến khi nam nhân kia mở miệng, thanh âm quen thuộc quá mức như một ngọn núi ép Phương Lăng không thở nổi.
Phương Lăng cúi đầu, vẻ mặt bắt gian của hắn không duy trì nổi nữa.
Hóa ra hắn mới là kẻ thứ ba, hắn quên mất mình cũng chỉ là người nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Hắn không dám nói lời nào.
Hắn có thể nói gì chứ?
Anh Cố, anh em như tay chân, người yêu như quần áo, anh nhường quần áo lại cho em nhé. Hay là, Cố ca, tuy rằng xương cốt anh chưa lạnh nhưng em với Mộ thanh Thu đã làm hết những chuyện không nên làm, hai người chúng em yêu nhau thật lòng, anh thành toàn cho chúng em đi.
Phương Lăng cảm thấy, hắn dám mở miệng nói vậy chắc chắn sẽ bị đánh chết. Hắn vẫn có hiểu biết cơ bản rằng mình không phải đối thủ Cố Giác.
Cố Giác liếc Phương Lăng một cái.
Tầm mắt hai người đối diện.
Tuy rằng không nói lời nào, nhưng Phương Lăng đã ủ rũ.
Ai bảo hắn không có cách nào.
Vũ lực không bằng người ta.
Dung mạo thì miễn cưỡng ngang bằng, nhưng hắn trẻ tuổi chắc chắn nhỉnh hơn nam nhân già kia.
Tính cách thì tự Phương Lăng cũng biết mình xấu miệng, hắn làm Mộ Thanh Thu khóc không biết bao nhiêu lần.
Trên phương diện đạo đức hắn lại càng không so nổi với Cố Giác có lý có tình.
Hai người vừa so sánh, người thông minh chắc chắn biết chọn ai.
Nhìn Phương Lăng bị đả kích mạnh, Cố Giác ôm Mộ Thanh Thu chặt thêm một chút, anh tiện tay kéo chiếc chăn dự phòng bên cạnh phủ lên người đồ ngốc này
Thịt cậu mềm như bông giống như anh chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể hòa tan cậu vào trong cơ thể. Cố Giác phải cẩn thận tránh làm đau đóa hoa kiều quý trong lòng.
Ánh mắt anh không kìm được mà nhìn vào l*иg ngực.
Đồng tử Mộ Thanh Thu giống như mới vớt từ trong nước ra, cậu dùng đôi mắt vô tội khờ dại nhìn anh. Lúc thấy anh nhìn tới, cậu vội vàng nhắm mắt lại ra vẻ “Em ngủ mất rồi.”
Tựa hồ cậu rất sợ bị anh ném ra đối chứng với Phương Lăng.
Cố Giác gần như không duy trì được vẻ lạnh lùng tàn khốc, khóe miệng anh cong lên.
Kỳ thật anh có thể lý giải được hành động của Phương Lăng, nếu anh là Phương Lăng anh cũng sẽ làm vậy.
Ở mạt thế, đạo đức không giúp đỡ được gì, luân lý gì đó đã thành quá khứ, con người muốn gì phải tự đoạt lấy. Có lẽ trân bảo hôm này vừa cướp tới tay ngày hôm sau đã bị người khác đoạt mất. Lúc đó không những mất đi trân bảo mà có lẽ còn mất đi cả mạng sống không đáng giá trong mạt thế này.
Huống hồ có người nào có thể từ chối Mộ Thanh Thu được?
Ngay cả anh bị cậu đẩy vào bầy tang thi cũng còn không từ bỏ được.
Vô luận anh nghĩ muốn đối xử với Mộ Thanh Thu lạnh nhạt thô bạo ra sao thì cuối cùng vẫn không kìm được mà lấy lòng cậu, ánh mắt luôn dõi theo cậu, nếu có thêm cái đuôi Cố Giác chắc chắn nó đã vểnh lên vẫy vẫy nịnh nọt Mộ Thanh Thu.
Nhưng cho dù hiểu thì anh cũng không muốn tha thứ cho Phương Lăng.
“Anh Cố nếu anh còn sống vậy anh định khi nào trở về căn cứ?”
Cuối cùng Phương Lăng vẫn mở miệng, hắn không nhắc tới Mộ Thanh Thu, ánh mắt cũng nhìn sang nơi khác. Du͙© vọиɠ chiếm hữu của giống đực với bạn tình của mình là rất mạnh, người khác dám nhìn trộm không cẩn thận sẽ bị gϊếŧ chết.
“Tôi còn tưởng mấy người không hy vọng tôi còn sống chứ?” Cố Giác như cố ý ám chỉ điều gì.
Phương Lăng sợ hãi, hắn phát hiện Cố Giác nói đúng, hắn không hề vui vẻ khi biết Cố Giác còn sống, thậm chí hắn còn sinh ra mấy ý tưởng không nên tồn tại.
Hắn còn định nói gì nữa nhưng bị Cố Giác ngăn lại.
“Tôi sẽ không quay về.” Cố Giác chặn đứng lời nói chưa ra khỏi miệng của Phương Lăng, biểu tình anh hờ hững.
Anh có ngốc mới quay về cùng với đám người như hổ rình mồi suốt ngày muốn đội nón xanh cho anh.
Nếu Mộ Thanh Thu không chạy tới đây, thì anh còn phải quay về. Anh sẽ dẫn theo đội quân tang thi vây quanh căn cứ, rồi đứng đó kể lại quá trình anh trở thành tang thi vương, cuối cùng yêu cầu con người chỉ cần đưa Mộ Thanh Thu ra anh sẽ rời đi, tiếp tục duy trì hòa bình với nhân loại.
Dưới sự tuyệt vọng và sợ hãi, con người sẽ đẩy Mộ Thanh Thu ra, cậu sẽ được nếm thử cảm giác bị từ bỏ phản bội.
Cậu không tìm được ai để dựa vào, cậu trở thành tế phẩm bị người người phỉ nhổ.
Haizz! Mộ Thanh Thu giả bộ nhắm mắt, lỗ tai lại như muốn dựng thẳng lên nghe ngóng.
“Vậy em có thể đi theo anh không?” Phương Lăng cũng không kì kèo, hắn lập tức thay đổi chiến lược, hắn tin chỉ cần thời gian đủ dài, hắn không sợ không có cơ hội đào góc tường.
Sao trước kia anh không thấy Phương Lăng mặt dày như thế chứ?
Cố Giác hơi bực bội nghĩ, nếu không anh gϊếŧ Phương Lăng luôn cho đơn giản?
“Cậu muốn bị tôi ăn hay là rời khỏi?” Cố Giác hỏi thẳng.
Đôi mắt như san hô đỏ nhìn chằm chằm Phương Lăng, đồng tử anh đã biến thành hình elip như mắt rắn, hơi thở lạnh băng tàn ác khiến lòng người run sợ theo bản năng.
Đây như là khúc nhạc dạo trước lúc đi săn.
Không khí như dần bị rút cạn, nhiệt độ trong chớp mắt giảm xuống, như lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào da thịt, đào da róc xương.
Đồng tử Phương Lăng co lại, hắn cố gắng bỏ qua cảm giác lạnh băng trào tới.
Vì sao Cố Giác có thể sống sót trong bầy tang thi? Vì sao trước đó có nhiều tang thi vây công hắn và Mộ Thanh Thu như vậy, vì sao… Trong chớp mắt tất cả các vấn đề đều có đáp án.
Sau lưng Phương Lăng thấm ra mồ hôi.
Mau chạy! Bản năng nhận thấy nguy hiểm, đại não gào thét không ngừng, nhưng chân hắn giống như mọc rễ dính chặt trên mặt đất.
Mộ Thanh Thu còn ở đây.
Nhưng dưới sự áp chế của thực lực khiến hắn không nổi nên được một chút ý niệm phản kháng nào.
“Cậu muốn bị ăn sao?” Cố Giác hỏi lại lần nữa, không khó để nghe ra sự hưng phấn trong giọng nói của anh.
Sự sung sướиɠ khi tóm được con mồi.
“Xin lỗi…” Thanh âm ngọt như mật đánh vỡ bầu không khí căng thẳng.
Tầm mắt Cố Giác chuyển từ người Phương Lăng sang chỗ Mộ Thanh Thu.
“Sao thế?” Anh hỏi cậu.
Tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói ra, nếu cậu dám nói muốn rời đi cùng Phương Lăng hoặc là cầu xin anh tha cho Phương Lăng, vậy thì cả đời này cậu đừng nghĩ nhìn thấy ánh mặt trời.
Mộ Thanh Thu cắn môi, cậu thấy xấu hổ với những lời bản thân sắp nói ra.
Vốn cậu nghe đoạn đối thoại của nam chính và Phương Lăng đã thấy khó hiểu, chỉ muốn làm một con đà điểu không biết gì. Nhưng mà cậu không thể tiếp tục xem kịch nữa, nếu cứ để như vậy Phương Lăng sẽ bị ăn mất.
Haizz, tuy rằng Phương Lăng vừa ngốc lại vừa đáng ghét, nhưng ai bảo cậu là người thông minh lại rộng lượng. Nên cậu quyết định hy sinh bản thân mình cứu mạng hắn.
“Anh bế em đi tắm có được không? Trên người em khó chịu quá.” Đôi môi đỏ bừng khép mở, lời nói phát ra khiến mạch máu trong người Cố Giác sôi trào: “Vừa nãy anh làm bụng em trướng quá, em ăn tới nôn ra, bây giờ bụng vẫn còn căng này.”
Lòng bàn tay cậu ấn lên ngực Cố Giác, thanh âm như cầu xin lại như làm nũng.
Truyện ngắn: Kịch bản Cố Giác mang bầy tang thi vây thành đòi Mộ Thanh Thu
Mộ Thanh Thu đi giữa bầy tang thi đông đúc, theo bước chân cậu, đám tang thi tách ra hai bên để lại một lối đi rộng.
Đám người phía sau mang tầm mắt lo lắng lại chờ mong dõi theo cậu.
Sau khi thỏa thuận với tang thi vương, Mộ Thanh Thu trở thành vật hy sinh không thể thay đổi.
“Đưa Mộ Thanh Thu ra, chúng ta có thể tạm thời chung sống hòa bình." Tang Thi vương nói như vậy.
Không có một căn cứ nào có thể từ chối điều kiện hấp dẫn như vậy, nếu tang thi vương nói thật thì sao? Ý tưởng này khiến con người nổi điên, đây là hòa bình mà nhân loại cầu xin từ lâu, tuy rằng chỉ là tạm thời, cho dù tang thi vương có lật lòng thì cũng chỉ hy sinh tính mạng một người mà thôi, nào có đáng gì.
Gương mặt nhỏ của Mộ Thanh Thu trắng bệch, bắp chân cậu run rẩy, đôi mắt muốn nhắm lại nhưng không dám, cậu sợ mình bị ngã vào bầy tang thi bị xé xác trong chớp mắt.
Đôi mắt trắng dã của đàn tang thi nhìn cậu ngập tràn khát vọng, nhưng do sợ hãi mệnh lệnh của tang thi vương mà không dám tới gần.
Dưới sự tra tấn dày vò này Mộ Thanh Thu cũng đến được phòng ở của tang thi vương.
Cửa phòng tự mở, bầu không khí nhiễm lên chút màu sắc quỷ quái.
Giờ phút này, hốc mắt Mộ Thanh Thu chứa lệ nóng, vành môi bị cậu cắn tới bật máu.
Tang thi vương nhìn chằm chằm Mộ Thanh Thu, có vẻ cậu gầy đi, miệng mím chặt, gò má trắng chỉ toàn là nước mắt, giống như chú chim non rơi vào tay thiên địch, lông tơ cả người dựng đứng run lẩy bẩy.
Trông đáng thương ghê.
Cũng làm cho tang thi sung sướиɠ.
Mộ Thanh Thu cẩn thận quan sát tang thi vương trong phòng.
Cậu sợ quá.
Cậu khóc to hơn, còn nấc cả lên.
Hừ, sao lại nhát gan thế. Tang thi vương hơi chột dạ mà thu hồi khí thế làm kinh sợ các sinh vật khác.
“Cố, Cố Giác, sao anh còn chưa chết?”
Mộ Thanh Thu nhẹ nhàng hỏi, cậu chọn trúng vết thương của người ta mà đâm thêm một đao.
Cố Giác nhìn cậu không hề có cảm xúc. Cậu giỏi lắm, xem ra khả năng chịu đựng của cậu không yếu ớt như anh tưởng tượng, cậu còn có sức mà mỉa mai hắn, xem ra hắn không cần lưu tình nữa.
“Tất nhiên là…”
Ngón tay lạnh băng của Cố Giác văn cằm Mộ Thanh Thu nhấc lên.
“Anh trở về tìm em.”
Cần cố yếu ớt của cậu bị bắt lộ ra hoàn toàn. Cố Giác như người săn thú khóa chặt lấy động mạch con mồi. Một cái hôn tới chảy máu như là đánh dấu rơi xuống yết hầu Mộ Thanh Thu.
“Đau, đau quá.”
Hàm răng anh đâm xuyên qua da thịt khiến Mộ Thanh Thu không nhịn nổi kêu lên. Cậu còn tưởng tiếng kêu của mình thảm thiết lắm, nhưng ai ngờ vào tai tang thi vương thì chỉ giống như tiếng mèo kêu làm nũng. Cánh tay Mộ Thanh Thu đẩy tang thi vương ra dần dần mất sức.
“Em ở lại đây vĩnh viễn để chuộc tội đi.” Tang thi vương đặt Mộ Thanh Thu lên mặt bàn lạnh băng, vòng eo mềm dẻo của cậu cong thành một độ cung tuyệt đẹp vô cùng động lòng người.
Kẻ lừa đảo dám gạt người vậy thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng-trở thành đồ chơi để anh tùy ý lăng nhục.
Đôi mắt kẻ lừa đảo như bị ngâm trong nước, từng tầng sóng trong suốt thấm ướt lông mi dài, tâm trí cầu còn dừng ở sự đau đớn lúc trước, bộ dáng yếu ớt đáng thương.
Cậu không biết cậu sắp phải khóc tới thảm hại hơn.
Dươиɠ ѵậŧ to dài không có chút nhiệt độ đột nhiên đâm vào trong huyệt nhỏ. Thành ruột mềm mại khô khốc chẳng hề được bôi trơn trước quá khó để tiếp nhận nó.
Mộ Thanh Thu thét một tiếng chói tai. Cẳng chân không mảnh vải duỗi thẳng ra sau, da thịt trơn trượt sượt qua chân tang thi vương, ma sát thoáng qua kích phát hung tính của anh.
Qυყ đầυ từ từ mở ra từng tầng thịt một, chất lỏng bên trên từ từ thấm ướt, biết vách ruột nhợt nhạt trở lên đỏ thắm xinh đẹp.
Mộ Thanh Thu run rẩy, đầu óc cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới quên cả hít thở, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến cho mọi động tác bên dưới hậu huyệt càng thêm rõ ràng, ngay cả gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ cũng được mô tả lại sinh động. Thân thể cậu có thể phân biệt rõ hình dáng dươиɠ ѵậŧ của tang thi vương.
“Đừng, đừng vào nữa,… xin anh… em bị đâm xuyên mất…” Mộ Thanh Thu thấy dươиɠ ѵậŧ càng đâm sâu vào hoảng sợ cầu xin.
“Đừng lo, em có thân thể thích hợp để là tình lắm đấy.” Tang thi vương cắn vành tai Mộ Thanh Thu, hắn đùa dai tăng nhanh tốc độ, khiến cho huyệt nhỏ bắt đầu tiết ra nhiều dịch nhầy hơn.
Nước mắt thấm ướt lông mi Mộ Thanh Thu, cậu khóc nức nở, mắt cay xè không mở nổi. Cảm giác đau đớn tê dại ăn mòn lý trí cậu, tay chân như bị rót chì muốn chím xuống lại bị côn ŧᏂịŧ đóng đinh đẩy lên từng chút một.
Vốn dĩ lúc đầu Mộ Thanh Thu còn thấy hơi đau, nhưng chờ tới khi huyệt nhỏ ướt sũng, cảm giác đau đớn biến thành kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ không thể giải thoái, tròng mắt cậu vô hồn, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ khiến người ngứa ngáy.
Cậu trốn không thoát, cơ thể đặc biệt của tang thi khiến họ có thể làʍ t̠ìиɦ không ngừng. Có lẽ cho đến khi thân thể cậu chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, không còn nhớ nổi bản thân là ai, biến thành đồ vật chỉ biết tồn tại nhờ vào kɧoáı ©ảʍ, trở thành một người vợ hợp cách không hề phản bội, thì lúc đó cậu mới được tang thi vương rủ lòng thương cho nghỉ ngơi một chút.