Chương 18. Dưới cảm giác nguy hiểm bị chơi tới đầu ngón tay run rẩy, cao trào liên tục. Ngón tay chọc vào trong huyệt
“Đừng để hắn thấy, đừng…” Thanh âm Mộ Thanh Thu giống như mật đường, hơn nữa cậu bị lăn lộn mệt lả nên còn mang chút giọng mũi, mềm mại ngọt lịm.
Có thể do lo lắng quá mức nên Mộ Thanh Thu thở nhanh mà ngắn, theo từng tiếng hít thở kéo theo bụng nhỏ co rút lại khiến cậu cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ lạnh băng đầy tràn bên trong càng rõ ràng. Nó rót đầy thành ruột, cảm giác khó chịu khiến đuôi mắt cậu lại hồng lên. Mộ Thanh Thu chỉ hận sao Cố Giác không liệt dương luôn đi, bắn lâu như thế làm gì.
Cố Giác không nói gì, chỉ riêng lòng bàn tay vẫn vuốt ve trên eo cậu, anh dùng lực một chút đã để lại thêm một vệt đỏ diễm lệ. Mồ hôi Mộ Thanh Thu phủ lên vệt đỏ trông nó như một đóa hoa dính sương sớm e ấp chớm nở.
Có lẽ động tác của anh khiến Mộ Thanh Thu không thoải mái, cơ bắp cậu đột nhiên căng chặt, xương bướm rung lên theo nhịp thở. Tay Cố Giác bắt đầu sờ tới làn da trên xương bướm, mềm mại yếu ớt giống như chú sẻ non nằm gọn trong bàn tay anh, nhẹ đến mức không cảm nhận được khối lượng.
Hầu kết phiếm hồng mang theo dấu răng của Mộ Thanh Thu lên xuống một hồi, cậu cố áp cảm giác buồn nôn xuống, lại cầu xin tang thi vương tha cho mình một lần nữa:
“Hắn sắp tỉnh rồi, chúng ta đừng như vậy được không.”
Cậu không muốn người khác thấy được bộ dáng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chơi tới mất không chế của mình, hơn nữa dươиɠ ѵậŧ Cố Giác vẫn còn chôn sâu trong cơ thể cậu ngăn cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt chảy ra, cậu vừa thấy ghê tởm lại vừa thấy xấu hổ.
Thái độ Mộ Thanh Thu thành khẩn, gần như ăn nói khép nép lấy lòng khiến cho cảm giác khó chịu không tên trong lòng Cố Giác càng ngày càng nặng. Tâm tình vừa mới tốt lên của anh lại lần nữa bị mây đen che kín.
Anh không nhịn được mà tính toán xem kẻ lừa đảo mà anh đang âu yếm này bởi vì lòng tự trọng lên không muốn để người khác thấy, hay là chỉ không muốn để Phương Lăng thấy.
Khoảng cách giữa hai việc này vô cùng lớn, nó sẽ quyết định phương thức anh đối xử với kẻ lừa đảo sau này.
Nếu là loại thứ nhất, anh sẽ nhốt Mộ Thanh Thu vào trong phòng tối vĩnh viễn, khiến trong tầm mắt cậu chỉ còn anh tồn tại, khiến cậu thuộc về riêng anh, cho bụng cậu ăn no căng tϊиɧ ɖϊ©h͙, kể cả cậu không chịu nổi mà làm nũng thì anh cũng không mềm lòng.
“Vậy gϊếŧ hắn nhé? Như vậy sẽ chẳng phải suy nghĩ rồi.”
Thanh âm trầm thấp chẳng có cảm tình của tang thi vương vang lên.
Đôi mắt Mộ Thanh Thu trợn tròn, tuy rằng cậu không thấy mặt Cố Giác nhưng mà hình như Cố Giác định làm thật.
Đầu óc Mộ Thanh Thu nhanh chóng hoạt động, nếu Phương Lăng chết vậy cậu sẽ mất bao nhiêu tiền chứ, làm tròn lên là nhiệm vụ này của cậu gần như không công.
Mộ Thanh Thu gấp, sao có thể như vậy được chứ. Không bằng cậu cứ nhẫn nhịn một chút, nhìn thì nhìn đi dù sao thế giới bên ngoài cũng không ai biết.
“Đừng.” Cậu chẳng hề suy xét, lời cự tuyệt cứ thể buột ra khỏi miệng.
Ngay sau khi cậu nói xong lập tức kêu to một tiếng, trong mắt xuất hiện hơi nước.
Cố Giác ác độc cắn mạnh một cái lên vai cậu, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Em được lắm Mộ Thanh Thu.”
Cả người Mộ Thanh Thu ủ rũ, miệng ngậm chặt lại, anh khen thì khen, còn cắn làm cái gì. Vì phòng ngừa khiến Cố Giác tức giận thêm, Mộ Thanh Thu nghĩ nghĩ thử hùa theo anh: “Anh nói gì cũng đúng.”
Mộ Thanh Thu tự nhủ chắc Cố Giác sẽ hết giận đi.
Không khí trong phòng tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Trong một giây, Cố Giác nổ, anh suýt chút nữa bị tức chết, anh giận quá hóa cười: “Nếu không gϊếŧ vậy để cho hắn nhìn đi, dù sao em cũng không ngại.”
Cố Giác cố định tay Mộ Thanh Thu, chuẩn bị chơi cậu tới chết, dù sao để cậu sống cũng chỉ biết chọc giận anh, cậu không hề biết dỗ dành chút nào.
“Em, em không…” có ý này. Mộ Thanh Thu chưa kịp nói hết câu đã cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể lại to lên. Cậu không kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp đã đờ ra, không phải chứ, nhanh như vậy Cố Giác lại cương rồi sao?
Cố Giác không hề báo trước, dươиɠ ѵậŧ đâm vừa nhanh vừa mạnh như muốn đóng đinh Mộ Thanh Thu lên giường.
Quá căng, quá đầy, đuôi mắt Mộ Thanh Thu tràn ra nước mắt. Côn ŧᏂịŧ thô to như muốn đâm xuyên cậu, mỗi lần va chạm đầu trộn lẫn với tiếng nước òm ọp. Trong bụng cậu như có từng luồng nhiệt chảy xuôi, nóng tới ê ẩm.
Dưới sự ra vào của côn ŧᏂịŧ, huyệt nhỏ ướt mềm không ngừng trào ra dịch nhầy trong suốt trộn lẫn cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo cặp đùi tinh tế chảy xuống vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cứng trên ga giường.
Cố Giác phát hiện mỗi lần côn ŧᏂịŧ đâm vào thân thể của người bên dưới sẽ run một cái, huyệt nhỏ tự động kẹp chặt lại, thoải mái đến không ngờ. Huyệt nhỏ như bị anh chơi thành phản xạ biết phối hợp ăn ý.
“Em không cái gì?” Cố Giác ghé vào tai Mộ Thanh Thu hỏi nhỏ, thả chậm lại tốc độ đưa đẩy dưới hông.
Bởi tư thế nên Mộ Thanh Thu không thấy nụ cười âm hiểm treo trên mặt Cố Giác, cái đầu bị chơi tới ngốc của cậu thế mà còn cẩn thận nhớ lại.
“Em, em,… ưm…” Chờ Mộ Thanh Thu nhớ được, chuẩn bị nói ra khỏi miệng, thì côn ŧᏂịŧ bên dưới lại tăng tốc, lực độ đâm vào cũng lớn hơn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước nhầy bị đánh bông lên như bọt biển, phá tan câu nói cậu thành mảnh nhỏ, Mộ Thanh Thu bị kɧoáı ©ảʍ lấp đầy.
Trong phòng đột nhiên chỉ còn tiếng khóc như mèo con của Mộ Thanh Thu cùng với tiếng côn ŧᏂịŧ va chạm da thịt.
“Sao em không nói gì?” Cố Giác giả bộ khó hiểu: “Em không nói ra sao anh biết được em muốn gì, dị năng của anh cũng không phải là đọc suy nghĩ người khác.”
“Em mau nói đi, nói ra rồi anh sẽ đồng ý với em. Anh là tang thi rất dễ nói chuyện đấy.” Nếu bỏ qua bộ dáng càn quấy của Cố Giác trong cơ thể Mộ Thanh Thu thì lời anh nói ra chân thật đáng tin.
Hàm răng trắng của Mộ Thanh Thu cắn cánh môi có nén thanh âm, đồ giả mù sa mưa. Cậu chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt Cố Giác. Lần này Mộ Thanh Thu rút ra được bài học sâu sắc, nam nhân toàn là những kẻ lừa đảo quỷ kế đa đoan, cậu còn tin những lời anh nói ra nữa thì cậu đúng là con heo ngu ngốc rồi.
May mắn là Phương Lăng còn chưa tỉnh lại. Mộ thanh Thu chịu đựng cảm giác đau rát trong bụng âm thầm chửi bới Cố Giác. Cậu bị đâm tới mệt lả, trên bụng còn nhô lên hình dáng dươиɠ ѵậŧ khiến cho cậu như biến thành một túi đựng dươиɠ ѵậŧ. Kɧoáı ©ảʍ tê dại không ngừng lan truyền trong huyệt nhỏ, Mộ Thanh Thu lên tới cao trào không biết bao nhiêu lần. Dịch nhầy trong suốt trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ rây rớt khắp nơi, ngay cả mu bàn chân cậu cũng bị dính rất nhiều vệt trắng.
“Em mắng anh à?” Thanh âm mang theo ý cười của Cố Giác lại vang lên, anh tiếc nuối thở dài, chậm rì rì nói: “Mắng lại còn để anh phát hiện, em thảm rồi.” mấy từ cuối Cố Giác cố ý kéo dài.
Mộ Thanh Thu phủ nhận nhanh chóng: “Em không…. A…” Mông cậu run rẩy không chịu nổi, qυყ đầυ to lớn của Cố Giác thăm dò được điểm mẫn cảm tấn công không ngừng. Dưới hoàn cảnh đỏ, kɧoáı ©ảʍ như thủy triều đánh vào người cậu tan tác, huyệt nhỏ mất khống chế, dịch nhầy ào ạt đổ ra thấm ướt đẫm ga trải giường.
“Em lại nói dối rồi.” Vốn dươиɠ ѵậŧ anh chỉ đang cọ sát điểm mẫn cảm nhưng nghe cậu nói xong nó bắt đầu va chạm dữ dội. Dươиɠ ѵậŧ tím đậm áp phẳng các nếp gấp trên miệng huyệt, cho dù lúc rút ra thì qυყ đầυ vẫn còn ở bên trong khiến cho huyệt nhỏ lúc nào cũng cảm nhận được độ tồn tại của nó. Những lúc cao trào, thành ruột co rút khiến con thịt được hút vào sâu hơn càng dễ dàng thăm dò.
Cố Giác tức giận nghĩ, anh chỉ đang giúp tên lừa gạt này thay đổi tật xấu nói dối. Nếu để cậu ra ngoài lừa kẻ khác thì không phải ai cũng dễ thương lượng như anh. Tự động viên mình như vậy, Cố Giác lại đâm mạnh mấy cái, vách ruột mềm ướt bị côn ŧᏂịŧ chơi tới nhầy nhụa đáng thương.
“Xin, xin lỗi… em… ưm… a… không nên…mắng… mắng anh…a…” Gương mặt xinh đẹp của Mộ Thanh Thu nước mắt như mưa, cậu khóc tới tối tăm mặt mũi không còn biết mình nói gì nữa. Cậu chỉ muốn thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến người chết chìm này, cả người cậu như tảng băng được bỏ vào lò nung sắp tan chảy thành nước.
“Ngoài mắng ra còn gì nữa?” Cố Giác vừa bắn tinh vào trong vừa hỏi.
Huyệt nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lẩy bẩy, cao trào liên tục kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra từ qυყ đầυ đâm thẳng tới thành ruột, ruột non giống như dòng suối được khai thông tràn ra dịch nhầy ào ạt.
“Không nên,… nói dối…” Mộ Thanh Thu yếu ớt nói, vài sợi tóc dính vào trên mặt cầu, làn da trắng tuyết hiện giờ nhiễm lên sắc hồng mê người. Cậu duỗi thẳng hai chân hy vọng bản thân có thể thoải mái hơn chút.
“Có phải mắng người xong thì nên xin lỗi không?” Cố Giác giống như một thầy giáo tốt, hướng dẫn học sinh từng bước, anh còn vươn tay giúp Mộ Thanh Thu vén tóc mái ra.
“Nhưng em, em… chịu không nổi…” Thế mà Mộ Thanh Thu lại hiểu ý Cố Giác một cách quỷ dị, cậu hít sâu một hơi, trên mặt chỉ còn tuyệt vọng.
Toàn thân thiếu niên tóc đen đang run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng run bần bật. Mồ hôi phủ kín cơ thể cậu, cậu bị chơi tới tinh bì lực tận không thể bắn nổi một giọt nào nữa.
Kết thúc thế giới này mình phải chết ở trên giường sao? Mộ Than Thu nhắm mắt lại trong cơn đau kịch liệt, cậu mặc niệm cho bản thân một tiếng Amen.
Chờ Cố Giác rút dươиɠ ѵậŧ ra, Mộ Thanh Thu còn sinh ra vài phần cảm động, cậu biết ơn hắn tha cho cậu, để cậu từ cõi chết trở về.
Đến nỗi tiếng thở dài hận không thể rèn sắt thành thép của hắn bị cậu xem nhẹ, cậu quá mệt mỏi rồi, cậu chỉ là một con cá ướp muối không hề có cảm tình.
Mà cá ướp muối không có cảm tình sẽ không bao giờ để ý tang thi ngu xuẩn. Cho dù ngón tay tang thi đang đào móc trong huyệt nhỏ thì cá ướp muối cũng không để ý, chỉ cần không phải là dươиɠ ѵậŧ to dài kia là tốt rồi, Mộ Thanh Thu tự an ủi mình, những cảm giác ngứa ngứa tê tê kia chỉ là chuyện nhỏ.
Miệng huyệt hơi sưng khép mở như đang hô hấp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong như ẩn như hiện từ từ chảy ra. Ngón trỏ Cố Giác đào móc ở trong huyệt nhỏ khiến cho tốc độ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài càng thêm nhanh. Mỗi một lần anh không chú ý đυ.ng trúng chỗ mẫn cảm thì Mộ Thanh Thu sẽ phát ra thanh âm rầm rì mang đầy ý tráng móc, chỉ kém điều cậu chỉ thằng mặt Cố Giác mắng cố ý.
Không lâu lắm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra hơn nửa, chất lỏng nhão nhoét dính đầy tay Cố Giác. Bụng Mộ Thanh Thu cũng không to tới mức như đang mang thai đứa nhỏ nữa, cảm giác bủn rủn bên trong cũng vơi bớt đi. Nhưng khi Cố Giác ôm cậu, tay anh ấn lên bụng nhỏ, cả người cậu vẫn run lên, trên đầu dươиɠ ѵậŧ tiết ra chất lỏng trong suốt.
Mộ Thanh Thu mệt mỏi, cậu cảm thấy bản thân có thể cứ ngủ luôn trên khăn trải giường ướt nhẹp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ này. Nhưng mà người ác độc nào đó không để cậu như ý.
Cố Giác nhìn Mộ Thanh Thu yếu ớt vô lực, anh thừa nhận anh nổi nên ý xấu. Huống hồ giờ cũng là lúc để anh tuyên bố chủ quyền.
Mộ Thanh Thu nửa mê nửa tỉnh cảm giác được Cố Giác ôm cậu vào trong ngực, hơi thở lạnh lẽo thổi vào tai cậu: “Em nghỉ ngơi đủ chưa? Hình như người bạn mà em nhớ thương tỉnh lại rồi.”
“Ồ, hình như hắn tức giận lắm, trông như muốn ăn em luôn vậy.”
P/s: Hình như đọc H nhiều quá giờ mình mất cảm xúc luôn rồi :(((, nên mình đi đào thêm 1 hố mới thuần chay để tịnh tâm. Nếu mọi người quan tâm có thể xem thử truyện "Phương Pháp Tẩy Trắng Của Vai Ác" nhé! Truyện hài hước đọc giải trí, bot lúc nào cũng muốn lật kèo nằm trên :v