Chương 17. Bị tang thi chơi, trong kɧoáı ©ảʍ kịch liệt mất không chế. Hình như sẽ bị nhìn thấy cảnh làʍ t̠ìиɦ.
Cố Giác nói chuyện quá ngang tai, Mộ Thanh Thu chỉ muốn làm cho anh ngậm miệng lại. Cậu thẹn quá hóa giận, trộm giơ ngón giữa với anh. Đôi mắt cậu như phù một tầng sương mù đẫm nước, lông mi treo vài giọt sương long lanh tựa như sắp rơi xuống. Gương mặt cậu trắng hồng như cánh sen non.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài của Cố Giác đặt ở hậu huyệt Mộ Thanh Thu, chất lỏng từ qυყ đầυ nhỏ giọt xuống thịt huyệt lầy lội rối mù. Cố Giác điều chỉnh vị trí, anh kiên nhẫn chờ hai giây, sau đó thẳng tiến đâm vào huyệt nhỏ. Dươиɠ ѵậŧ lạnh như băng làm đông cứng cơn ngứa trong thành ruột Mộ Thanh Thu, nhưng sau khi lạnh tới tận cùng thì từng luồng ấm áp bắt đầu lan tràn, cảm giác ngứa không chịu đựng nổi thấm sâu vào trong cơ thể. Cơ vòng cậu theo bản năng run rẩy co chặt lại, đẩy dươиɠ ѵậŧ vào sâu thêm.
Cố Giác bóp chặt vòng eo Mộ Thanh Thu, ngón tay anh hãm sâu vào da thịt trắng tuyết. Anh ấn vòng eo xúc cảm cực tốt xuống khiến cho vết hằn hai bên sườn càng thêm rõ ràng.
Phần eo mềm trắng nõn của Mộ Thanh Thu bị Cố Giác ấn đến xanh tím cả mảng vô cùng đáng thương. Từng dấu vết bên trên giống như vết đánh dấu, chứng minh cơ thể này đã có chủ nhân, đồng thời cũng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy kiêu ngạo với những giống đực khác.
Thú cưng hình người xinh đẹp bị anh khống chế có khung xương mảnh khảnh. Thân thể cậu vốn hơi gầy, nhưng da thịt sờ lên vẫn rất có cảm giác. Dưới tình huống động tình, làn da cậu bóng mịn như mỡ dê, ngay cả xương cốt cũng nhiễm lên màu hồng phấn động lòng người, khiến Cố Giác yêu mến không lỡ buông tay, anh chỉ hận không thể xoa nát người cậu hòa cùng vào cơ thể mình..
Cố Giác đã phát hiện ra Mộ Thanh Thu không còn cách nào khống chế tiếng rêи ɾỉ nữa. Cột sống cậu cong lên, dươиɠ ѵậŧ cậu đung đưa theo từng nhịp va chạm của anh, làn da ướt đẫm mồ hôi dính sát lòng bàn tay Cố Giác.
Cậu đáng yêu như một bé mèo tinh vừa hóa hình người đang lúc động dục.
Nhưng mà, mặc kệ là bộ dáng động dục này hay là tiếng rên phát ra từ mũi, thậm chí toàn bộ cơ thể Mộ Thanh Thu, tất cả trong mắt Cố Giác đều đáng yêu, đáng yêu tới mức màu đỏ trong mắt anh cũng nhạt dần xuống.
Cố Giác thả chậm lại tốc độ va chạm. Anh không biết đã bao nhiêu đêm mình mơ thấy cảnh tượng này, chờ nó biến thành sự thật anh không thấy chán ghét và nhạt nhẽo giống như những gì từng lo lắng, mà ngược lại…
Đặc biệt là lúc anh cắn cổ Mộ Thanh Thu, dươиɠ ѵậŧ lại đâm sâu vào một chút thanh âm va chạm càng thêm vang dội.
Lực độ và tốc độ ra vào như vậy giống muốn chơi chết Mộ Thanh Thu. Cố Giác muốn phát tiết hết tình cảm của mình ra truyền cho kẻ lừa đảo đáng giận này.
Côn ŧᏂịŧ cắm huyệt nhỏ vang lên từng tiếng “phốc” “phốc” khác hoàn toàn lúc trước, vừa nhanh vừa mạnh không cho Mộ Thanh Thu có cơ hội phản ứng. Cậu không làm nổi việc gì ngoài thở dốc ra.
Huyệt nhỏ bị côn ŧᏂịŧ đâm chọc tới chết lặng kèm theo một tia ngứa ngáy. Bờ mông trắng bắt đầu run rẩy thành từng đợt sóng nhấp nhô. Huyệt nhỏ tươi rói tràn ra dịch nhầy trong suốt, trượt xuống bắt đùi trắng hồng.
Mộ Thanh Thu thu bị nam nhân thay đổi thất thường phía sau tra tấn tới chảy nước mắt. Gương mặt nhỏ của cậu đáng thương, trên môi bị cậu cắn tới bật máu. Viền môi hơi sưng lên, vừa đau vừa ngứa.
Cố cậu thường bị răng nanh lạnh băng của Cố Giác đυ.ng vào. Bất cứ lúc nào anh cũng có khả năng đâm xuyên da thịt cậu truyền virus vào trong. Dưới uy hϊếp của cái chết, thành ruột cậu càng co chặt lại, mỗi một lần côn ŧᏂịŧ ra vào cũng càng khó khăn, các nếp nhăn bên trên ra sức cản nó lại, nhưng côn ŧᏂịŧ ngang ngược mà đâm xuyên, ép phẳng nó ra. Từng giọt chất lỏng bị vẩy tới trên mông nhanh chóng hòa lẫn cùng nhau dần dần nặng trĩu rồi theo rãnh mông chảy xuống khiến cho các nếp cấp càng thêm lấp lánh.
Huyệt nhỏ bị chơi tới nổi bọt, dịch nhầy chảy xuôi xuống làm ướt bắp đùi, khăn trải giường bên dưới cũng biến thành sẫm màu. Dưới sự va chạm của côn ŧᏂịŧ mang theo gân xanh, cảm giác ngứa ngày lan từ huyệt thịt tới toàn thân, ngay cả đầṳ ѵú và côn ŧᏂịŧ Mộ Thanh Thu cũng không thoát được.
Cảm giác muốn bắn tinh quen thuộc đánh úp Mộ Thanh Thu. Cậu nằm bò cả nửa người trên chỉ còn cặp mông bị côn ŧᏂịŧ Cố Giác đâm là vểnh lên. Gậy thịt lạnh băng của anh dưới sự ủ ấm của thịt huyệt cũng dần tăng tới nhiệt độ cơ thể bình thường.
Huyệt nhỏ lạnh băng cộng thêm kɧoáı ©ảʍ không ngừng khiến cho lý trí Mộ Thanh Thu như đường cát đặt trên bếp lửa, sắp tan chảy thành nước đường nóng bỏng ngọt lịm.
Miệng Mộ Thanh Thu rì rầm, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ một mảng, cậu mơ hồ nhớ ra hình như đã đồng ý với ai phải ngậm miệng không được nói chuyện. Vì thế nên cậu chỉ có thể cắn chặt môi, lưu lại một loạt dấu răng trắng bệch trên môi, thỉnh thoảng bất đắc dĩ lắm Mộ Thanh Thu mới phát ra vài thanh âm vụn vặt. Nhưng mà cậu không ngờ được, thái độ cậu như vậy lại chọc giận Cố Giác.
Cố Giác bị thanh âm đứt quãng của cậu trêu chọc tới ngứa ngáy. Trước đó anh muốn Mộ Thanh Thu im miệng vì cậu toàn nói ra những câu chọc người tức giận, nhưng bây giờ theo lực va chạm càng ngày càng tăng mà Mộ Thanh Thu vẫn không mở miệng, bộ dáng cố gắng không để phát ra thanh âm của cậu khiến Cố Giác thay đổi suy nghĩ.
Một cảm xúc bạo ngược bùng lên trong đầu anh, nó như lửa chảy trên thảo nguyên thiêu hủy lý trí Cố Giác. Càng ngày càng nhiều ý tưởng u tối lan tràn trong đầu anh.
“Ưʍ.” Thành ruột mềm mịn bị qυყ đầυ thô to đâm mạnh một cái, trong quá trình kèm theo ma sát không ngừng, huyệt nhỏ bị chơi tới mềm ướt dấp dính, giống như suối nhỏ không ngừng chảy nước. Mộ Thanh Thu không nhịn được rên lên một tiếng. Cố Giác như được cổ vũ, anh càng ra sức làm hơn. Mộ Thanh Thu bị anh đâm tới chồi hẳn lên trên, cậu tưởng chừng mình chỉ cần nhích lên thêm một chút nữa là sẽ đạt được tự do.
Mộ Thanh Thu không nhìn thấy mặt Cố Giác nên cũng không biết bây giờ gương mặt anh đen bao nhiêu, nhưng cậu có thể cảm nhận được Cố Giác tức giận, bởi cánh tay tay tái nhợt của anh bám vào vòng eo của cậu tới phát đau, không cho cậu cơ hội thoát đi. Huyệt nhỏ bị chơi tới tê dại, mỗi lần ra vào giống như anh đang trừng phạt cậu.
Mộ Thanh Thu chẳng thể thừa nhận nổi loại kɧoáı ©ảʍ mưa rền sóng dữ này, cậu phát ra tiếng khóc như thú con bị bỏ rơi, đáng thương lại bất lực. Tiếng cơ thể va chạm quanh quẩn trong phòng, nặng nề lại mơ hồ, từng tiếng chồng chéo lên nhau rồi tràn vào màng tai. Kết hợp cùng tiếng nước nhớp nháp như một giai điệu nhẹ nhàng, phủ lên cho cảnh sắc một tấm khăn che da^ʍ mĩ.
Cố Giác như si như say mà hôn từng tấc trên cơ thể Mộ Thanh Thu, dươиɠ ѵậŧ của anh lại có thái độ khác hoàn toàn, nó ép buộc, mạnh mẽ, chiếm đoạt thịt huyệt mềm mượt như tơ. Côn ŧᏂịŧ lạnh băng cảm nhận lấy nhiệt độ ấm nóng bên trong cơ thể Mộ Thanh Thu, cảm nhận cơ thể cậu đang run rẩy dưới bàn tay mình, bụng cậu nhô nên một vòng cung nhỏ.
Mộ Thanh Thu khóc lóc tới khàn giọng, cầu xin tang thi vương nhẹ nhàng một chút, nhưng tang thi vương ngoảnh mặt làm ngơ, anh cứ theo tiết tấu của bản thân mà đâ chọc.
Hai viên tinh hoàn đập vào mông bùm bụp như muốn chui cả vào trong huyệt thịt ấm áp.
Mộ Thanh Thu quên hết tất cả, cậu chỉ còn biết hậu huyệt vừa tê vừa ngứa, đại não bị kɧoáı ©ảʍ rót đầy. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức mãnh liệt, biết đau đớn thành kɧoáı ©ảʍ, cậu thở dốc như người chết ngạt.
Dươиɠ ѵậŧ hồng phấn của Mộ Thanh Thu cũng cương lên, kɧoáı ©ảʍ tích lũy đã đạt đến trình độ không thể nhịn muốn bắn tinh nhưng mà lại không thể bắn ra nổi. Mộ Thanh Thu bị ép phải cảm nhận từng cử động của Cố Giác, cậu thấy mình sắp bị côn ŧᏂịŧ của anh đâm xuyên, cơ thể bé nhỏ run rẩy, chiếc bụng trơn nhẵn như nhũn ra, cảm giác buồn tiểu như có như không.
Mộ thanh Thu thầm ước, giá như có thể ngất xỉu thì tốt. Đáng tiếng cậu lại vô cùng tỉnh táo, đón nhận dươиɠ ѵậŧ thô to ra vào.
Đau đớn và kɧoáı ©ảʍ như yêu và hận trộn lẫn, không có cách nào chia rõ cũng chẳng có cách nào tách rời.
Ánh mắt Mộ Thanh Thu như thú cái phẫn nộ giương nanh múa vuốt, cậu tức giận dùng giọng nói khàn khàn và vốn từ ngữ mắng chửi ít ỏi của mình mà nguyền rủa Cố Giác, mắng anh là đồ cặn bã, mắng anh xuống mười tám tầng địa ngục đi.
“Anh đã ở địa ngục rồi bé cưng.” Cố Giác nhẹ giọng nói vào tai cậu: “Hay nói cách khác, em đang làʍ t̠ìиɦ cùng một thi thể người chết, bị nó chơi tới rơi lệ.”
Mộ Thanh Thu như bị Cố Giác mê hoặc, trong tình trạng không nhìn thấy anh, cậu thất thần nghĩ Cố Giác giống như một khối thi thể lạnh băng được nhiệt độ cơ thể cậu hòa tan ra dần dần hư thối.
Mà Cố Giác nhân lúc Mộ Thanh Thu thất thần này dùng côn ŧᏂịŧ nghiền nát khối thịt mềm kia, cơ vòng dươиɠ ѵậŧ mở ra rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lạnh băng vào trong huyệt nhỏ. Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ này dươиɠ ѵậŧ Mộ Thanh Thu cũng tí tách nhỏ ra nướ© ŧıểυ trong suốt, cả phía trước và phía sau cùng tới cao trào.
Quá trình bắn tinh còn chưa kết thúc mà chất lỏng đặc sệt đã làm phồng bụng Mộ Thanh Thu lên. Gương mặt sinh đẹp của cậu nhiễm lên sắc đỏ thẹn thùng, hai chân run rẩy không vững.
Đôi mắt cậu khóc tới cạn khô, mồ hôi và nước mắt hòa cùng nhau từ lông mi chảy xuống. Trong tầm nhìn mông lung, Mộ Thanh Thu thấy hình như Phương Lăng cử động một chút tựa hồ sắp tỉnh lại