Chương 10: Bị nhấc bổng lên làʍ t̠ìиɦ ở bên ngoài, nước miếng chảy ròng.
Mộ Thanh Thu ngã xuống cái đệm ẩm mốc, tay cậu chống xuống, đánh rùng mình một cái, trong lòng ấm ức mắng chửi.
Cậu mắng thế giới xui xẻo này, mắng vận may bi đát của mình, tất cả chuyện xấu cứ thi nhau đổ dồn lên đầu cậu.
Việt Chu bước vào lều trại, thân hình cao lớn của hắn trùm lên Mộ Thanh Thu, ngăn lại con đường chạy trốn duy nhất của cậu. Mộ Thanh Thu lùi về sau, hắn cũng tiến tới theo cậu, thanh âm đầu gối ma sát cùng đệm mang lại cảm giác áp bách vô cùng.
Mộ Thanh Thu nhanh chóng bị ép sát vào trong góc, hai tay cậu ôm lấy bả vai, đầu cúi xuống muốn che dấu sợ hãi dâng lên trong người không để Việt Chu thấy được.
“Hình như em rất sợ anh?”
Ánh trăng rơi đầy sau lưng Việt Chu, làm cho âm thanh của hắn cũng trở lên lười biếng thêm, nhưng hắn đổi giọng ngay lập tức: “Nhưng lúc này anh chỉ muốn làm em sợ hãi hơn thôi.”
Bởi vì ngược sáng, Mộ Thanh Thu không nhìn được vẻ mặt Việt Chu, cậu chỉ cảm nhận được ngón tay với vết chai dày mò vào trong quần mình, vuốt ve vùng da đùi còn đang sưng đỏ.
“Anh muốn làm gì?” Mộ Thanh Thu vừa nói những lời này ra khỏi miệng, ngay cả cậu cũng cảm thấy thừa thãi, cậu không nhịn được mà quay đầu đi che dấu sự thất thố của mình.
Quả nhiên, Việt Chu không trả lời cậu, hắn trực tiếp nắm cổ chân cậu, kéo cậu tới bên người.
Mộ Thanh Thu ngã xuống chiếc đệm còn cứng hơn đá, đầu óc choáng váng mất vài giây, phản ứng đầu tiên được đại não cậu truyền đi sau đó là công kích Việt Chu, tìm cơ hội chạy trốn.
Không ngoài dự kiến, Mộ Thanh Thu thất bại.
Việt Chu dễ như trở bàn tay ngăn cản cậu, hắn bắt lấy cánh tay cậu, gập lại ra phía sau. Mộ Thanh Thu yếu đuối bị đè ngã xuống, cậu run rẩy, trong cổ họng tràn ra tiếng rên đau đớn, mồ hôi toát ra thấm ướt gương mặt cậu.
Đối diện với gương mặt không rõ vui buồn của Việt Chu, Mộ Thanh Thu mới biết được hành động ban nãy của mình ngu xuẩn biết bao nhiêu, cậu ngốc quá rồi, làm cho mọi chuyện càng thêm hỏng bét.
Tuy rằng Việt Chu không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng Mộ Thanh Thu cũng cảm nhận được hắn đang bạo nộ.
“Trước đó, anh không muốn bẻ gãy tay em.” Việt Chu nói: “ Nhưng bây giờ anh nghĩ lại, để cho em không bao giờ cử động được cũng khá tốt.”
“Dù sao anh có thể nuôi em cả đời.” Hắn thản nhiên nghênh đón tầm mắt tuyệt vọng mang theo cầu xin của Mộ Thanh Thu. Tay hắn bóp chặt da thịt mềm mại, chỉ cần cẩn thận cảm nhận là có thể sờ tới xương cốt được bọc trong da thịt trắng như tuyết này.
“Xin đừng.” Dưới lực bóp càng ngày càng mạnh của Việt Chu, Mộ Thanh Thu cắn môi, run rẩy cầu xin.
“Đừng sao?”
“Em biết nếu hôm nay anh không tới thì sẽ có chuyện gì xảy ra sao?” Giọng Việt Chu hạ thấp, đe dọa Mộ Thanh Thu: “Em sẽ bị lũ người theo dõi dơ bẩn kia kéo ra bên ngoài luân gian, bọn họ cũng không để cho em cơ hội nói “đừng” đâu.”
“Chờ bọn họ chơi chán em thì sẽ quăng em ra bên ngoài để ai cũng có thể chơi, chỉ cần một cái bánh mì hay một bình nước nhỏ là có thể chơi em thoải mái.” Việt Chu bóp mặt Mộ Thanh Thu, bắt cậu ngẩng mặt lên, để hắn có thể quan sát vẻ mặt cậu: “Có lẽ vì kiếm thêm chút đồ, bọn họ sẽ cùng lúc mà chơi em, lấp đầy các lỗ trên người em có.”
“Đương nhiên, bọn họ cũng cho em uống chút sữa trắng để bổ sung thể lực, dù sao thứ đó không cần tiền mà nam nhân nào cũng có.” Tay phải Việt Chu sờ lên bụng Mộ Thanh Thu: “Bọn họ sẽ làm cho nơi này của em căng phồng lên.”
“Em muốn đi theo bọn họ sao, Thanh Thanh?”
Mộ Thanh Thu sợ hãi lắc đầu, mặt cầu trắng bệch như giấy, từ đuôi mắt đến mí mắt cậu cùng nhau đỏ bừng, càng làm tăng thêm tư thái yếu ớt đáng thương.
Cậu sắp bị những hình ảnh trong lời nói của Mộ Thanh Thu dọa khóc, ngay cả tiếng “Thanh Thanh” từng nghe qua cũng không để ý tới.
Kỳ lạ là, dáng vẻ này xuất hiện trên người Mộ Thanh Thu lại không khiến cho người khác thương sót cậu, mà chỉ gợi lên du͙© vọиɠ âm u ẩn sâu bên trong của họ, kêu gào muốn phá nát cậu.
Ý tưởng khống chế lấy Mộ Thanh Thu vô tình sinh ra trong đầu Việt Chu, loại ý tưởng này thúc giục hắn mau hành hạ cậu, để cậu không thể rời đi hắn.
“Cho nên, em phải ngoan một chút, đừng để anh phải vứt em đi.”
Việt Chu thừa dịp Mộ Thanh Thu không phòng bị, hắn lật cậu lại, vạch ra đôi chân thon dài như gốm sứ.
Mộ Thanh Thu rất quen thuộc với tư thế này, cậu không nhịn được muốn chống đối: “Đừng…” cổ họng thất thanh không kịp kêu thành tiếng.
Xương bả vai dẻo dai đau tới run rẩy phập phồng.
Không tiền diễn, không bôi trơn, Việt Chu cứ thế đâm thẳng vào trong cơ thể Mộ Thanh Thu. Bởi vì đau đớn mà huyệt nhỏ mềm mại khô khốc kia thít chặt lại, bó lấy dươиɠ ѵậŧ Việt Chu không thả lỏng, chẳng rõ là muốn níu kéo hay muốn đẩy ra.
“Lần này em lừa tôi, đây là trừng phạt dành cho em."
Việt Chu liếʍ lên phía sau cần cổ trắng nõn trước mặt như để an ủi.
Thanh âm của hắn mơ mơ hồ hồ truyền tới lỗ tai Mộ Thanh Thu, cậu nghe không rõ giống như bị ngăn trong một tầng nước dày.
Cậu đưa tay túm lấy mặt đệm ẩm mốc cố gắng chịu đυ.ng, cơ thể căng chặt, mu bàn tay trắng mịn nổi lên gân xanh dữ tợn, nước mắt rơi xuống chảy vào cánh môi hơi hé có vị mặn chát. Dươиɠ ѵậŧ Việt Chu vừa mới đi vào, mà cậu đã như một bé đáng thương bị bắt nạt quá mức.
Việt Chu cũng không thoải mái, côn ŧᏂịŧ của hắn bị ép lại tới đau, muốn di chuyển một chút cũng khó. Hắn cố gắng rút dươиɠ ѵậŧ ra một chút, để tách ra một khe hẹp đủ để đưa ngón tay bào.
Vừa vào trong, ngón tay hắn nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của Mộ Thanh Thu, hắn bắt đầu dùng tay cọ xát đâm chọc nơi ấy, đột nhiên ngón tay hắn dùng sức ấn xuống làm cho phần thịt mềm nhô lên kia quay trở về hợp nhất cùng vách thịt.
“Ưm…A… A…A…”
Việt Chu giữ chặt cơ thể muốn cựa quậy của Mô Thanh Thu. Hai chân cậu đạp lung tung nhưng không thể thoát khỏi. Kɧoáı ©ảʍ như nước ấm từ từ chảy trong cơ thể cậu đột nhiên bùng nổ, hơn nữa theo động tác của Mô Thanh Thu, kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng nhiều, tích tụ lại tới một mức độ khủng bố hóa thành dịch nhầy ào ạt tưới ướt huyệt nhỏ.
Chờ Việt Chu rút tay ra, Mộ Thanh Thu theo quán tính mà kẹo chặt hai chân. Động tác của cậu làm dươиɠ ѵậŧ hắn cắm sâu vào trong huyệt thịt. Huyệt thịt nhanh chóng biến đổi theo hình dạng dươиɠ ѵậŧ của Việt Chu để ôm lấy nó không còn một khe hở.
Cao trào khiến người điên cuồng buông xuống cơ thể Mộ Thanh Thu.
Cả hai nơi trên cơ thể cậu cùng một lúc lên tới cao trào, phía sau dịch nhầy dấp dính ào ạt trào ra, phía trước dươиɠ ѵậŧ run rẩy bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Đợt cao trào cùng lúc không chỉ khiến thời gian bắn tinh của cậu lâu hơn, mà càng làm cho cảm nhận của hậu huyệt hêm rõ ràng.
Ngón tay cậu ra sức cào lên tấm đệm ẩm mốc thành từng vết nhăn nhúm. Cậu hy vọng nhờ vậy mà thoát ra được khỏi kɧoáı ©ảʍ muốn hủy diệt lý trí này, nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể run rẩy trong bất lực.
Lý trí Mộ Thanh Thu gần như bị đập vỡ nát.
Nhưng với Việt Chu mà nói, hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Côn ŧᏂịŧ vừa mới rút ra lại tiếp tục đâm vào trong huyệt thịt ẩm ướt, dịch nhầy nhớp nháp bên trong nhanh chóng bao vây lấy vật hình trụ vừa xâm nhập. Côn ŧᏂịŧ thật lớn vạch ra từng nếp gấp 360 độ không góc chết mà đâm vào, hắn cọ sát từ từ ép phẳng từng nơi đi qua.
Nhưng tốc độ rùa bò ấy khiến cho chỗ sâu bên trong chưa được lấp đầy của Mộ Thanh Thu trở lên ngứa ngáy, bên ngoài huyệt thỏa mãn đối lập với cảm giác trống rỗng sâu bên trong huyệt nhỏ, khiến Mộ Thanh Thu nâng eo, đẩy mông về sau bắt đầu đưa đẩy, như một con thú cái động dục cầu người tới chơi.
Việt Chu chú ý tới phản ứng của cậu, hắn ôm Mộ Thanh Thu đứng dậy, lật cậu lại đối diện với mình, côn ŧᏂịŧ xoay tròn 180 độ trong hậu huyệt làm Mộ Thanh Thu kêu lên sợ hãi, huyệt nhỏ lại thỏa mãn mà chảy ra chất lỏng trong suốt như dòng suối nhỏ, luồn lách theo rãnh mông.
Việt Chu thỏa mãn được nhìn vẻ mặt Mộ Thanh Thu, khuôn mặt xinh đẹp như được đánh thêm phấn hồng, nước miếng phủ lên đôi môi đào trơn bóng, xương quay xanh lên xuống dính đầy mồ hôi, trong mắt cậu chỉ còn tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt say mê nhìn Việt Chu chằm chằm.
Đầu lưỡi cậu vươn ra liếʍ môi dưới, không dám chắc chắn khẽ gọi: “Việt Chu?”
Có vẻ cậu thắc mắc sao Việt Chu bế cậu lên rồi lại không cử động, cứ như vậy mà chịu đựng dục cọng dày vò bên trong sao? Mộ Thanh Thu chỉ rêи ɾỉ thật nhỏ, không phát ra âm thanh khác thường nào, tựa hồ sợ người bên ngoài nghe được.
Cậu thật ngoan, ngoan tới mức khiến Việt Chu chỉ muốn ôm cậu, hôn cậu, khiến cho tất cả đau khổ trên đời này tránh xa cậu. Nhưng đồng thời, hắn cũng muốn bắt nạt cậu tới chết, vạch chân cậu ra, chơi hỏng cậu, làm cậu khóc lóc một hồi rồi vò nát cậu hòa tan vào trong xương cốt của mình.
Việt Chu vỗ lưng Mộ Thanh Thu an ủi, hai chân cậu đưa lên quấn chặt lấy eo hắn. Lý trí cậu bị tìиɧ ɖu͙© khống chế chỉ muốn được nhiều hơn nữa, muốn được sảng khoái hơn, muốn được chơi tới chết chìm trong sung sướиɠ. Cậu khó chịu nhích tới nhích lui muốn nuốt hết côn ŧᏂịŧ vào trong.
Việt Chu ôm Mộ Thanh Thu bước ra khỏi lều trại, bởi vì trọng lượng cơ thể cậu đè xuống mà côn ŧᏂịŧ Việt Chu cắm được vào độ sâu chưa từng có. Lôиɠ ʍυ đáy xương chậu hắn chọc lên mông cậu ngứa ngứa tê tê.
Theo từng bước đi của Việt Chu, côn ŧᏂịŧ của hắn ở trong cơ thể Mộ Thanh Thu cũng nhảy lên một cái. Cậu bị hắn đâm chảy nước miếng ròng ròng, mở miệng cắn lấy cánh tay mình. Tiếng rêи ɾỉ nhỏ như mèo hòa lẫn tiếng thở dốc và tiếng nức nở yếu ớt của cậu như miếng mồi ngọt thơm mời người tới cắn câu.
Gió lạnh thổi qua cơ thể hai người, một chút lý trí của Mộ Thanh Thu trở về, cậu nhìn lều trại liên miên xung quanh, hãi hùng thít chặt huyệt thịt, hút côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong, cậu suýt nữa bị tự bản thân mình chơi tới kêu thành tiếng.
“Sẽ… ưm… bị người nhìn thấy…” Cậu chủ động ôm cổ Việt Chu, vội vàng thì thầm vào tai hắn.
“Không sao, việc làʍ t̠ìиɦ ở đây rất bình thường.” Việt Chu biết tất cả mọi người đã bị đuổi đi hết, nhưng hắn vẫn đùa dai mà trêu Mộ Thanh Thu.
“Nhưng… ưm…a…”
Việt Chu cố ý bước nhanh hơn, Mộ Thanh Thu không nói được thành câu, cậu chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn, cậu xuất hiện ảo giác cơ thể sắp trượt xuống, nên phải cố gắng dùng sức quấn chặt lấy eo Việt Chu, để cơ thể mình dính sát vào hắn.
“Em nhỏ giọng thôi, nếu không sẽ có người ra xem đấy.” Việt Chu nói vậy, nhưng vẫn ác độc cắm rút bên trong cơ thể cậu. Đùi cậu bị dịch nhầy chảy ra bao phủ sáng lấp lánh, phần eo quần áo trên người Việt Chu cũng đậm màu hơn những nơi khác.
Côn ŧᏂịŧ hắn không ngừng đâm chọc vào sâu hơn, chơi Mộ Thanh Thu run rẩy không ngừng, qυყ đầυ bên trong cũng rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Việt Chu thở phì phò hỏi: “Nếu có người phát hiện, anh chắc chắn người kia sẽ tới hỏi anh liệu có ngại không nếu có thêm một người tham gia, em thấy anh nên trả lời thế nào, Thanh Thanh?”
“Đừng, đừng đồng ý.” Thanh âm Mộ Thanh Thu vỡ vụn như tiếng nức nở, trong đầu cậu nhanh chóng hiện ra thảm cảnh Việt Chu chơi chán cậu xong vứt cậu tặng cho người khác.
Mộ Thanh Thu sụt sịt nghĩ, bây giờ còn chưa tới thời gian, tuy rằng đấy có thể là kết cục của nhân vật phản diện mà cậu sắm vai, nhưng mà phải chờ cậu gặp lại nam chính đã.
Việt Chu tạm ngừng, tuy rằng côn ŧᏂịŧ hắn trướng to sinh đau muốn bắn ra trong cơ thể cậu.
Lông mi Mộ Thanh Thu chớp chớp, cậu vất vả nói hoàn chỉnh một câu: “Tôi mãi mãi thuộc về anh, là người vợ bé nhỏ của anh.”
Việt Chu nhìn bảo bối dễ lừa gạt này, sao hắn có thể chia sẻ Mộ Thanh Thu cho người khác chứ. Hắn còn hận không thể sáng tạo mộ thế giới chỉ có mình hắn và Mộ Thanh Thu, như vậy bọn họ sẽ dính chặt lấy nhanh không chia lìa dù chỉ một giây.
“Anh cũng chỉ thuộc về riêng em.” Hắn biết Mộ Thanh Thu không để ý, nhưng Việt Chu vẫn nghiêm túc hứa hẹn.
Sau đó hắn ôm Mộ Thanh Thu ra vào một hồi sảng khoái, cẳng chân bóng loáng của cậu run rẩy không ngừng, cậu chỉ có thể dựa vào côn ŧᏂịŧ Việt Chu mà giữ cho mình không rơi xuống, ngay cả sức để rêи ɾỉ cậu cũng chẳng còn, chỉ có lúc nào Việt Chu chạm tới nơi sâu nhất mới phát ra vài tiếng nức nở ngọt nị.
Trước lúc Mộ Thanh Thu hôn mê, huyệt thịt bằng phảng chợt được tϊиɧ ɖϊ©h͙ vỗ về, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng rót vào bên trong huyệt nhỏ, phần dư thừa chảy xuống đùi hai người.
Mộ Thanh Thu giống như bị đóng đinh trên dươиɠ ѵậŧ, huyệt nhỏ được tϊиɧ ɖϊ©h͙ tẩm bổ run rẩy không ngừng, cơn nóng cao trào khiến trên người cậu tràn ra mồ hôi ướt đẫm.
Côn ŧᏂịŧ Việt Chu còn nhét ở trong cửa huyệt nhưng Mộ Thanh Thu chẳng buồn để ý, cậu muốn ngủ.
“Anh yêu em.” Việt Chu nhìn Mộ Thanh Thu nhắm mắt nghiêm túc tỏ tình.
“Em yêu anh? (*)” Trong đầu Mộ Thanh Thu mơ màng, cậu theo bản năng bắt chước câu này mà không biết những lời của mình ảnh hưởng bao nhiêu tới Việt Chu.
(*)“anh yêu em” với “em yêu anh” trong tiếng trung nó là một câu. Ở đây mình tự sửa cho phù hợp với xưng hô.
Truyện ngắn: Việt Chu kéo Mộ Thanh Thu vào không gian chỉ có hai người bọn họ, hắn biết được thân phận người xuyên qua của Mộ Thanh Thu, phẫn nộ điên cuồng trừng phạt cậu.
Mộ Thanh Thu dựa người vào vách tường, hai chân cậu vô lực sõng soài trên mặt đất, từng đoạn da trắng nõn phía trên che kín vết sưng đỏ.
Cậu không phục nhìn nam nhân đang đằng đằng sát khí trước mặt.
“Mau tới luyện tập khẩu giao nào Thanh Thanh.” Người nam nhân ngồi xổng trước mặt này vội vàng thục giục Mộ Thanh Thu, hắn không để ý cậu giãy dụa, vươn ngón tay chọc vào miệng cậu, móc ra một đống nước miếng làm ướt môi cậu. Cảm giác lạnh lạnh ấm ấm khiến cho đầu lưỡi cậu phát đau.
“Em sẽ không quay lại cục xuyên nhanh được đâu.”
Mộ Thanh Thu không hiểu nổi, sao một nhân vật ở trong cốt truyện lnhư hắn ại có thể vô hiệu hoá tầng bảo vệ nhân viên của cục xuyên nhanh, cứng rắn kéo cậu vào không gian chỉ có hai người bọn họ, từ đây, Việt Chu muốn làm gì với cậu thì làm, không có gì ngăn cản được hắn nữa.
Cậu thử qua rất nhiều cách, cho dù cầu xin hãy chửi bới Việt Chu, thì hắn cũng chỉ trả lời một câu duy nhất.
“Em chỉ có thể ở lại đây mãi mãi.”
Cho dù cậu chết cũng không thể rời khỏi Việt Chu.
Mộ Thanh Thu ngậm lấy ngón tay Việt Chu mυ'ŧ mát, đầu lưỡi mềm mại của cậu cuốn lấy từng ngón tay một, sau đó, Mộ Thanh Thu dùng hết sức bình sinh cắn mạnh một cái.
Đáng tiếc cậu chỉ vừa mới cắn phá được lớp đã bên ngoài thì Việt Chu đã kịp thời rút ra.
“Xem ra Thanh Thanh của anh đã nghỉ ngơi đủ.” Việt Chu nhìn ngón tay chảy máu của hắn thản nhiên nói.
Mộ Thanh Thu nhớ tới những trừng phạt mà hắn từng dùng trên người cậu, thân thể bắt đầu run rẩy theo bản năng.
“Anh chơi chết tôi luôn đi.” Giọng Mộ Thanh Thu nghẹn ngào.
“Được.” Việt Chu thoải mái đồng ý với cậu, đối diện với ánh mắt không thể tin được của Mộ Thanh Thu, khoé miệng hắn cong lên: “Em phải cố gắng để tôi chơi chết em nhé Thanh Thanh.” Một tay Việt Chu giữ lấy cánh tay muốn đánh người của Mộ Thanh Thu, hắn lạnh lùng tuyên bố: “Vậy trước tiên chơi em tè ra đã.”
Việt Chu nắm lấy bả vai Mộ Thanh Thu, bắt cậu quỳ đối diện với góc tường, nhưng chân Mộ Thanh Thu mềm như sợi bún chẳng quỳ nổi lên, mà kẻ thì hành phía sau chẳng hề lưu tình, hắn tiến quân thần tốc.
Côn ŧᏂịŧ dễ dàng tiến vào trong cơ thể cậu đến mức không thể tưởng tượng nổi, hoặc là nói, hậu huyệt của Mộ Thanh Thu đã biến thành hình dạng vừa khít với dươиɠ ѵậŧ Việt Chu, cậu đang dần biến thành vật thuộc quyền sở hữu của hắn.
Việt Chủ không chờ Mộ Thanh Thu làm quen, hắn chỉ lo việc đâm chọc của bản thân, mỗi một lần đều đâm tới nơi sâu nhất trong cơ thể cậu. Côn ŧᏂịŧ hắn tích cực cọ sát khối thịt mềm mẫn cảm nhất kia khiến huyệt nhỏ liên tục phun ra dịch nhầy ấm áp.
Đây là lần làʍ t̠ìиɦ thứ sáu trong ngày hôm nay, trong quá trình dài dằng dặc này Mộ Thanh Thu chỉ thấy bản thân cậu như biến thành một đống thịt nát, một dụng cụ cho người ta thủ da^ʍ. Lúc Việt Chu tiến vào, cậu thậm chí có cảm giác buồn nôn.
Nhưng huyệt nhỏ lại chống đối tư tưởng cậu, nó ra sức lấy lòng kẻ thì hành ác độc kia, biến hoá thành hình dạng dươиɠ ѵậŧ của Việt Chu, liên tục phát ra tín hiệu tê dại đắm đuối truyền tới đại não cậu, khiến Mộ Thanh Thu chìm nổi trong từng cơn cao trào liên tục, cho tới tận khi phía trước cậu không bắn ra nổi thứ gì nữa, phía sau đựng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, dươиɠ ѵậŧ Mộ Thanh Thu run rẩy theo đúng lời Việt Chu nói bắt đầu tiểu ra thì cuộc yêu này mới kết thúc.