Làm Khóc Vai Ác Xinh Đẹp (NP)

Chương 9. Ở thế giới tang thi bị chơi tới khóc - 9

Chương 9. Thị da^ʍ. Bị bắt lại

Mộ Thanh Thu bước vào chỗ trú cho dân chạy nạn. Bên trong vô cùng bừa bãi, rác rưởi được vứt khắp nơi, trong không khí toàn mùi mồ hôi lên men. Ở đây không có phòng ở, chỉ có từng túp lều nhỏ xiêu vẹo cắm trên đất, sắc mặt mọi người vàng như nến, bao trùm tử khí.

Từ gương mặt xinh đẹp đến bộ quần áo sạch sẽ, Mộ Thanh Thu không hề phù hợp với nơi này. Có mấy người liếc mắt trao đổi với nhau, rồi đứng dậy yên lặng đi theo Mộ Thanh Thu.

Mộ Thanh Thu hoảng loạn, cậu vội vàng từ chối mấy cô gái bán hoa tới chào hàng. Trải qua cả một quá trình khúc chiết cậu mới tìm được một nơi ở tạm, cậu dùng hai viên tinh hạch đổi lấy quyền sử dụng một túp lều nhỏ.

Vừa bước vào lều, Mộ Thanh Thu có thể yên tâm mà há miệng thở dốc. Cậu ngồi trên tấm đệm đã ẩm mốc trong lều, đưa tay cởi ra mấy cúc áo trên cùng, xương quai xanh dài mỏng lưu đầy mồ hôi, theo từng nhịp hô hấp của cậu mà phập phồng lên xuống.

Cậu không biết có người lén lút theo dõi mình, từ ngón tay xẹt qua làn da đầm đìa mồ hôi, đến cơ ngực đỏ bừng căng phồng lên hít thở của cậu đều được thu hết vào trong mắt người nọ.

Người bên ngoài xuyên qua lỗ nhỏ trên vải lều mà nhìn vào trong, mắt hắn không chớp, nhìn người đẹp tóc đen từ từ cởϊ qυầи áo ra, để lộ làn da trắng nõn che kín vết hôn xanh tím, có chỗ là màu tím đậm, có chỗ lại chỉ hơi đỏ lên. Hắn có thể dựa vào độ đậm nhạt của từng vết một mà đoán ra được bọn họ dùng tư thế gì.

Những vết thâm phủ lên cơ thể người đẹp như một bức tranh sơn dầu khiến kẻ xem trộm nổi nên tà tâm, hắn muốn tự tay họa lên trên thêm vài nét bút.

Trừ bỏ tấm đệm ẩm mốc, trong phòng cũng chỉ còn một túi ngủ bẩn thỉu. Mộ Thanh Thu đắn đo một hồi, tính toán xem có nên ra ngoài mua một túi ngủ sạch sẽ khác không.

Ánh mắt người nơi này nhìn cậu vô cùng lạ, giống như linh cẩu nhìn một mẻ thịt tươi mới ra lò, hận không thể lột trần cậu ra từ đầu tới chân.

Mà bây giờ bên ngoài đã chạng vạng, là thời gian vàng để hành nghề cướp bóc.

Mộ Thanh Thu ôm đầu gối ngồi co lại, cơn buồn ngủ kéo đến không báo trước, cậu mơ màng cứ thế ngủ quên mất.

Thấy cậu ngủ rồi, kẻ xem trộm bên ngoài bắt đầu bước vào trong lều.

Nhìn người đẹp ngủ say như vậy, hắn ta thuần thục mà lục tìm tinh hạch sau đó bò ra khỏi cửa.

Nhưng vừa ra khỏi, hình ảnh cơ thể đẹp đẽ ban nãy không ngừng tua đi tua lại trong đầu làm hắn do dự, hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Người đẹp da trắng tóc đen không hề hợp với hoàn cảnh dơ bẩn nơi đây, sự sạch sẽ của cậu chỉ khiến người khác nổi lên ham muốn làm bẩn cậu để cậu trở thành một phần của nơi dơ dáy này.

Một vẻ đẹp nhiễm đầy tội ác.

Hắn như bị mê hoặc mà quay người lại, bắt đầu đi tới chỗ Mộ Thanh Thu.

Hắn biết người đẹp còn duy trì được bộ dáng sạch sẽ đơn thuần đến tận bây giờ giống như cậu chắc chắn là chim hoàng yến được người nuôi dưỡng, còn lý do cậu xuất hiện ở đây, chắc hẳn do cãi nhau với chủ nhân rồi.

Nếu người chủ này biết được hắn chạm vào cậu…

Nhưng hắn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, đúng lúc du͙© vọиɠ phát triển không thể cản nổi.

Hắn không điều khiển được cơ thể mình, tuy rằng biết trước hậu quả.

Hắn ta tự an ủi mình, chỉ tới ngửi một chút, xoa một chút, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.

Người đẹp được nuôi dưỡng cẩn thận ngay cả ngón tay cũng trắng mềm ngon miệng, không có lấy một vết chai, khác hoàn toàn với loại người sống một ngày biết một ngày như hắn.

Hắn ngắm nhìn bàn tay ngày thường chẳng bao giờ có cơ hội sờ đến. Hắn để ngón tay mình vuốt ve dọc theo mạch máu cậu, ngón tay với vết chai dày đặc dễ dàng làm cho da thịt đỏ lên.

Hắn ngạc nhiên, cậu yếu ớt như vậy à?

Cái mũi thiếu niên tới gần làn da mềm mại kia, hương vị ngọt như mật xông thẳng vào l*иg ngực hắn. Từ khi mạt thế tới, hắn chưa được nếm đến một chút đường, sự ngọt ngào này đã gợi lên tâm tư đen tối trong lòng hắn, hắn không chế không nổi đầu lưỡi mình bắt đầu liếʍ láp.

Trong cơn mơ, Mộ Thanh Thu chỉ cảm thấy có một chú chó nhỏ không ngừng mà liếʍ tay cậu, khiến lòng bàn tay cậu dính đầy nước miếng ấm nóng, ngay cả kẽ ngón tay cũng bị liếʍ tới ướt sũng.

Cậu không nhịn được phát ra thanh âm xua đuổi, ngón tay thon dài hơi cong lại, đầu ngón tay vô tình xẹt qua da thịt trên mặt thiếu niên lưu lại một vệt nước rất nhạt.

Cậu không đuổi được chú chó hư trong mộng, nhưng lại dọa sợ thiếu niên bên ngoài, hắn cứng đờ tại chỗ, vô tình nhìn về phái phần lưng trắng nõn, xương cánh bướm trên đó phập phồng như chú bướm nhỏ muốn vỗ cánh bay đi, làm người ta muốn bắt nó lại giữ trong lòng bàn tay.

Đột nhiên trong đầu hắn nhảy ra mấy chữ “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Hắn như bước trên cầu gỗ bắc ngang vực sâu không đáy, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi xuống tan xương nát thịt, nhưng cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn dừng mà không được này khiến hắn không điều khiển nổi bản thân.

Hắn chờ thêm vài phút, thấy người đẹp không phát ra thanh âm nào khác, bắt đầu đánh bạo, nhẹ nhàng nâng đầu Mộ Thanh Thu lên, quan sát xem cậu đã tỉnh ngủ chưa.

Lông mi cậu vừa dài vừa cong phủ một bóng râm ngay dưới mí mắt. Hơi thở ấm áp ướŧ áŧ thổi lên cổ, thấm vào làn da thiếu niên.

Hắn chắc chắn Mộ Thanh Thu vẫn còn ngủ say, bèn dùng bàn tay thô ráp vuốt ve cánh môi hồng thuận như cánh hoa đào, cọ qua cọ lại một hồi, ngón tay hắn cũng bị dính lên chút nước lấp lánh.

Hắn không chần chờ, dùng đầu lười thô bạo liếp láp bàn tay cậu.

Thiếu niên chỉ thấy ngọt, ngọt hơn cả mật đường, hắn cong đuôi mắt lên đầy hạnh phúc, trong mắt hắn là du͙© vọиɠ không che dấu được.

Với thiếu niên mà nói, Mộ Thanh Thu là một viên kẹo ngọt ngào, không chỗ nào không ngọt, hắn muốn ngậm viên kẹo này vào miệng từ từ thưởng thức..

Lúc này, lông mi Mộ Thanh Thu hơi rung lên, nhìn cậu như sắp tỉnh, hành động tiếp theo của thiếu niên bị phản ứng này của cậu ngăn lại.

Hắn do dự không quyết định nổi, cuối cùng chỉ đành hôn nhẹ lên môi Mộ Thanh Thu, trả lại cho cậu một nửa số tinh hạch, rồi nhanh chóng rời đi trước khi cậu tỉnh lại.

Mộ Thanh Thu tỉnh, cậu ngờ nghệnh nhìn hoa văn bên trong lều trại, chớp mắt vài cái cậu mới nhớ ra bây giờ mình đã không có nhà ở.

Mộ Thanh Thu nhận ra hiện thực bi thương của mình, quyết tâm muốn kiếm tiền của cậu càng gia tăng.

Cậu nhìn lều trại tăm tối, đoán chắc ngoài kia trời đã tối rồi.

Cậu định duỗi chân ra, ngay lập tực như bị định thân tại chỗ.

Cơ bắp cậu tê rân, mềm nhũn chẳng còn tí sức nào. Cổ họng Mộ Thanh Thu phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, trong mắt phủ lên một màng nước ướt đẫm.

Chờ một hồi lâu, máu lưu thông trở lại, Mộ Thanh Thu mới đau khổ mà kéo khóa lều trại.

Bên ngoài gần như đen sì, cả khu tập trung lớn vậy chỉ có hai ba cái lều trại còn sáng đèn.

“Ưm…a… chơi chết em đi…” Tiếng rêи ɾỉ cao vυ't không thèm che dấu của phụ nữ cùng với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông xuyên qua lều trại giá rẻ không có tác dụng cách âm truyền thẳng vào tai Mộ Thanh Thu.

Cậu vội vàng quay vào trong lều kéo khóa, có thêm một hiểu biết mới về nơi này.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đã tốt mịt hẳn, lỗ tai quen nghe ngóng thanh âm của Mộ Thanh Thu bắt được chút động tĩnh kỳ quái.

“Đm, đội tuần tra mấy người…” sau đó thanh âm biến mất.

Mộ Thanh Thu cẩn thận kéo khóa để lộ một khe hở hẹp, con mắt cậu để sát muốn nhìn ra bên ngoài.

Nơi đó, đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người ăn mặc giống nhau đi lùng sục từng lều trại một, hình như bọn họ đang tìm thứ gì, họ kéo người từ trong lều trại ra, dùng tay nghiêng mặt người ta qua trái qua phải xem xét một hồi, sau đó đưa người ra khỏi tâm mắt Mộ Thanh Thu.

Chiếu theo tốc độ này đi xuống, đám người này rất nhanh sẽ tới chỗ Mộ Thanh Thu.

Đầu ngón tay cậu đột nhiên tê dại, Mộ Thanh Thu nghe theo trực giác của bản thân chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc Mộ Thanh Thu vừa bước ra ngoài, khom lưng được một nửa định chuồn êm, thì trên mu bàn tay cậu truyền đến xúc cảm chạm vào da thịt người khác. Bàn tay to dày lạnh lẽo bọc lên ngón tay, đan xen giữ chặt không để cậu kéo ra.

Tay người này rất lớn, dễ dàng mà khống chế Mộ Thanh Thu. Lúc hắn vuốt ve cổ tay cậu, Mộ Thanh Thu cảm thấy mình như bị điện giật, cả người ngứa ngứa tê tê.

Ánh mắt Mộ Thanh Thu dọc theo cánh tay nhìn dần lên trên, chủ nhân của đôi tay này là Việt Chu.

Hắn yên lặng đi tới trước mặt cậu.

Bộ dáng Việt Chu khác hoàn toàn buổi chiều, mái tóc đen được chải vuốt cẩn thận vào ngày thường thì bây giờ rối tung lên, áo sơ mi trắng bị hắn thô lỗ sơ vin vào trong quần một cách nhăn nhúm, thắt lưng có chút lỏng, ngược lại với bộ dáng đoan chính lúc trước, cả người hắn tả ra một luồng khí chất lãng tử bất cần đời.

Nhìn Việt Chu không vuốt tóc, Mộ Thanh Thu mới ý thức được hắn cũng chỉ là thanh niên hai mươi tư tuổi, còn thật lâu nữa mới tròn ba mươi.

Mộ Thanh Thu khó khăn mở miệng: “Chào buổi tối Việt Chu.”

Cậu như một đứa nhỏ bị cha mẹ vạch trần lời nói dối, vô cùng chột dạ, vành tai bắt đầu hồng lên, ánh mắt né tránh không dám nhìn vào Việt Chu.

“Quay về cùng anh được không?” Rõ ràng hắn đang hỏi cậu, nhưng Mộ Thanh Thu cảm thấy hắn chỉ đang trần thuật lại, thái độ hắn bình tĩnh tự tin.

“Tôi không về.” Mộ Thanh Thu thử rút tay mình ra nhưng lại bị Việt Chu nắm càng chặt. Cậu ngẩng mặt nhìn Việt Chu, nhấn mạnh lại lời cự tuyệt một lần nữa: “Tôi không về, không bao giờ về cùng với anh.”

Đôi môi mỏng của Việt Chu mím thành đường thẳng, hắn cúi xuống để ngang bằng với Mộ Thanh Thu, đôi mắt nhìn thẳng cậu..

“Anh không muốn đối xử với em như vậy, nhưng lần nào em cũng có thể chọc anh tức giận.” Việt Chu nói, Mộ Thanh Thu nghe được thì lại chẳng hiểu gì. Gương mặt Việt Chu có vẻ buồn bã nhăn nhó lại.

Việt Chu buông tay Mộ Thanh Thu ra, chưa đợi cậu lấy lại tinh thần, hắn đã đẩy cậu một cái ra phía sau.

Mộ Thanh Thu vẫn duy trì động tác đứng tấn từ ban nãy, bắp chân sớm tê mỏi, bị Việt Chu đẩy một cái như thế, cậu nháy mắt ngã vào trong lều trại.

“Cũng vì thế mà anh có thể không do dự chơi hỏng em luôn.”

Từ giọng nói của Việt Chu, Mộ Thanh Thu có thể nghe ra cơn bạo nộ không thèm ngụy trang hòa lẫn cùng hưng phấn khiến người run rẩy của hắn.