Chương 8. Nghĩ tới Mộ Thanh Thu tự thủ da^ʍ. Dùng khe đùi quan hệ.
(Truyện ngắn: giam cầm trong phòng tối)
Tay Việt Chu như bị ngọn lửa đốt trúng, hắn vội rút tay về, trong đôi mắt hắn là sắc tối mà Mộ Thanh Thu xem không hiểu, nó đậm đến nỗi không thể hòa tan được.
Ngay sau đó, Việt Chu mặc kệ Mộ Thanh Thu, hắn bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Mộ Thanh Thu nghe được tiếng nước trong toilet đập lên bồn rửa bằng gốm sứ. Cậu đoán Việt Chu quá ghét cậu chạm vào nên mới phải vội vã đi rửa tay như vậy, cho dù chỉ chạm nhẹ một cái, hắn cũng phải rửa ngay lập tức không chịu đựng nổi một giây nào.
Mộ Thanh Thu: Được đấy, đoạn cốt truyện này phát triển quá đúng kịch bản rồi, lương thăng chức sắp bay vèo vèo vào túi cậu, cậu chỉ cần chờ Việt Chu bước ra sau đó mắng cậu là hoàn thành.
Trong phòng vệ sinh, Việt Chu vội vàng liếʍ lên vùng da Mộ Thanh Thu vừa chạm vào, giống như thấy không đủ, hắn bắt đầu cắn, chờ tới khi vùng da đó chảy máu không còn hương vị của Mộ Thanh Thu nữa hắn mới dừng lại.
Hắn rất thích, rất thích Thanh Thanh, thích đến mức muốn ăn cậu vào trong bụng.
Vẻ mặt Việt Chu si mê, tay hắn chậm rãi chuyển xuống thân dưới, thả tự do cho dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng chống lên qυầи ɭóŧ thành một ngọn núi lớn. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ tới dáng vẻ Mộ Thanh Thu, còn có thanh âm ngọt lỵ của cậu và huyệt nhỏ ướt mềm.
Bàn tay hắn thô lỗ mà tuốt dươиɠ ѵậŧ, dáng vẻ Mộ Thanh Thu là xuân dược thượng hạng với hắn, chỉ cần hắn vừa nghĩ tới là dươиɠ ѵậŧ lại trướng tới đau. Hắn muốn tiến vào trong cơ thể Thanh Thanh, muốn rót đầy bụng nhỏ của cậu khiến nó nhô lên.
Những lạnh nhạt tự chủ trước đó của Việt Chu hoàn toàn biến mất, hắn biến thành dã thú chỉ biết cuồng si với du͙© vọиɠ của mình, hốc mắt đỏ bừng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tình yêu đậm quay cuồng trong tinh hoàn chờ thời cơ bắn ra.
“Thanh Thanh... Thanh Thanh của anh, báu vật của anh…”
Hẳn ý vào tiếng nước thật lớn mà gọi tên Mộ Thanh Thu, như thể hận không thể nuốt chủ nhân của tên gọi này vào trong bụng hợp nhất cùng với thân thể hắn.
Động tác tay hắn càng ngày càng nhanh, trong đầu toàn hình ảnh Mộ Thanh Thu, Thanh Thanh có một đôi mắt đen tròn đáng yêu, cậu sẽ dùng ánh mắt đáng thương này nhìn hắn, trên tóc đen nhỏ giọt xuống chất lỏng màu sữa bò, đôi môi đỏ hồng như trái cây chín mọng, rồi Thanh Thanh bị hắn bắt nạt tới khóc lên.
Hắn thở phì phò, dươиɠ ѵậŧ động một cái bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc làm bẩn cả mắt gương và bồn rửa tay, cũng khiến cho hắn khôi phục lại lý trí.
Hắn không thể làm vậy, ít nhất bây giờ còn chưa tới thời cơ, hắn không thể dọa cậu chạy mất.
Hắn không chỉ muốn chiếm lấy cơ thể cậu, mà hắn còn muốn gắn bó cùng cậu từ sớm tới khuya, chiếm được tình yêu của cậu. Cậu phải mở rộng từ thân thể cho tới linh hồn để mời chào hắn xâm nhập vào.
Nếu cậu không làm vậy…
Dịch trắng trên gương che khuất mất một phần gương mặt hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy được cảm xúc âm u của người nào đó trong gương mà thôi.
Việt Chu để tay xuống dòng nước đang chảy, hắn tỉ mỉ rửa sạch từng ngón một, sau đó chỉnh trang lại quần áo, nhanh chóng biến trở về bộ dáng áo mũ chỉnh tề nghiêm túc lúc trước. Sau khi chắc chắn mình không để lộ sơ hở nào Việt Chu mới tắt vòi nước, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Hắn bị đau mắt hả? Ánh mắt Mộ Thanh Thu dừng ở khóe mắt đỏ lên của Việt Chu nghĩ thầm, cậu rất đồng tình với hắn.
Cậu hạ quyết tâm, chờ thực hiện xong cốt truyện, cậu sẽ không xuất hiện làm bẩn mắt Việt Chu nữa, nhưng mà bây giờ vẫn phải để hắn chịu ấm ức rồi.
Trong mắt Việt Chu, thiếu niên tóc đen ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên sô pha, cậu buồn chán mà cắn môi mình, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ lười biếng.
Nhưng mà vừa nhìn thấy hắn một cái, đôi mắt như hắc ngọc của cậu đột nhiên sáng lên, ngón tay đặt ở đầu gối cuộn tròn lại vì lo lắng.
Cậu giống như một con thú cưng thấy chủ nhân trở về, mỗi động tác bày ra chỉ muốn hấp dẫn lực chú ý của chú nhân, cầu được chủ nhân vuốt ve cưng nựng.
Tay Việt Chu ngứa ngứa, hắn muốn kéo Mộ Thanh Thu lại, cẩn thận sờ từng chỗ trên cơ thể cậu, biến cảnh tưởng tượng trong suy nghĩ trước đó trở thành sự thật,
Sao còn chưa mắng nữa? Mộ Thanh Thu thất vọng nghĩ. Nhưng mà cậu lấy lại tinh thần rất nhanh, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, tay cậu cầm lấy khăn giấy vươn tới gần Việc Chu, móng tay hồng nhạt cực giống cánh hoa đào khiến người không rời mắt được.
Trong cốt truyện không nói vai ác câu dẫn Việt Chu như thế nào. Mộ Thanh Thu chỉ có thể vắt óc tự hỏi, nỗ lực hồi tưởng lại các bộ phim truyền hình mình từng xem qua, ở trong đó nữ phụ ác độc kia câu dẫn nam chính ra sao.
Vẻ mặt Việt Chu lạnh nhạt, hắn nhìn cậu chằm chằm muốn xem cậu định làm gì, môi hắn mím thành một đường thẳng. Loại tư thái từ trên cao nhìn xuống này của Việt Chu khiến Mộ Thanh Thu sợ hãi, tim cậu đập thật nhanh.
Mộ Thanh Thu nhắm mắt, kệ bà nó đi, cho dù bị đánh cậu cũng phải câu dẫn hắn.
Vừa mới nghĩ, Mộ Thanh Thu lập tức hành động, ngón tay mềm mại cách một lớp khăn giấy mỏng đến mức có thể bỏ qua mà chạm lên mu bàn tay Việt Chu.
Dù nhiệt độ từ tay Mộ Thanh Thu truyền tới vô cùng ấm áp, nhưng Việt Chu lại thấy dòng máu bên dưới da thịt mình bắt đầu sôi trào, bốc hơi quanh quẩn khắp người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Gương mặt Mộ Thanh Thu chảy ra mồ hôi, nhiệt độ từ đâu đến bắt đầu xâm chiếm gương mặt cậu biến làn da từ màu trắng nõn chuyển sang hồng phấn đáng yêu. Mà Việt Chu lại không ngăn cản cậu, hắn giống như đang đè ép thứ gì bên trong cơ thể, ánh mắt vô cùng u tối.
Mộ Thanh Thu như thấy được ánh rạng đông chiến thắng, cậu thả tay, khăn giấy nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, lòng bàn tay mềm mại tự nhiên mà chạm vào làn da Việt Chu, cậu bắt chước nam nhân đêm qua cố gắng vuốt ve nửa cánh tay của hắn.
Thanh âm cậu mềm mại, còn mang theo chút run rẩy, cậu ngẩng đầu như đang cầu xin thần minh rủ lòng thương sót nói: “Cầu anh, cầu anh che chở cho tôi, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh.”
Cách câu dẫn của cậu thô thiển lại vụng về.
Nhưng mà vừa lúc lại vô cùng hiệu quả với Việt Chu.
Sợi dây đàn căng trong đầu Việt Chu từ ban đầu đứt “phựt” một cái.
Hắn tự nhủ, do Thanh Thanh chủ động trước, cho nên hắn làm gì thì Thanh Thanh cũng sẽ tha thứ cho hắn nhỉ, cậu sẽ chỉ nghĩ rằng đó là cái giá trả cho sự che chở của hắn.
Việt Chu nắm lấy bả vai Mộ Thanh Thu, khóe môi hắn khẽ cong, mở miệng nói: “Được, tôi đồng ý với cậu.” Hắn lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái trong mắt Mộ Thanh Thu.
Mộ Thanh Thu trợn tròn mắt, cậu hoài nghi mình nghe nhầm, nghe từ “Cút” biến thành “Được”.
Hắn lễ phép hỏi: “Cho nên bây giờ tôi có thể làm những điều tôi thích lên cơ thể cậu đúng không?”
Mộ Thanh Thu chợt phát hiện hình như cậu làm sai bước nào rồi, cậu như con thỏ nhỏ bị chó sói theo dõi, lông tơ trên người dựng thẳng, cậu sợ hãi mà lui về sau một đoạn.
“Không không, tôi đổi ý, tôi không cần anh nữa.” Mộ Thanh Thu lắc đầu, cậu lớn tiếng nói, ý đồ thu hồi hết những câu nói trước đó.
Cậu nhấc chân muốn chạy ra ngoài.
Việt Chu đã kìm nén không được bị hành động này của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sao hắn có thể chịu đựng được việc Mộ Thanh Thu không cần hắn? Vì thế hắn bế ngang Mộ Thanh Thu lên.
Mộ Thanh Thu bị hắn làm cho hoảng sợ, đầu cậu trống rỗng, đôi tay theo bản năng mà ôm lấy cổ Việt Chu.
Đôi đồng tử đen nhanh của Việt Chu nhìn cậu chăm chú như đang nói: “Cậu xem, cậu cần tôi đấy chứ?”
Cậu bị Việt Chu ném xuống sô pha to rộng.
“Cứu mạng, gϊếŧ người là phạm pháp.” Mộ Thanh Thu sử dụng cả tay lẫn chân mà bò tới trong góc sô pha, cậu lừa người dối mình mà co thành một đống, tầm mắt trông chờ mà nhìn về phía cửa, hy vọng có ai đó bước vào cứu cậu ra.
“Không có ai vào đâu, hay là cậu muốn để người khác vào nhìn thấy bộ dáng quần áo xốc xếch của mình.” Việt Chu không nâng mắt, hắn kéo một cái, tụt hẳn quần cậu xuống tới mắt cá chân.
Mộ Thanh Thu thở phì phò, bi thương từ trái tim cậu tràn ra, sao bây giờ ai thích dùng cách này để nhục nhã vai ác vậy, chẳng lẽ đây là trào lưu mới à, có biết làm vậy quá đáng lắm không hả.
Vết hôn đỏ trên đùi đã chuyển sang màu xanh tím, Việt Chu hơi ngừng, tối qua hắn lưu lại nhiều dấu vết như vậy sao? Hay là động tác của hắn thô bạo quá nhỉ?
“Nhìn gì mà nhìn, anh chưa thấy ai bị đánh bao giờ hả?” Dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Việt Chu, Mộ Thanh Thu thấy thẹn vô cùng, cậu bực tức quát mắng. Việt Chu áp xuống nghi ngờ trong lòng, hắn chỉ nghĩ, thanh âm mắng người của Thanh Thanh cũng đáng yêu đến vậy, hắn định hôn xuống chân cậu, lại bị cậy dùng tay ngăn lại.
Việt Chu thuận theo nghiêng mặt đi, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cậu, ôm Mộ Thanh Thu vào trong ngực mình, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu.
Hai đầu lưỡi quấn quýt triền miên phát ra tiếng nước. Hắn dịu dàng hầu hạ Mộ Thanh Thu, cả người cậu bắt đầu mềm nhũn xuống, giống như kẹo bông gòn sắp tan ra trong miệng, lý trí phản kháng của Mộ Thanh Thu cứ thế mà biến mất từ bao giờ chẳng rõ, cậu hừ nhẹ, trong miệng chỉ toàn hơi thở của Việt Chu.
Hắn cảm nhận được người trong ngực mình chỉ đang khó chịu không vừa ý, chứ không còn phản kháng nữa, Việt Chu lại càng làm quá mức, hắn lén lút tụt quần mình xuống, để của quý của mình nằm giữa khe đùi non mịn từ từ cọ xát, tô thêm màu hồng phấn cho vùng da trắng nõn nà này.
Mộ Thanh Thu chỉ thấy mỗi một lần ma sát của hắn cũng có thể sinh ra dòng điện rất nhỏ, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như mộng ảo khiến người muốn dừng mà không được, chỉ hận không thể chiếm thêm càng nhiều.
Trong mắt Mộ Thanh Thu nổi lên khϊếp sợ, cậu vô thố không dám tin là thật, câu tục ngữ đả xà thượng côn (*) mà dùng để mô tả loại người vô sỉ như Việt Chu thì không lệch một ly, chỉ cần cho hắn một chút sơn hắn có thể tô cả bầu trời.
(*)đả xà thượng côn 打蛇上棍: Là thành ngữ có nguồn gốc từ câu: “Mộc côn đả xà, xà tùy côn thượng”, dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò ngược lên. Ngụ ý có thể xem xét cơ hội, theo đó mà làm, tranh thủ để có lợi ích lớn hơn. (Theo “Chiết tự chữ Hán”)
Cậu chống tay, muốn đẩy ngực Việt Chu tránh xa mình ra, lại bị hắn uy hϊếp: “Anh chỉ cọ một chút thôi, em còn động nữa anh tiến vào trong luôn.”
Hai việc này bên nào nặng, bên nào nhẹ, Mộ Thanh Thu hiển nhiên nhận thức được, cậu chỉ đành mặc kệ Việt Chu tra tấn thịt đùi mềm mịn của mình, cậu cố gắng thôi miên bản thân coi mình như một kẻ tàn tật không có chân.
Nửa người trên của thiếu niên tóc đen được bọc kín mít, nửa người dưới lại trần trụi lộ ra trong không khí, hai chân thon dài trắng nõn, mông thịt mềm mịn bị qυầи ɭóŧ che mất, dươиɠ ѵậŧ thô to của Việt Chu tích cực ra vào giữa khe đùi cậu, hắn bôi chất lỏng dấp dính lên làn da, khiến nó sáng lên lấp lánh.
Vừa xấu xí, lại vừa xinh đẹp, hai hiệu ứng thị giác đan chéo vào nhau khiến người vừa nhìn đã ấn tượng thật sâu, nảy sinh ra ham muốn nguyên thủy nhất.
“Hình như anh quên khóa cửa rồi. Mà cũng sắp có người vào đấy.” Việt Chu thở dốc nói.
“Tai tôi điếc rồi, không nghe được gì nữa, anh đừng mơ có thể lừa được tôi.” Gương mặt Mộ Thanh Thu cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng cơ thể cậu thì căng chặt, nơi đùi trong kẹp Việt Chu kêu lên một tiếng.
Chờ nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần bên ngoài, mắt Mộ Thanh Thu lập tức mờ mịt tràn đầy sương mù như chứa cả cơn mưa bụi Giang Nam ở bên trong, cậu nhìn Việt Chu cầu cứu.
“Tiêu rồi, mọi người sẽ nhìn thấy chúng ta mất.” Tuy lời nói ra như vậy, nhưng nhịp điệu của Việt Chu giống như đang ngâm thơ chứ chẳng có một chút hoảng loạn nào.
Tiếng bước chân càng gần hơn.
Khuôn mặt Mộ Thanh Thu chẳng còn chút máu, cậu giãy giụa muốn mặc quần vào chạy tới khóa cửa.
Việt Chu dễ dàng mà túm đôi chân trần của cậu, ngón tay hắn vuốt ve mắt cá chân cậu, dươиɠ ѵậŧ tiếp tục ma sát ở bên trên, khiến cho thịt đùi non mịn bị đè lõm xuống, cọ sát vào qυყ đầυ hắn.
Mộ Thanh Thu hãi hùng mở to hai mắt.
Đột nhiên chân cậu kẹp chặt lại, chất lỏng trắng đυ.c bắn lên đùi cậu, chảy xuôi xuống tận gót chân, nhỏ giọt lên sô pha bên dưới.
Việt Chu được thỏa mãn cũng buông tha cho cậu, hắn nói: “Để anh ra khóa cửa.”
Nhưng mà không kịp nữa rồi, tiếng bước chân đã dừng lại bên ngoài cửa, tiếng tay cầm chuyển động vang lên nhẹ nhàng.
Mộ Thanh Thu dơ tay che kín mặt, cậu chẳng kịp kéo quần lên, mặc kệ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tẩm ướt chân mình, buông bỏ tất cả như phạm nhân chờ người xử tử.
Tay cầm “lạch cạch” một hồi nhưng cửa lại không mở.
Người bên ngoài đứng im một lúc, sau đó có tiếng bước chân rời đi càng ngày càng xa.
“Ồ, em xem anh đãng trí mất thôi, hóa ra anh khóa cửa rồi.” Việt Chu yêu mến mà nhìn bảo bối bị dọa đến hồn bay phách lạc, hắn vạch tay cậu ra, nhìn thấy gương mặt cậu trắng bệch tràn đầy nước mắt làm hắn hốt hoảng.
“Đừng khóc, em đứng khóc, người kia đi rồi.” Việt Chu tình nồng ý mật mà dỗ Mộ Thanh Thu, giống như kẻ dọa khóc người ta không phải là hắn vậy.
Nhưng mà nước mắt Mộ Thanh Thu giống như chảy mãi cũng không hết, cậu không làm loạn chỉ ngồi yên lặng cắn môi rơi lệ.
“Nếu em còn không để ý đến anh nữa, anh sẽ giận đấy.” Việt Chu dùng miệng thay cho khăn giấy liếʍ đi nước mắt dính trên môi Mộ Thanh Thu, rồi nhân tiện mà hôn cậu mấy cái.
Mộ Thanh Thu ngoảnh mặt làm ngơ với lời Việc Chu, cậu nghiêng đầu, từ chối cho hắn gần sát mình. Việt Chu nhịn xuống cơn nóng trong người từ từ dỗ cậu, hắn nói ra vô số lời hứa hẹn, trong đồng tử đen như mực của hắn chỉ có hình bóng của người đang ngồi bên cạnh.
Chờ cho hắn dùng hết các biện pháp mà Mộ Thanh Thu vẫn còn khóc nữa, Việt Chu dùng thanh âm lành lạnh của mình uy hϊếp nói: “Mộ Thanh Thu, nếu em còn không nói câu nào nữa, anh sẽ chơi em ngay ở chỗ này, em biết cửa sổ sát đất bên kia có tác dụng gì rồi chứ.”
Sau đó Việt Chu nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ của Mộ Thanh Thu, giống như bé mèo con bị bỏ rơi.
Việt Chu không có cách, hắn đứng dậy ôm một đống tinh hạch để vào l*иg ngực Mộ Thanh Thu.
Cậu lại chằng giữ lấy, phần lớn tinh hạch “lộc cộc” rơi đầy trên đất.
Ngay lúc Việt Chu sắp bị cậu bức điên, Mộ Thanh Thu mở miệng: “Tôi không cần những tinh hạch này, tôi chỉ cần một phòng ở đơn mà thôi.” Cậu lại tiếp tục nức nở: “Sớm nay tôi bị người ta đuổi khỏi nhà rồi.”
Vốn Việt Chu không thể chấp nhận được việc Mộ Thanh Thu rời khỏi hắn nửa bước, nhưng sau khi Mộ Thanh Thu rơi nước mắt một hồi, yêu cầu của hắn tụt dốc không phanh, hắn không cần suy nghĩ gì mà đồng ý luôn với cậu.
Cuối cùng, khóe miệng của Mộ Thanh Thu cũng gợi lên nụ cười rất nhạt, nhưng lại rực rỡ tươi sáng như hoa xuân. Việt Chu giống như hôn quân bị yêu phi mê hoặc, hắn chỉ hận không thể cho cậu tất cả các loại phòng ở trên đời này.
“Anh đưa em đi tắm rửa trước được không?” Việt Chu khép nép hỏi ý kiến cậu.
Qua vài giây, Mộ Thanh Thu mời thầm thì nói một tiếng “ừ” rất nhẹ.
…
Dù sao nửa đêm mình còn có thể lén chui vào phòng mà, Việt Chu bóng lưng Mộ Thanh Thu rời đi tự mình an ủi.
Hốc mắt Mộ Thanh Thu hồng hồng, bộ dáng như bị người bắt nạt tới thảm hại chạy ra khỏi tòa nhà.
Vừa ra bên ngoài, cậu giơ tay lên, chìa khóa bay vèo một cái vẽ ra đường cong xinh đẹp trong không trung rồi rơi ngay vào thùng rác.
Cứ như thế, lần này cũng tính cậu không chiếm được gì cả, giống y vai ác ở trong cốt truyện.
Cậu vận dụng bộ não thông minh của mình thử phân tích xem cốt truyện này mình diễn được khoảng bao nhiêu điểm, tuy rằng thực tế hơi lệch khỏi kịch bản một tí, nhưng mà tổng quát lại vẫn tương đối đúng, chắc là vừa đủ điểm đạt tiêu chuẩn nhưng mà tiền thưởng thì chắc chắn là không có.
Nếu biết trước mình không thể hoàn thành cốt truyện xuất sắc, vậy cậu có thể bỏ qua luôn mấy điểm số bèo bọt thêm vào để đánh giá quá trình hoàn thiện cốt truyện, cậu cứ đi thẳng vào chỗ trú cho người chạy nạn, sau đó quanh quẩn ở đấy đủ hai tuần là có thể đi ra ngoài tạo ra một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với nam chính, chơi lớn làm một vụ cuối cùng rồi nghĩ cách để mình thân bại danh liệt, chết không chỗ chôn.
Tuyệt vời, kế hoạch quá hoàn mỹ không có chỗ chê. Mộ Thanh Thu vừa lòng gật đầu. Cậu nhanh chóng đi tới nơi ở mới của mình – chỗ trú cho người chạy nạn.
Cậu giống như quên mất Việt Chu, còn Việt Chu sao có thể bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy. Mộ Thanh Thu sẽ phải đối mặt với Việt Chu tràn đầy lửa giận ra sao?
Ngoài lề:
Mộ Thanh Thu: Phải tránh xa đàn ông, nếu không sẽ trở nên bất hạnh, tiền thưởng cũng bay mất hết
Truyện ngắn: Phát hiện trên người cậu có dấu vết của tên đàn ông khác, chơi cậu đến thần trí không rõ, nhốt cậu trong văn phòng không thể rời đi.
Việt Chu càng nhìn những dấu vết kia càng thấy sai ở chỗ nào rồi, khuôn mặt hắn trầm xuống, vạch cổ áo sơ mi Mô Thanh Thu ra – trời nóng thế này cậu còn mặc áo sơ mi che cổ cao như vậy, phải chăng cậu chột dạ muốn che giấu điều gì sao?
Chạy trốn mau lên! Trực giác Mộ Thanh Thu không ngừng báo động với cậu, cậu thử đẩy Việt Chu một cái thế mà đẩy được ra.
Cậu lảo đảo chạy tới cửa, sau lưng có tiếng bước chân không nhanh không chậm của Việt Chu truyền tới.
Hy vọng giải thoát ở ngay trước mắt, Mộ Thanh Thu dùng sức vặn tay cầm muốn đẩy cửa ra, nhưng chiếc cửa im thít chặt đứt hy vọng của cậu.
Tiếng bước chân dừng lại, bóng tối dần bao trùm xuống chân cậu.
Mộ Thanh Thu biết Việt Chu ở ngay sau lưng nhưng cậu không dám quay đầu lại, chỉ có thể giữ nguyên tư thế muốn mở cửa.
Tràng diện như một cuộc đối đầu trong yên tĩnh.
“Sau không quay đầu nhìn anh?” Tiếng cười ngắn ngủi của Việt Chu vang lên, hắn nhấc tay Mộ Thanh Thu ra khỏi tay nắm cửa, bắt cậu quỳ rạp xuống đất.
“Người chơi cậu lúc trước là ai?” Việt Chu tụt qυầи ɭóŧ cậu xuống, đưa tay xoa nắn bờ mông mềm mại để lộ huyệt nhỏ được che dấu bên trong.
Mộ Thanh Thu mím chặt môi không để mình phát ra một âm thanh nào.
“Không sao? Một chút nữa cậu sẽ nói hết ra thôi.” Ngón tay Việt Chu vừa mới đùa một vòng trong huyệt nhỏ đã bị dịch nhầy chảy ra làm ướt sũng. Huyệt nhỏ mở ra khép lại như đã chuẩn bị sẵn để nghênh đón hắn.
Thanh âm hắn nghe không rõ vui hay giận, chỉ giống như cảm thán nói: “Chơi một lúc em sẽ ngoan ngay mà.”
Ngay sau đó, hắn không bôi trơn, không tiền diễn cứ thế mà đâm vào, tuy rằng có dịch ruột nhưng côn ŧᏂịŧ to như vậy vẫn khiến Mộ thanh Thu cảm nhận được đau đớn, cậu cắn chặt môi, cố gắng nhẫn nhịn.
Việt Chu nhìn Mộ Thanh Thu vẫn kiên cường chưa chịu mở miệng xin tha cười lạnh. Hắn không chờ cậu quen thuộc mà bắt đầu đâm chọc. Lực đưa đẩy của hắn rất lớn làm cho Mộ Thanh Thu ngã sấp xuống chống hai tay trên mặt đất, cậu suýt chút nữa mà bị hẳn đẩy đến mất đà mà nằm bẹp xuống, may mà Việt Chu nhanh chóng bắt lấy hai quả mông giữ cậu lại, hắn đâm tới tận gốc dươиɠ ѵậŧ, thanh âm giao hợp vang dội trong phòng.
Huyệt nhỏ bị đối xử tàn nhẫn như vậy nhưng vẫn xuất hiện cảm giác ngứa ngáy khó chịu, chỉ có lúc dươиɠ ѵậŧ dao động ma sát với những thớ thịt bên trong mới có thể giảm bớt ngứa ngáy một chút.
Không biết có phải Việt Chu cố ý hay không, hắn luôn bỏ qua nơi mẫn cảm nhất trong huyệt thịt, mỗi lần đi ngang qua chỗ đó, hắn chỉ nhẹ nhàng trượt qua khiến cảm giác ngứa ngáy càng thêm sâu.
Loại cảm giác thấy được nhưng không ăn được này sắp bức điên Mộ Thanh Thu rồi.
“Ưm…a…tôi muốn…” Nước mắt sinh lý rơi đầy mặt cậu, cậu đã bị anh chơi tới mất lý trí rồi.
“Em muốn gì? Em phải nói ra thì anh mới có thể thỏa mãn em được chứ?” Hắn nghe được lời của cậu không những không thỏa mãn cậu mà còn thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng mà xỏ xuyên qua từng thớ thịt, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lan khắp toàn thân Mộ Thanh Thu.
Thanh âm cậu mơ hồ không rõ, nước mắt dàn dụa: “Muốn… muốn anh chơi tôi…cầu xin anh chơi hỏng tôi đi…”
Thân thể Việt Chu run lên, suýt chút nữa vì lời cầu xin đáng thương của Mộ Thanh Thu mà bắn ra. Hắn tăng tốc đâm chọc chừng chục cái rồi lại quay về chế độ rùa bò ban đầu.
“Em mau nói cho anh biết, hôm nay có ai chơi em?” Việt Chu dịu dàng hỏi.
Mộ Thanh Thu lắc eo, mong muốn từ đó đạt được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn, cậu chẳng hề muốn giấu diếm: “Phương Lăng, hôm nay Phương Lăng chơi em.”
“Cậu ta sẽ chết.” Việt Chu hôn vành tai hồng phấn của Mộ Thanh Thu, trong mắt hắn phủ đầy sát ý.
Hắn không ép hỏi Mộ Thanh Thu nữa, mà tiếp tục trầm mê ở trong huyệt thịt mềm mại, mỗi lần ra vào côn ŧᏂịŧ đều đâm tới nơi sâu nhất, ác độc cọ qua tuyến tiền liệt của Mộ Thanh Thu, kɧoáı ©ảʍ khiến người không thở nổi bao trùm lấy Mộ Thanh Thu, cậu run rẩy, đạt cao trào liên tục dưới ác ý của Việt Chu, cho tới tận khi cậu hôn mê, trận làʍ t̠ìиɦ này mới kết thúc.
Từ đó trở đi, cậu không rời khỏi văn phòng này được nữa.
Mộ Thanh Thu không biết mình ở trong đây được bao lâu rồi, cậu chỉ có thể không biết mỏi mệt mà chờ Việt Chu trở về.
Nơi này không có người, không có ánh sáng, chỉ có mỗi Việt Chu. Cậu chỉ biết chờ hắn trở về, sau đó giống nam kỹ bò tới dưới chân hắn, chủ động dùng miệng khẩu giao.
Việt Chu không phải mặt trời, nhưng lại là ánh sáng duy nhất mà Mộ Thanh Thu cảm nhận được, khiến cậu thấy mình còn sống trên đời.