Editor: Nguyetmai
Thực lực, thân phận và địa vị của Minh Vương điện hạ ai ai cũng phải công nhận, thái độ hắn lúc nào cũng thờ ơ với tất thảy, lạnh lùng mà ngạo nghễ.
Cho dù bí cảnh Phong Long là nơi ai ai cũng bon chen lại nguy hiểm trùng trùng, song hắn vẫn giữ thái độ ung dung tự tại, không coi trọng bất cứ bảo vật gì.
Vậy mà lúc này chỉ cần để ý một chút là có thể nhìn ra được, trong lòng Minh Vương đang kích động đến nhường nào, trong giọng nói chất chứa biết bao phẫn nộ và lo lắng.
Thanh Long phía sau Nam Cung Dục cố gắng kiềm chế nỗi kích động muốn đỡ trán. Vì sao mỗi khi chủ nhân nhà mình nhìn thấy Nạp Lan cô nương đều giống như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Đương nhiên Hột Khê đã nhìn thấy Nam Cung Dục.
Thậm chí cô còn nhận ra có người đang đến gần sớm hơn cả Cốc Lưu Phong và Phụng Liên Ảnh, chỉ có điều cô chưa kịp nghĩ nhiều thì Phụng Liên Ảnh đã giống như bị trọng thương đánh bay ra ngoài, kêu lên một tiếng yếu ớt thê thảm.
Ban đầu Hột Khê còn cảm thấy kỳ quái, Cốc Lưu Phong vẫn luôn nhường Phụng Liên Ảnh, hơn nữa ả ta còn uống “Hồng Lân đan”, dũng mãnh không thể cản phá, không thể hiểu được sao ả lại bị đánh bật ra ngoài.
Mãi đến khi cô thấy người đàn ông áo tím ôm Phụng Liên Ảnh vào lòng vẻ mặt vừa kinh ngạc và phẫn nộ, cùng với Nam Cung Dục đến ngay sau đó, đáy lòng cô mới dâng lên ý cười mỉa mai, thì ra là như thế.
Thì ra là vì diễn khổ nhục kế à, khó trách thà rằng liều mạng chịu một chưởng của Cốc Lưu Phong cũng muốn trình diễn một màn này.
Không nhìn thấy Dục ca ca trong lòng ả kinh ngạc phẫn nộ đến mức nào hay sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hột Khê cong lên nụ cười âm u lạnh lẽo: “Minh Vương điện hạ và Băng Liên tiên tử có thể tới nơi này, sao ta không thể tới chứ? Hay là điện hạ cho rằng bí cảnh này là của phủ Minh Vương các ngài?”
Nam Cung Dục kinh ngạc, đã bao lâu rồi hắn không nghe Khê Nhi nói chuyện với hắn bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy.
Nhưng khi ánh mắt Nam Cung Dục dừng ở miệng vết thương còn chưa khép miệng trên bả vai trái của cô và khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch, tức khắc trong lòng như quặn lại, đáy lòng dâng lên nỗi phẫn nộ và đau lòng.
Cô nhóc này sao lại to gan lớn mật đến vậy? Bí cảnh Phong Long là chỗ nào chứ, cho dù là võ giả Kim Đan kỳ tiến vào cũng đều phải nơm nớp lo sợ, cô chỉ là một cô gái yếu đuối mà cũng dám đi vào bên trong bí cảnh, nếu xảy ra chuyện gì… nếu như…
Nam Cung Dục không dám suy nghĩ tiếp nữa, nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng biến thành lửa giận ngút trời, khiến cho hắn sải bước nhanh về phía cô nhóc đang nhìn hắn với ánh mắt quật cường.
Tuy nhiên hắn vừa cất bước đã bị ai đó túm góc áo, bên tai truyền đến giọng nói yếu ớt của Phụng Liên Ảnh: “Dục ca ca, muội… lạnh… muội đau quá…”
Lời còn chưa dứt, ả ta đã bắt đầu phun ra từng ngụm máu tươi, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên trắng bệch, bộ dạng thoi thóp như thể bất cứ khi nào cũng có thể trút hơi thở cuối cùng.
Người đàn ông áo tím đang ôm Phụng Liên Ảnh đau lòng, sốt sắng đến vã mồ hôi, thấy Phụng Liên Ảnh cố chấp giữ chặt Nam Cung Dục, hắn bất giác vội vàng nói: “Nam Cung, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đến xem tình hình của Liên Ảnh muội muội…”
Nhưng Nam Cung Dục vẫn không quay đầu, cũng chẳng đến kiểm tra tình hình của Phụng Liên Ảnh, ánh mắt nóng rực cứ nhìn Hột Khê chằm chằm.
Người đàn ông áo tím vội gắt lên: “Nam Cung, ngươi đừng quên ngươi thiếu nợ phái Lưu Ly cái gì. Nếu như Liên Ảnh muội muội mà chết, cả đời ngươi cũng đừng mong thanh toán xong món nợ này. Còn không mau nghĩ cách cứu Liên Ảnh muội muội, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn muội ấy chết sao?”
Nam Cung Dục đứng khựng lại, rốt cuộc vẫn dừng bước chân, xoay người xem xét tình hình của Phụng Liên Ảnh.
Hột Khê lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy Nam Cung Dục ngoảnh đầu ngồi xổm xuống dùng linh lực bao bọc Phụng Liên Ảnh, nhìn thấy ánh mắt xấu hổ chờ mong của Phụng Liên Ảnh nhìn Nam Cung Dục, trong ngực bất giác có một cơn giận dữ quay cuồng dâng trào.