Chương 93:
Tỷ như lúc này, Triệu Hoa Lan đã có thể mặt không đổi sắc hỏi Lâm Nghiệp khi nào thì bọn họ có thể lấy được số tiền còn lại.
Lâm Nghiệp là người kinh doanh đã quen nói chuyện theo kiểu khách sáo uyển chuyển, đối mặt với một người thẳng thắn như Triệu Hoa Lan, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Cuối cùng ông ta chỉ có thể ngượng ngùng xoa xoa mồ hôi trên trán, cười gượng nói: “Rất nhanh thôi, chờ hội đấu giá kết thúc, tiền vừa đến tay liền sẽ chuyển cho mấy người.”
Nếu nói tới đây, Lâm Nghiệp cũng không chú ý đến những chuyện đau não nữa, ông ta không yên tâm hỏi: “Hội đấu giá lần này, bên này của ta muốn tăng lên 3% phí dịch vụ, chuyện này mấy người đều biết chứ?”
Vốn dĩ chỉ có 2% phí dịch vụ, nhưng bởi vì người nhà họ Cảnh đã ứng trước một trăm triệu, cho nên đã biến thành 3% phí dịch vụ.
Nhưng chuyện này trước đó người của phòng quản lý đã có nói, Lâm Nghiệp cảm thấy mình cần xác nhận lại cùng chủ nhân của vật phẩm đấu giá, miễn cho lúc sau mọi người lại cãi cọ.
Thời điểm nói đến tiền Cảnh An Hoằng bởi vì ngượng ngùng mà không có mở miệng, nhưng lúc nói đến phí dịch vụ ông sẽ đại biểu cho người nhà họ Cảnh đứng ra bày tỏ thái độ.
“Không sai, chuyện này chúng ta đều biết, lại nói tiếp còn muốn cảm ơn ông chủ Lâm lúc trước đã nguyện ý cho chúng ta tạm ứng trước một số tiền, số tiền kia đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
Những lời này được Cảnh An Hoằng nói rất thành khẩn, trong một tháng này, tất cả chi tiêu trong nhà đều được dùng từ số tiền này.
Nếu như không có một trăm triệu, trong khoảng thời gian này cuộc sống của bọn họ không có khả năng nhẹ nhàng như vậy.
Ông cần phải nói lời cảm ơn với Lâm Nghiêm vì đã nguyện ý cho bọn họ tạm ứng tiền trước.
Lâm Nghiệp vội vàng xua tay cười nói: “Không có, không có, ta mới là người nên cảm ơn mấy người, nếu không có sự tín nhiệm của mấy người dành cho ta, đem nhiều đồ vật như vậy đều giao cho nhà đấu giá chúng ta, thì làm sao có được hội đấu giá của hôm nay.”
Vừa nói đến hội đấu giá hôm nay, cả người Lâm Nghiệp từ trong ra ngoài đều tràn đầy kích động.
Lâm Nghiệp không chút nghi ngờ, sau khi kết thúc hội đấu giá hôm nay, nhà đấu giá của ông ta sẽ trở thành thần thoại ở Đế Đô, thậm chí là cả nước.
Một ngàn vật phẩm đấu giá! Mỗi một vật phẩm đều là trân phẩm! Những nhà đấu giá khác muốn đuổi kịp chính mình, cơ hồ là chuyện không có khả năng.
—— đừng nói là một nhà đấu giá, cho dù là tất cả các nhà đấu giá ở Đế Đô cộng lại, đều không thể ở trong khoảng thời gian ngắn lấy ra nhiều trân phẩm như vậy.
Tưởng tượng đến cái này, thời điểm đối mặt với người nhà họ Cảnh, ý cười trên mặt Lâm Nghiệp lại chân thành thêm vài phần.
Lâm Nghiệp tự mình dẫn người nhà họ Cảnh cùng đám người Khâu Thành Cảnh đến vị trí trung tâm để ngồi.
Hai dãy ghế phía trước có vị trí tốt nhất, cách nơi triển lãm gần nhất, thời điểm Lâm Nghiệp phát thư mời đã dựa theo tài sản của các vị khách khứa để an bài, người nhà họ Cảnh cùng đám người Đái Lộ đã chiếm trước bảy vị trí, khách khứa chân chính sẽ bắt đầu từ vị trí số 8.
Thời gian bắt đầu hội đấu giá càng gần, khách khứa càng ngày càng nhiều, hết người này đến người khác lục tục ngồi vào vị trí ở trên ghế, đối với vài gương mặt lạ của Cảnh gia, mọi người đều nhịn không được mà đánh giá vài lần.
Ban đầu Cảnh Tình đã nghĩ kỹ rồi, hội đấu giá hôm nay mình coi như là tới để chơi, ngày hôm qua cô mới vừa thi qua cấp 6, những khúc phổ của cấp 7 hơn phân nửa cô đều không biết, chỉ việc luyện tập khúc phổ mới đã phải tiêu tốn không ít thời gian.
Có thể nhàn hạ như hôm nay, một đoạn thời gian sau hẳn là không có khả năng.
Đồ vật mà hội đấu giá bán Cảnh Tình đều đã gặp qua, đồ vật mà mình lấy ra để bán, tự nhiên là sẽ không bỏ tiền để mua lại, cho nên ngay từ ban đầu cô đã làm tốt chuẩn bị làm người trong suốt không mắc mưu của hội đấu giá.
Nhưng mà hết thảy, đều hóa thành bọt nước khi tầm mắt của Cảnh Tình đối diện với một đôi mắt.
Thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng, Cảnh Tình lại gặp được gương mặt chỉ cần nhìn qua một lần là cô có thể nhận ra!
Cảnh Tình duỗi tay xoa xoa hai mắt của mình, xác định người trước mắt cũng không phải là ảo giác, cô đột nhiên đứng lên.
Cảnh An Hoằng đang ngồi ở bên cạnh Cảnh Tình, ông bị động tác đột ngột của con gái làm hoảng sợ, nhưng mà chờ ông nhìn thấy rõ ràng người làm con gái kinh ngạc, ông ước chừng hoảng loạn một lúc lâu, mới một lần nữa tìm về thanh âm của chính mình.
“Thái…… Thái Tử điện hạ?”
Chuyện lần trước ở trung tâm thương mại sau khi Triệu Hoa Lan trở về đã nói cho Cảnh An Hoằng biết, lúc ấy ông chỉ nghĩ rằng con gái cùng vợ mình đã nhận sai người, trên thế giới này không có khả năng có chuyện trùng hợp như vậy.
Nhưng mà lúc này người ngồi ở cách đó không xa, làm Cảnh An Hoằng không muốn tin cũng khó.