Chương 22:
Nhìn hộp nhỏ khắc hoa ở trước mặt, Sở Tú Nương thở dài nói: “Vàng lá trong viện của tôi cũng ở chỗ này, lúc trước chuẩn bị chạy nạn đều cất vào trong bao quần áo.”
Sở Tú Nương là người trải qua cuộc sống nghèo khổ, lúc trước chuẩn bị chạy nạn cũng đã đem tài vật trong tay đều cất giấu trong bao quần áo.
Lúc trước đóng gói tay nải Triệu Hoa Lan tự nhiên cũng đã kiểm kê qua, bên trong ngoại trừ một chút vàng bạc, dư lại nhiều nhất chính là các loại trang sức của phụ nữ.
Đa số trang sức của phụ nữ Cảnh gia đều tìm thợ thủ công ở cửa hàng có tiếng tăm vang dội nhất kinh thành để làm, chẳng những có hình thức mới mẻ độc đáo, cho dù đem bán cũng không sợ bán không được giá.
Cho nên lúc thu thập đồ vật quý giá, phụ nữ của Cảnh gia đều dọn dẹp lại đồ của mình.
Kỳ thật trong phủ đáng giá nhất vẫn là ngân phiếu —— ngân phiếu của tiền trang Đại Thông.
Lúc kiểm kê tài vật Triệu Hoa Lan đã thuận tiện đếm qua, tất cả ngân phiếu ở trong phủ ước chừng có bốn vạn lượng.
Nếu ở Đại Chu triều, cầm bốn vạn lượng ngân phiếu, muốn mua bao nhiêu đất ở kinh thành mà không được.
Nhưng ở thế giới này căn bản không có tiền trang Đại Thông, ngân phiếu ở trong phủ tới chỗ này chính là mớ giấy lộn, dùng để lau tay đều ngại không đủ mềm.
Hôm qua Quách Chính Thanh đã nói giá tiền của miếng đất cho người nhà họ Cảnh.
Bởi vì có chính phủ ra mặt, bên chỗ công ty địa ốc cũng đưa ra một cái giá công tâm.
Tám trăm triệu hai ngàn vạn!
Giá tiền này chỉ tăng thêm một chút phí làm thủ tục mà lúc trước công ty địa ốc mua ở trong phòng đấu giá.
Hơn tám trăm triệu, tự nhiên là mắc, vốn dĩ giá đất ở Đế Đô chính là mắc như vậy.
Hiện giờ đất ở Đế Đô đã sớm khai phá gần hết, vốn dĩ đất dư lại cũng không nhiều, miếng đất này chính phủ phải suy nghĩ mất một hai năm mới quyết định đem ra bán đấu giá, lúc trước công ty địa ốc vì muốn mua được miếng đất này, cũng phí rất nhiều sức lực.
Nếu không có quốc gia ra mặt đàm phán, cho dù công ty địa ốc bị đánh chết cũng sẽ không nhường ra miếng đất này.
Miếng đất này có vị trí địa lý thật sự rất tốt, phía trước chính là nhà ga tàu điện ngầm, xung quanh mặt sau đều là office building, chỉ cần trung tâm thương mại có thể thuận lợi khai trương, chỉ cần thu phí của các nhãn hiệu lớn, tiền đếm cũng không hết.
Quốc gia cũng sẽ không làm công dân của mình có thua thiệt, mặc dù thu hồi miếng đất này, nhưng cũng hứa hẹn sẽ cho công ty địa ốc quyền ưu tiên bán đấu giá một miếng đất khác.
Ở hiện đại ngây người đã nhiều ngày, dưới sự trợ giúp của Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh, người nhà họ Cảnh đã có nhận thức cơ bản đối với hệ thống tiền bạc ở hiện đại.
Lấy ví dụ tại Đế Đô nơi người nhà họ Cảnh đang sinh sống, người bình thường sinh sống ở Đế Đô, nhóm người có thu nhập thấp, một tháng thu vào một vạn tệ mới có thể giải quyết được vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại cùng tiết kiệm được một số tiền nhỏ, nhóm người có thu nhập một tháng hai, ba vạn mới được tính là có cuộc sống dễ chịu ở Đế Đô, thời điểm mua đồ cũng không cần suy xét quá nhiều về giá tiền, nếu một tháng có thu nhập năm vạn, vậy xem như là nhóm người có thu nhập cao.
Lấy Đái Lộ làm ví dụ, dựa theo cách nói của cô, tiền lương trước mắt sau thuế có thể tới tay là 7 ngàn.
Con số này nghe thấy thì rất ít, nhưng Đái Lộ lại rất vừa lòng, bởi vì làm nhân viên của chính phủ, chẳng những có các loại bảo hiểm, mọi người còn được cung cấp ăn ở, bình thường đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng có xe chuyên dụng, ngày tết còn có các loại phúc lợi cùng tiền thưởng.
Một cô gái giống như Đái Lộ không có niềm yêu thích đối với vật chất, mỗi tháng đều có thể tiết kiệm được 4-5 ngàn.
Ở trong lòng người nhà họ Cảnh, Đái Lộ đã được xem là nhân tài tinh anh ở hiện đại.
Nhưng mà dựa theo thu nhập của Đái Lộ, cho dù đời này cô làm việc tới 40 năm, cho dù sau này tiền lương của cô được tăng thêm, thì vất vả làm việc cả đời cũng không có khả năng dư được 300-400 vạn.
Dùng lời nói của Đái Lộ, đó chính là cô làm việc cả đời, đều không đủ tiền mua một căn phòng ở Đế Đô.
Người thường làm việc cả đời cũng chỉ có thể tiết kiệm được 300-400 vạn, miếng đất bị tòa nhà của Cảnh gia đè nặng có giá trị bao nhiêu? Hơn tám trăm triệu!
Một món nợ khổng lồ, người bình thường phấn đấu cả mười đời đều kiếm không được, số tiền này trực tiếp biến thành một khối đá nặng trĩu, nặng nề đè ở trong lòng của người nhà họ Cảnh.
Lúc trước ý tưởng của Cảnh An Hoằng còn rất lạc quan, cảm thấy đem tài vật trong nhà chỉnh lý, sau đó đổi thành tiền phỏng chừng đã đủ mua đất, hiện giờ sau khi tính toán qua, mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.
Nhìn con trai, cháu gái mặt ủ mày chau, Sở Tú Nương hắng giọng, mở miệng nói: “Đợi lát nữa người bên phòng quản lý tới, chúng ta sẽ đem đồ vật cồng kềnh trong nhà kho xử lý trước, không thể ăn cũng không thể uống, giữ lại cũng không có tác dụng.”