Chương 20:
Hơn nữa, căn cứ vào sự quan sát của Cảnh Tình, nữ bác sĩ ở bệnh viện này không đeo quá nhiều trang sức, tóc cũng chỉ dùng dây thừng buột đơn giản ở sau đầu.
Còn có rất nhiều cô gái giống Đái Lộ, trực tiếp để tóc ngắn, nghĩ đến phụ nữ ở thế giới này cũng không quá chú ý đến quần áo cùng trang sức.
Lại nói tiếp kiểu tóc của Đái Lộ ở trong mắt Cảnh Tình cũng là chuyện không thể tưởng tượng được, Đái Lộ là một cô gái, lại để tóc ngắn, thoạt nhìn lưu loát tiêu sái hơn con trai, nếu cô ấy không mặc quần áo thể hiện rõ đường cong của phụ nữ, lần đầu tiên gặp mặt Cảnh Tình chắc chắn sẽ hiểu lầm cô ấy là con trai.
Cảnh Tình từ nhỏ đã nghe theo người xưa dạy bảo, thân thể tóc da là của cha mẹ, cách ăn mặc cùng trang điểm của Đái Lộ, đều trái ngược hoàn toàn.
Cố tình trang điểm giống Đái Lộ, ở thế giới này là chuyện rất bình thường rất phổ biến.
Điểm này có thể nhận ra bởi hành động của bác sĩ hộ sĩ khi đi ngang qua đều không liếc mắt nhìn Đái Lộ một cái.
Thấy phụ nữ trong nhà đều tranh nhau muốn bán quần áo cùng trang sức của mình để lấy tiền mặt, Cảnh An Hoằng chỉ cảm thấy đau đầu.
Hiện giờ bọn họ còn chưa biết miếng đất kia rốt cuộc phải tốn bao nhiêu tiền để mua lại, tại sao mọi người đều muốn bán của cải lấy tiền mặt, Cảnh An Hoằng vội vàng xua tay nói: “Hiện tại thương nghị chuyện này vẫn còn quá sớm, chúng ta đi về kiểm kê một chút tài vật còn dư lại ở trong phủ, sau đó lại thảo luận việc bán của cải lấy tiền mặt cũng không muộn.”
“So với trang sức của mọi người, những bản danh họa đơn lẻ của tôi càng đáng giá hơn, trang sức là thể diện của phụ nữ, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, tất nhiên là không thể bán.”
Cảnh An Hoằng là trụ cột của gia đình, trong xương cốt của ông cũng có chủ nghĩa đàn ông, ở trong mắt ông, nếu vợ cùng con gái đều bán trang sức lấy tiền mặt, mặt mũi của ông cũng không biết chôn ở chỗ nào, cho nên chuyện bán trang sức lấy tiền mặt tuyệt đối chỉ có thể suy xét khi cùng đường.
Đối với con trai duy nhất, Sở Tú Nương rất tin phục, gật đầu phụ họa nói: “Vậy chờ đến lúc trở về kiểm kê tài vật lại bàn bạc kỹ hơn.”
Nói xong bà xoay người nhìn cháu gái nói: “Cha con nói đúng, trang sức của phụ nữ là thể diện trên bề mặt, không đến vạn bất đắc dĩ là tuyệt đối không thể động tới, nơi này của bà nội còn vài thứ tốt, không cần lấy trang sức của hai mẹ con để bổ khuyết.”
Sở Tú Nương tự nhận mình là người hiền lành, Triệu thị gả lại đây nhiều năm, từ trước đến nay bà đều không thèm những đồ cưới đó, bà không giống mẹ chồng của nhà khác, không muốn chiếm đoạt đồ cưới của con dâu.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù đem tài vật trong phủ đều bán còn chưa đủ tiền mua miếng đất kia, bà tình nguyện không cần tòa nhà, cũng sẽ không muốn con dâu bán đồ cưới lấy tiền mặt để mua đất.
Sở Tú Nương cũng là một phụ nữ, cho nên càng hiểu rõ tầm quan trọng của đồ cưới, nhà mẹ đẻ của bà nghèo, lúc xuất giá chỉ cho bà hai cái rương gỗ, bà cũng cực kỳ quý trọng, cho dù sau này trong phòng bà có rất nhiều cái rương có giá trị cao hơn, nhưng hai cái rương gỗ vẫn được bà trân trọng đặt ở đầu giường, ngày ngày đều phải nhìn, phải vuốt mới có thể an tâm.
Triệu Hoa Lan muốn nói thêm vài câu, nhưng sợ làm phiền tới hộ sĩ đến đây đổi thuốc cho Sở Tú Nương, nhìn trong phòng bệnh có nhiều bệnh nhân đang tụ tập ở bên nhau, hộ sĩ lạnh mặt đuổi bọn họ về phòng bệnh của từng người.
Kể từ đó chuyện này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.
Sở Tú Nương cùng Cảnh Lâm có bệnh trạng nặng nhất, ước chừng ở năm ngày mới được bác sĩ chấp thuận cho xuất viện, mà đám người Cảnh Tình cùng Cảnh An Hoằng hai ngày trước đã xuất viện.
Xuyên đến hiện đại được năm ngày, cuối cùng người nhà họ Cảnh đã có thể ngồi ở chính đường quen thuộc, thương lượng cuộc sống về sau của người một nhà.
Người nhà họ Cảnh ngồi vây quanh ở bên nhau, bởi vì bốn phía tòa nhà đều bị người ở phòng quản lý dùng tấm thép cùng vải bố che lại, cho nên dù là ban ngày, ở trong phòng cũng muốn thắp ngọn nến mới có thể nhìn thấy xung quanh.
Cảnh Tình ngồi ở trên ghế, nhìn bốn phía chung quanh, chỉ cảm thấy mình đang ở một nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cảnh phủ vẫn như cũ là Cảnh phủ, bài trí trong phòng cũng không thay đổi, nhưng nơi mà bọn họ ở đã hoàn toàn khác.
Trước kia ở bên ngoài Cảnh phủ chính là kinh thành nhà cao cửa rộng, hiện giờ lại dừng ở trên một miếng đất trống.
Miếng đất này được mua lại để xây dựng trung tâm thương mại tất nhiên là rất lớn, Cảnh phủ là tứ hợp viện năm tiến, cũng chỉ chiếm cứ một phần ba diện tích của miếng đất.
Đứng ở ngoài cửa lớn Cảnh gia để nhìn, chung quanh Cảnh phủ đều bị ép tới đất trống.