Chương 19:
Lúc trước người một nhà đều nghĩ rằng sẽ chết, Triệu Hoa Lan cũng không có tâm tư đi quản tiền ở trong phủ.
Sau khi biết rõ ràng tình huống trước mắt, Triệu Hoa Lan vội vã muốn trở về phủ để kiểm kê tài vật.
Sau khi tin tức truyền đến trong phủ, mặc dù không có đại loạn, nhưng nhóm người hầu cũng vội vã nhận lại giấy bán thân để tìm đường sống, cũng chưa từng có người to gan lớn mật nhân cơ hội trong phủ đang rối loạn mà lấy trộm tài vật trong phủ.
Lúc ấy người một nhà đều kinh hoảng, người hầu bị tống cổ ra ngoài có đυ.c nước béo cò hay không còn chưa biết được.
Nếu không phải hiện giờ độc tố trong thân thể còn chưa hoàn toàn giải trừ, khẳng định Triệu Hoa Lan đã chạy như bay về phủ.
Hôm nay Quách Chính Thanh tới đây cũng không phải thúc giục trả nợ, tiền mua đất khẳng định là phải đợi người nhà họ Cảnh xuất viện lại cẩn thận thương nghị, hôm nay ông tới đây chỉ muốn thông báo cho họ trược, làm nhóm người xuyên không trong lòng có cái đế, miễn cho chuyện tới trước mắt lại trở tay không kịp.
Nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của ông là đại diện tổ chức tỏ vẻ quan tâm đối với người xuyên không, lấy ra thái độ tốt đẹp làm cho bọn họ nhanh chóng sinh ra lòng trung thành với thế giới hiện đại.
Nhìn người nhà họ Cảnh ưu sầu, Quách Chính Thanh khuyên nhủ: “Mấy người cũng đừng có gấp, mức bồi thường cụ thể còn phải chờ chúng tôi cùng đối phương thương lượng mới có thể xác định, dù sao mấy người cũng nên có sự chuẩn bị, rốt cuộc lo trước khỏi hoạ.”
“Nếu mấy người có dự định bán của cải lấy tiền mặt, phòng quản lý chúng tôi cũng có thể ra mặt phụ trách việc giao tiếp.”
Đồ vật đi theo người xuyên không xuyên qua đây tất cả đều là đồ cổ, dựa theo lệ thường của trước kia, đều là chính phủ ra mặt lấy giá tiền tương đối công bằng mua lại một số vật phẩm có giá trị, đồ còn dư lại mới có thể chảy ra ngoài thị trường.
Những trân bảo được chính phủ mua, sẽ chia ra một bộ phận tặng cho các viện bảo tang để trưng bày và cất giữ, một bộ phận có giá trị nghiên cứu sẽ đưa cho nhóm chuyên gia dùng để nghiên cứu cùng học tập.
Thấy vẻ mặt của nhóm người xuyên không ngưng trọng, Quách Chính Thanh thầm nghĩ muốn nói hai câu gây cười để điều tiết không khí. Nhưng có một món nợ khổng lồ ở trên người, Cảnh gia từ Sở Tú Nương, đến Cảnh Lâm, không có người nào trong lòng không tràn đầy ưu sầu, căn bản không có tâm tư đi phụ họa lời nói của Quách Chính Thanh.
Hiện tại trong lòng của người nhà họ Cảnh chỉ nghĩ đến một việc, đó chính là —— nếu bọn họ gom không đủ tiền, về sau muốn lưu lạc đầu đường.
sau khi Quách Chính Thanh nói ra tất cả tin tức liền rời đi, người nhà họ Cảnh vây quanh giường bệnh Sở Tú Nương để suy nghĩ biện pháp.
Sở Tú Nương dựa vào trên giường bệnh, tính toán một phen sau đó chậm rãi nói: “Hiện giờ tiền bạc trong phủ khẳng định không đủ, nếu muốn giữ lại tòa nhà, không tránh được việc bán của cải lấy tiền mặt, tư khố của tôi còn mấy thứ bảo bối có thể lấy ra ngoài, đến lúc đó cầm đi bán, cũng không biết có đủ tiền mua đất hay không.”
Mấy thứ bảo bối kia đều là Sở Tú Nương bỏ ra nhiều năm cất giữ, thời điểm hai cô con gái xuất giá bà cho một người một kiện dùng làm vật áp đáy hòm, dư lại đều chuẩn bị để lại làm đồ gia truyền cho Cảnh Lâm, hiện giờ cũng chỉ có thể lấy ra sử dụng.
Người nhà họ Cảnh đều biết mấy thứ bảo bối trong tư khố của Sở Tú Nương đều là mệnh căn tử ( gốc rễ ) của bà, hiện giờ nghe bà nói muốn lấy ra bán, trong lòng đều không có tư vị.
Nhưng mà chuyện đã tới trước mắt, nói không bán cũng không được, vì tỏ vẻ thành ý, ngay sau đó Triệu Hoa Lan đã nói: “Nghe lý do thoái thác của Quách trưởng phòng, giá tiền của miếng đất kia sợ là cực kỳ quý, những bảo bối kia của mẹ nên giữ lại, trước tiên cứ lấy trang sức của con dâu đem bán lấy tiền mặt, có lẽ đủ dùng.”
Nhà mẹ đẻ của Triệu Hoa Lan rất hiển hách, đồ cuối cũng cực kỳ phong phú, gả đến Cảnh gia lại thêm vào không ít, nếu bán của cải lấy tiền mặt, cũng có được một số tiền lớn.
Lúc trước Triệu Hoa Lan đã chọc mẹ chồng không vui, hiện giờ cũng muốn biểu hiện cho thật tốt, đồ cưới đối với một người phụ nữ mà nói không thể nghi ngờ chính là gốc rễ, lúc này bà lại nguyện ý lấy ra toàn bộ để bán lấy tiền mặt, chính là hy vọng mẹ chồng có thể nhìn chân tình của bà vì muốn tốt cho nhà chồng, không ghi hận bà.
Cảnh Tình cũng không muốn mất đi tòa nhà, cho nên Triệu Hoa Lan chân trước mới vừa nói xong, cô sau lưng liền theo sát nói: “Còn có con, những trang sức của con cũng có thể cầm đi bán lấy tiền mặt.”
Lúc trước chuẩn bị đồ cưới cho Cảnh Tình, trong phủ cũng thêm vào rất nhiều quần áo trang sức cho cô, hiện giờ một nhà bọn họ đều đi tới thế giới mới, mặc dù cửa hàng, thôn trang không có đi theo, nhưng sính lễ trong cung cho cô cùng đồ vật trong phủ chuẩn bị làm đồ cưới, đều được để ở trong nhà kho.
Trong lòng Cảnh Tình hiểu rõ ràng, sau khi trải qua một kiếp, người một nhà có thể ở bên nhau đã là một phúc khí rất lớn, đến nỗi vật ngoài thân, bán cũng liền bán đi.