Chương 18:
Cũng nhờ có Cảnh Phổ Nguyên cha của Cảnh An Hoằng có bản lĩnh, là một người nông dân lại không muốn cả đời phải kiếm ăn trong đất, thời đại lúc ấy tiền triều có hoàng đế ngu ngốc, lại có gian thần nên ông đã nhân cơ hội này giãy giụa lập nên gia nghiệp.
Ở trong lòng Sở Tú Nương, chồng bà là một người đàn ông rất lợi hại, ông từ một người bán hàng rong khiêng đòn gánh đi bán khắp hang cùng ngõ hẻm, trước sau mở tiệm vải, tiệm gạo, trà lâu, cuối cùng đi theo một vị quý nhân làm buôn bán về gỗ.
Phế Đế của tiền triều thích xa hoa lãng phí, thích hưởng lạc, Phế Đế đăng cơ mười năm, hành cung lớn lớn bé bé đã tu sửa mười mấy cái, quan viên trong triều cũng thích đua đòi, nóng vội muốn xây dựng trang trí hành cung lớn hơn nữa, nương vào gió đông này, Cảnh Phổ Nguyên đã chính thức rửa sạch bùn đất trên hai chân, trở thành phú thương số một số hai.
Mặc dù chồng bà đã qua đời nhiều năm, nhưng ở trong lòng Sở Tú Nương, hình ảnh chồng bà mua lại tòa nhà lớn ở kinh thành, ngồi xe ngựa khí phái về quê đón bà lên kinh, chỉ là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Tòa nhà này chứa đựng quá nhiều ký ức cùng tình cảm của Sở Tú Nương, bà không bao giờ muốn từ bỏ.
Đối với lời của mẹ mình, Cảnh An Hoằng đồng ý một vạn lần, tòa nhà là cha để lại cho ông, nhất quyết không thể vứt bỏ.
Cảnh An Hoằng cũng không phải là người không biết trời cao đất dày, nghe Quách Chính Thanh luôn cường điệu miếng đất kia rất quý, trong lòng ông cũng có chút lo nghĩ.
Đôi tay của Cảnh An Hoằng đã buông lỏng giờ lại nắm chặt, nắm chặt lại buông lỏng, lặp lại rất nhiều lần, ông mới thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Không biết miếng đất kia định giá bao nhiêu? Nếu tiền trong tay chúng tôi không đủ, có thể cho chúng tôi một ít thời gian để chuẩn bị tiền hay không?”
Cảnh Thái Phó chưa từng sầu lo về chuyện tiền tài, lúc này lại bởi vì món nợ kếch xù sắp sửa rơi xuống trên người mà phát sầu.
Cảnh An Hoằng sống 36 năm, đây là lần đầu tiên bởi vì chuyện tiền bạc mà cảm thấy không có sức lực.
Tình huống hiện giờ, ông không chột dạ không được.
Nhớ lại trước kia ở Đại Chu triều, Cảnh gia có hơn một ngàn mẫu ruộng tốt, vô số cửa hàng cùng thôn trang.
Bởi vì có Cảnh lão thái gia đánh xuống cơ sở, tăng thêm việc sau khi kết hôn, Triệu Hoa Lan biết cách kinh doanh, mấy năm nay gia nghiệp của Cảnh gia càng ngày càng lớn, Cảnh An Hoằng căn bản không có thời gian phát sầu về chuyện tiền bạc.
Trước kia, ngày thường của Cảnh An Hoằng chính là dạng này —— giờ Mẹo rời giường rửa mặt lên triều, sau khi hạ triều lại cùng đồng liêu đi quán rượu uống chút rượu, nghe một chút hí khúc, nếu thời gian vẫn còn sớm, thì sẽ đi tiệm sách.
Nếu ở trong tiệm sách gặp được sách vở hoặc là tranh chữ yêu thích, Cảnh An Hoằng trước nay đều không suy xét đến tiền bạc, nếu đã thích thì sẽ mua về.
Còn chưa nói đến ngày nghỉ muốn đi hội thơ, tiệc trà, hội phẩm hoa, đều là chuyện ném bạc vào trong nước.
Ngày xưa Cảnh An Hoằng gặp được đồ vật hợp tâm ý, đều tùy tay viết tờ giấy, trực tiếp làm chưởng quầy đi tới phủ thái phó tìm phòng thu chi lấy bạc.
Một lần xài mấy trăm mấy ngàn lượng bạc có thể mua đồ vật mình thích thì trong lòng cần gì phải do dự.
Mặc kệ là Triệu Hoa Lan hay là Sở Tú Nương, đều không phải là người sẽ vì tiền bạc mà câu thúc chồng ( con trai ).
Nhưng mà nay đã khác xưa, lần này đi theo người nhà họ Cảnh xuyên qua chỉ có một tòa nhà lớn, cửa hàng cùng thôn trang ngày xưa có thể thay Cảnh gia không ngừng tiền sinh tiền cũng không có đi theo.
Cảnh An Hoằng không có cửa hàng cùng thôn trang, hiện tại không biết chính xác nhà mình rốt cuộc còn dư lại bao nhiêu tiền, có đủ mua miếng đất có giá trị xa xỉ mà Quách Chính Thanh nói hay không.
So với Cảnh An Hoằng không biết chuyện vặt vãnh, Triệu Hoa Lan trong lòng tự nhiên biết tính toán.
Hiện giờ trong nhà không có cửa hàng cùng thôn trang biết kiếm tiền, duy nhất dư lại cũng chỉ có một ít tài vật còn trong phủ.
Hiện tại trong lòng Triệu Hoa Lan cảm thấy may mắn nhất chính là —— bởi vì lúc trước chồng bà có thói quen ăn xài phung phí, trong phủ luôn cất giữ không ít bạc.
Rất khó làm bà chủ của nhà cao cửa rộng, chẳng những muốn phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại hơn trăm người ở trong phủ, thôn trang cùng cửa hàng cũng muốn mỗi tháng điều tra rõ tròn khuyết.
Triệu Hoa Lan không giống các phu nhân trong kinh thành, trong nhà người khác có chút tích góp đều thu xếp mua bất động sản, còn theo ý của bà, tùy thời trong phủ đều muốn cất giữ bạc.
Nhưng lúc trước giải tán người hầu đã cho không ít bạc, Triệu Hoa Lan tính toán hiện giờ bạc còn lại ở trong phủ nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá bốn ngàn lượng.
Ngoại trừ bạc ở ngoài, vàng thỏi trong phủ hẳn là còn mười mấy thỏi.