Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 355:

Editor: May

Nếu như bị dấm vương nhà cô nhìn thấy, lại muốn ngạo kiều.

Thịnh Dục mở miệng: “Thi đấu hôm nay…… Đối với em mà nói, xác thật không công bằng. Nhưng Ngô Linh San là con gái của đại cổ đông, nếu anh hoàn toàn không cho cô ta mặt mũi, cho dù em vào công ty, cũng thực dễ dàng bị người tính kế sau lưng. Còn không bằng quang minh chính đại thắng cô ta, làm cô ta biết khó mà lui.”

“Huống hồ, nếu em thắng, anh liền có thể trực tiếp giao bộ sưu tập kia cho em phụ trách. Nếu không, có rất nhiều người muốn tấn chức nhà thiết kế cao cấp, một người mới như em lại trực tiếp tiếp nhận, cũng khó có thể phục chúng.”

Nghe vậy, Lạc Thần Hi sửng sốt một chút.

Cô còn tưởng rằng, Thịnh Dục thuần túy là vì áp lực, mới đồng ý lần thi đấu này.

Đối với chuyện này, cô không có bất mãn gì.

Nói chuyện bằng thực lực, vốn dĩ chính là phương thức cô thích nhất.

Nhưng không nghĩ tới, Thịnh Dục lại có thể ở sau lưng suy xét cho cô nhiều như vậy.

Quả thực đều không giống “Ác ma” trong truyền thuyết học viện nghệ thuật hoàng gia kia……

Bởi vì khϊếp sợ, Lạc Thần Hi sửng sốt vài giây.

Kết quả, tầm mắt đảo qua, liền phát hiện cửa xe ghế sau của Maybach đẩy ra ngoài, một đôi giày da Italy thủ công lộ ra từ phía dưới cửa xe.

Cô giật mình một cái, lập tức ném tay Thịnh Dục ra.

“Thịnh tổng, thật sự cảm ơn ngài! Được, người nhà tôi tới đón tôi rồi, tôi thật sự phải đi rồi!”

Lần này, cô chạy trốn đặc biệt nhanh chóng.

Dưới chân dẫm giày cao gót, cũng không có ảnh hưởng tốc độ lao tới trăm mét của cô.

Mục Diệc Thần vừa mới xuống xe, đi ra vài bước, đã bị cô gái nhỏ chạy như bay mà đến trực tiếp bổ nhào.

Anh không đứng vững, trực tiếp đυ.ng phải cửa xe.

Nhưng cánh tay lại vững vàng ôm cô gái nhỏ lại, bảo hộ cô ở trong ngực, phòng ngừa cô té ngã.

Lạc Thần Hi cười tủm tỉm nói: “Mục Diệc Thần, anh lại có thể tới nhanh như vậy! Đi thôi, hiện tại chúng ta về nhà, vừa lúc có thể ăn cơm chiều.”

Nói xong, cô ôm lấy eo Mục Diệc Thần, liền muốn đẩy anh vào trong xe.

Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, mặc cho cô đẩy như thế nào đều không chút sứt mẻ.

Lạc Thần Hi mếu máo, “Anh đứng ở chỗ này làm gì? Nhanh đi thôi, tôi nhớ Đường Đường.”

Mục Diệc Thần cúi đầu, đảo qua khuôn mặt nhỏ hơi có vẻ chột dạ của cô gái nhỏ, trong đầu hiện lên một màn Thịnh Dục bắt lấy cổ tay cô.

Ánh mắt gia tăng, “Đi vội vã làm cái gì? Chẳng lẽ chột dạ?”

“Chột…… chột dạ cái gì? Tôi tan làm trước mà thôi, có cái gì để chột dạ?”

Mục Diệc Thần nói: “Vậy được rồi, tôi đi tới nói một tiếng cảm ơn với Thịnh tam thiếu trước đã.”

“Cái gì? Anh cảm ơn anh ta làm gì?”

Lạc Thần Hi mở to hai mắt nhìn.

Mục Diệc Thần lạnh căm căm nói: “Cảm ơn anh ta đã rất chiếu cố vợ tôi. Không chỉ hỗ trợ khi vợ tôi thi đấu, biết vợ tôi không có công việc, anh ta còn chủ động mời em đi công ty anh ta. Nhân tình lớn như vậy, tôi đến một tiếng chào hoi cũng không nói, sẽ có vẻ người nhà họ Mục chúng ta không lễ phép.”

Lạc Thần Hi bỗng nhiên lại cảm thấy có chút lạnh.

Mồ hôi lạnh ở sau lưng đều tuôn ra.

“Khụ khụ, thật…… Thật không cần! Tôi cảm thấy Thịnh tổng lòng dạ rộng lớn, sẽ không so đo chút việc nhỏ này.”

“Phải không? Em cảm thấy anh ta lòng dạ rộng lớn, tôi lại là tính toán chi li?”